Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 58

Tác giả: Quẫn Quẫn Hữu Yêu
Chọn tập

tieu_hao

Tôi lên trước, khi xuống đưa em lên

“An Cửu, tớ cũng là người.”

“Ừ, là người là người.” An Cửu qua loa. Nếu lúc này bị phát hiện không chịu nổi kích thích mà chảy máu mũi thì thật mất thể diện.

“Đại thần, tớ có thể bỏ tay tớ ra khỏi ngực cậu chưa?”

Lần này cô quyết định không dám nói câu kiểu như “hiểu lầm cậu thích tớ”, sẽ dễ dàng hiểu lầm đó cũng là hiểu lầm, phải ghi nhớ.

“Ừ.” Phó Cảnh Hi buông tay cô ra.

“Cái đó… Cảnh Hi à! Có thể trả di động cho tớ được không?” An Cửu cẩn thận hỏi.

“Không được.”

“Vì sao chứ?”

Phó Cảnh Hi phức tạp nhìn ra bầu trời đêm đen như mực nơi xa, tay áo màu trắng tung bay trong gió sau khoảnh khắc như chìm vào bóng đêm, bị đêm đen thôn tính không còn gì cả…

An Cửu bỗng hoảng hốt, vô thức nắm lấy góc áo cậu.

Im lặng rất lâu, Phó Cảnh Hi mới nói, giọng hơi bay bổng, “Hình như tớ chưa từng kể cậu nghe chuyện gia đình.”

An Cửu nghĩ một lúc, gật đầu.

Thời gian qua cô chỉ ăn chơi đánh nhau gặp rắc rối, những chuyện bên ngoài cực kì ít để ý, cho dù là Thẩm Hoán và Phó Cảnh Hi có quan hệ khá thân.

Thẩm Hoán, cô chỉ biết gia cảnh thằng nhóc đó không tệ, là một Phú Nhị Đại [1]. Còn Phó Cảnh Hi  như một vương tử, tính cách ôn hoà như ngọc, tài giỏi hơn người cũng không cậy tài khinh người mà ngược lại rất thân thiết với người xung quanh. Bình thường chi tiêu ăn mặc rất ít, thậm chí có thể gọi là tiết kiệm. Trong ấn tượng, cậu chưa từng đề cập đến gia thế, điều duy nhất cô chắc chắn là cậu là một gia sư rất tốt, mọi hành động đều mẫu mực, mà cậu còn rất tự nhiên, không chút ra vẻ, cứ như là trời sinh đã vậy.

[1] Con ông cháu cha.

A? Bây giờ Cảnh Hi định nói cho cô biết về gia đình cậu sao?

Gia đình cậu không phải là gia đình Phó Thần Thương?

Trăm phương ngàn kế để biết được chuyện từ miệng Phó Thần Thương thì bây giờ đã được biết? Cô bỗng có hơi thấp thỏm.

“Cậu biết tập đoàn SK không?” Giọng nói của Phó Cảnh Hi như cơn gió bay vào tai cô.

Câu này vừa ra khỏi miệng chính là ngũ lôi oanh đỉnh.

Một vạn con Thảo Nê Mã vừa chạy qua bây giờ lại quay lại chà đạp cô.

An Cửu gần như không nói được một lời, mãi mới mở miệng được, răng trên răng dưới còn va vào nhau, “Không… không phải cậu nói đến nhà giàu nhất thành phố X, tập đoàn xuyên quốc gia SK đấy chứ?”

“Ừ.”

“Chủ tịch SK Phó Chính Huân là…”

“Là ông nội tớ.”

An Cửu đỡ lấy lan can để ổn định, cô trước giờ không bát quái, mà cái tên Phó Chính Huân cũng biết từ phía Thẩm Hoán, đâu có thể đi chú ý con trai cháu chắt tên ông ấy là gì, ngẫu nhiên nghe Thẩm Hoán nhắc tới mấy người thừa kế cũng đều là tên tiếng anh. Đánh chết cô cũng không nghĩ ra chữ “Phó” trong tên “Phó Thần Thương” lại là chữ “Phó” trong tên “Phó Chính Huân”

An Cửu nuốt nước bọt, nhớ lại lời Thẩm Hoán, “Nghe đồn Chủ tịch SK cực kỳ đáng sợ, bao nhiêu cô gái muốn vào cửa nhà họ Phó, bởi vì Phó lão Tam tính cách phong lưu, cho nên đa số phụ nữ đều ra tay từ phía anh ta, phụ nữ chủ động lên giường với anh ta tưởng như tre già măng mọc, bọn họ dùng hết biện pháp để có được cốt nhục của nhà họ Phó, hơn nữa còn không ít lần đã thành công, nhưng mà, dù là người quyến rũ con trai ông ta, hay là con trai ông ta chủ động trêu chọc người ta, kết quả cuối cùng của những người phụ nữ đó đều là sinh non, thậm chí còn một thi hai mạng…”

Khó trách! Khó trách lúc Tống Hưng Quốc nghe mình có thai không hề vui vẻ mà là phản ứng đó. Khó trách dù là Tống Hưng Quốc hay Chu Tĩnh Di đều chắc chắn Phó Thần Thương chỉ chơi đùa, nhất định cô sẽ chẳng chiếm được cái gì.

Mọi người đều biết, lão gia tử nhà họ Phó hận nhất là loại phụ nữ không từ thủ đoạn tự cho là đúng, nhất là người có thân phận địa vị tầm thường mà không biết tự lượng sức mưu toan bước vào nhà giàu có bôi nhọ huyết thống nhà họ Phó. Ông ấy có yêu cầu khắc nghiệt gen cho thế hệ sau, tuyệt đối không cho phép phụ nữ không phù hợp với điều kiện của ông ấy sinh con. Người phụ nữ có thể vào được cửa nhà họ Phó phải quá ngũ quan, trảm lục tướng, cửu tử nhất sinh.

Không ngờ cô không biết sống chết dụ dỗ con trai ông ấy, tuy không phải cô chủ động, nhưng đó không phải trọng điểm.

Trọng điểm là cô không những dụ dỗ mà còn không nói một tiếng đã kết hôn, cô đã trông thấy cánh cửa địa ngục mở ra với mình rồi.

Phó Cảnh Hi nhìn dáng vẻ chết đã đến nơi của cô, “Bây giờ cậu hiểu chưa?”

Tâm tình An Cửu nặng trĩu gật đầu, quả nhiên kiếp trước mình đã đào phần mộ tổ tiên của Phó Thần Thương.

“Làm sao bây giờ? Liệu tớ có bị giết người diệt khẩu hủy thi diệt tích từ nay về sau biến mất khỏi thế gian không?”

“Ly hôn.” Phó Cảnh Hi trả lời.

Nghe đến hai từ này, An Cửu bỗng im lặng.

Chỉ có vậy thôi sao?

Khoảnh khắc trước cô còn thề son sắt ngày mai sẽ cố gắng biểu hiện, mới quay người đã trở về như cũ.

Hình ảnh Phó Thần Thương như dời núi lấp biển hiện lên, vẻ miệng hùm gan sứa của anh, vẻ thương yêu bất đắc dĩ của anh, lúc anh nhíu mày, lúc anh độc miệng, lúc anh nói tất cả còn có tôi… Tất cả hiện lên chân thực như thế.

Chân thực đến nỗi trên da thịt còn sót lại hơn ấm của anh một tiếng trước.

Vì sao trong nháy mắt đã trở nên xa vời như thế…

Nhận ra biểu hiện do dự đấu tranh của cô, Phó Cảnh Hi dời mắt, “Cậu yêu chú ấy?”

Trong lòng An Cửu lộp bộp, “A, sao có thể… Tớ đang hối hận biết không! Nếu không phải anh ta luôn dùng Lương Giai Giai uy hiếp tớ, còn đe dọa đem tớ trở về nhà họ Tống nhà họ Lương, còn…”

Cô không nói được nữa rồi.

Phó Cảnh Hi mặt không thay đổi đưa khăn tay cho cô, cô mới giật mình khi không biết bản thân đã rơi đầy nước mắt từ khi nào.

An Cửu bỗng thấy mình quá buồn cười, chẳng trách Phó Thần Thương nói không cần quan tâm đến số tiền của nhà họ Tống, chẳng trách nói cô mượn hơi nhà họ Tống không có tác dụng. Tống Thị đứng trước mặt SK quả như một hạt bụi.

Còn cô? Cô có lẽ chính là người phụ nữ thân phận địa vị tầm thường còn không biết lượng sức mưu toan vào nhà giàu bôi nhọ huyết thống cao quý của nhà họ Phó.

“Vì tình cảm bất hòa nên ly thân, đủ hai năm có thể tự động ly hôn.”

Lời của Phó Cảnh Hi không thể nghi ngờ là cho con thú bị vây hãm trong lòng cô một cửa ra.

Bốn từ “Tình cảm bất hòa” rất chủ quan, tùy người nói nó thế nào, huống hồ tình huống của hai người rất phù hợp, cho nên, chỉ cần cô rời khỏi anh, chẳng những ngày mai có thể không cần đối mặt với Phó Chính Huân đáng sợ, mà hai năm sau cũng có thể kết thúc cơn ác mộng hoang đường này.

***

Sáng hôm sau, nhà họ Phó.

“Thế nào? Tìm được bà xã chưa?” Phó Hoa Sênh vừa uống sữa vừa bước xuống chầm chậm, nhìn Phó Thần Thương trở về một mình, giọng điệu ti tiện thế nào thì khỏi phải nói.

Chiêu điệu hổ ly sơn tối qua quá hoàn mỹ, hại anh ta mất bao chất xám, tin rằng dưới kế hoạch tỉ mỉ này nhất định sẽ rực rỡ trở mình. Phó Hoa Sênh mài đao soàn soạt cố ý đợi thời cơ này nói cho Phó Cảnh Hi còn chưa biết chuyện, sau đó sắp xếp một bữa Hồng Môn Yến đúng lúc kéo Phó Thần Thương đi, mặc dù Phó gian thương không hổ là Phó gian thương, xe đi nửa đường đã phát hiện, nhưng thế thì sao, tất cả đã định rồi.

Anh ta còn tưởng Phó Thần Thương sẽ nổi cơn tam bành huy động nhân thủ sục tìm long trời lở đất khắp thành phố, không ngờ anh lại chẳng làm gì, sáng nay còn một mình quay về, bộ dạng còn như chưa từng xảy ra chuyện gì, hồn nhiên không biết chiếc sừng trên đầu mình chói mắt thế nào.

Phó Hoa Sênh giễu cợt, “Em khuyên anh tốt nhất đừng thử thách nhân tính, chẳng lẽ trông cậy chính cô ta quay về sao?”

Phó Thần Thương châm thuốc, “Cá không?”

Phó Hoa Sênh hứng thú hỏi, “Cá gì?”

“Cá cô ấy có tới hay không.”

“Nếu cô ta tới em sẽ chặt đầu mình xuống cho anh làm gạt tàn!”

Phó Thần Thương liếc mắt qua, ánh mắt ghét bỏ rõ ràng đang nói “Cái não đấy của em không đủ dung lượng làm gạt tàn”.

“Nếu anh thắng, anh muốn chiếc Bugatti của em.”

Phó Hoa Sênh nhíu mày, “Chiếc xe ông già tặng sinh nhật em? Hmm, anh đúng là vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện đó nhỉ! Không thành vấn đề! Nhưng mà, nếu em thắng?”

“Tùy em muốn gì cũng được.” Phó Thần Thương không nghĩ ngợi đáp.

Phó Hoa Sênh thật muốn cào hai cái lên khuôn mặt kiêu ngạo đó, “Được, nếu em thắng, sau này anh phải gọi em là anh!”

Phó Thần Thương trừng mắt không nói.

“Em chỉ có chút tiền đồ này” – cái nhìn của anh chính là muốn nói điều này, Phó Hoa Sênh chưa bao giờ căm ghét tại sao mình lại hiểu rõ tên khốn kia như thế.

“Gian thương chết tiệt, cho anh thiệt chết!”

Ngôi nhà của nhà họ Phó bây giờ chỉ có Phó Chính Huân và Phùng Uyển, ngoài ra khi Phó Cảnh Hi được nghỉ hè cũng ở đây, Phó Hoa Sênh thì chỉ khi bị Phùng Uyển buộc về tận hiếu lấy lòng ông già mới về, Phó Hoằng Văn và Tô Nhu về ở với lão gia tử mấy ngày cũng quay về thành phố S.

Bây giờ Phùng Uyển đã đi tập thể dục buổi sáng với Phó Chính Huân, thời gian dần trôi, sắp đến giờ hạn với lão gia tử, nên biết Phó Chính Huân rất chú trọng thời gian, chỉ muộn một giây thôi cũng không cần gặp nữa.

“Bảy giờ năm mươi, ông già sắp về rồi.” Thấy Phó Thần Thương còn nhàn nhã ăn sáng, Phó Hoa Sênh nghiến răng nghiến lợi, không cam lòng nhắc nhở.

Lúc này, âm thanh cửa mở vang lên, bên ngoài có tiếng bước chân của hai người, Phó Hoa Sênh lập tức hả hê, “Chờ gọi em là anh đi!”

“Xin lỗi, tôi đến trễ.”

Phó Hoa Sênh nhìn thấy Tống An Cửu đứng ở cửa như thấy quỷ, lại nhìn Phó Cảnh Hi bên cạnh, mắt sắp lồi ra ngoài đến nơi.

“Nén bi thương.” Phó Thần Thương rất có lòng an ủi, sau đó nhắc nhở, “Đừng quên đưa chìa khóa cho anh.”

Phó Hoa Sênh há to miệng, sửng sốt giận đến mất tiếng, một câu cũng không nói nên lời.

“Phó… Phó Thần Thương…” An Cửu không dám nhìn anh, vặn xoắn tay, muốn nói nhiều lắm, lại nhất thời không biết bắt đầu từ đâu, không biết giải thích thế nào.

Vừa rồi, cô đứng trước cửa mà hai chân run rẩy.

Căn nhà cổ xưa trong mắt cô nghiễm nhiên đã là một cái động ma.

Nhưng mà, ở đây có người đã nói với cô “Tất cả đã có tôi”. Cô nhớ đến một câu cảm thấy cực kỳ cao đẹp “Nơi có anh, cho dù Địa Ngục cũng là Thiên đường”.

Phó Thần Thương vẫn luôn giả bộ lúc này nghe tiếng An Cửu gọi liền… nghiêng đầu qua.

Khí thế của anh đâu! Cao quý lãnh diễm của anh đâu?

Biểu cảm như trẻ con giận dỗi đó thiếu chút nữa chọc mù mắt chó của Phó Hoa Sênh.

Đột nhiên vang lên một tiếng “vút”, một vật thể không rõ là gì bay đến, Phó Thần Thương nhanh chóng tiến lên ôm eo An Cửu quay một vòng, thoát khỏi nguy hiểm.

Một giây sau, cái ấm Tử Sa vỡ vụn dưới đất.

Phó Hoa Sênh giận điên người, anh quay cái gì mà quay, một người quay thì thôi, còn ôm An Cửu quay nữa, làm như anh hùng cứu mỹ nhân ấy, người ông già muốn nện chính là anh đó! Với lại thủ bút của ông già cực kỳ chính xác, muốn đập đầu tuyệt đối không đập mặt, đập lão Tam tuyệt đối không đập lão Nhị, điểm này anh ta cực kỳ có kinh nghiệm, bởi vì anh ta bị đập quen rồi.

Mặc dù An Cửu đã chứng kiến cảnh này vô số lần ở nhà họ Tống, nhưng đây là lần đầu tiên cô kinh hồn bạt vía, toàn thân như nhũn ra, tay chân vô lực, phản ứng chậm chạp đến nỗi quên cả tránh.

Quả nhiên, cùng một sự việc nhưng đổi người làm hiệu quả hoàn toàn không giống nhau.

Lúc này, bên tai như có tiếng nổ vang.

“Mày còn dám về!”

Ông cụ trung khí mười phần, mặt mũi tức giận, ánh mắt sắc bén khiếp người chính là đại Boss cuối cùng trong mắt An Cửu – Phó Chính Huân.

Vừa xuất hiện đã ra đại chiêu, quả nhiên hung bạo như trong truyền thuyết, Phó Thần Thương, tôi da mỏng phòng thủ thấp nên anh nhất định phải kéo thù hận đấy.

“Ba bảo con về.” Phó Thần Thương trả lời.

Phó Thần Thương quyết đoán trào phúng! Làm rất tốt! An Cửu thầm khen.

“Cút ngay cho lão tử!!!”

Quả nhiên, Phó Chính Huân không vội tìm cô gây phiền phức mà tìm Phó Thần Thương làm khó dễ, cô vẫn còn thời gian tăng Buff (tăng trạng thái).

Mỗi người vợ Phó Chính Huân từng lấy đều là những người phụ nữ cao quý tao nhã, dịu dàng săn sóc, nhưng không có nghĩa ông ấy là người lương thiện. Hồi trẻ khi mới xây dựng sự nghiệp ông cũng từng đi con đường bất chính, được người ta gọi là Lãng Lý Hắc Long, danh hiệu với tính cách nóng như lửa. Những năm qua buôn bán nên thu liễm rất nhiều, nhưng sau khi lên đỉnh phong thì không cần phải thu liễm nữa, cho nên ngược lại sẽ bộc lộ bản tính.

Phó Chính Huân nổi giận đùng đùng lên lầu, người đỡ Phó Chính Huân là Phùng Uyển, cũng chính là mẹ ruột của Phó Thần Thương và Phó Hoa Sênh, mẹ chồng lần đầu tiên gặp hình như dành cho cô một ánh mắt động viên.

Tuy mẹ chồng thoạt nhìn có vẻ không khó chung sống, nhưng người phụ nữ ưu tú nhất có thể đạp lên vô số “thi thể” để vào được cửa nhà họ Phó thì tuyệt đối sẽ không đơn giản.

“Tôi lên trước, khi xuống… sẽ tìm em tính sổ.” Phó Thần Thương nói nhỏ, răng nanh sắc bén lúc nói như vô tình chạm vào vành tai mẫn cảm của cô.

An Cửu rụt cổ, ngoan ngoãn vẫy tay đưa mắt nhìn anh đi đấu Boss một mình.

Thật ra vừa rồi An Cửu cảm thấy đắn đo, giữa hai câu nói của Phó Thần Thương còn gì đó nữa.

Câu anh muốn nói đầy đủ phải là “Tôi lên trước, khi xuống sẽ mang em lên”… O(>_<)O

***

Sau khi Phó Thần Thương lên lầu, Phó Hoa Sênh lập tức chạy tới, vô cùng đau đớn, “Chị dâu! Chị dâu chị tội gì phải thế! Đi cũng đi rồi, tại sao lại trở về chứ?”

An Cửu hiếm khi nhìn anh ta đầy sắc bén, “Vì sao các anh đều muốn tôi đi?”

Phó Hoa Sênh trừng mắt nhìn, phản ứng rất nhanh, “Không phải bọn em vì muốn tốt cho chị đó sao? Tốt xấu gì Cảnh Hi cũng là bạn học với chị, em sao, mặc dù không quen chị, nhưng em là người rất chính nghĩa, thật sự không muốn thấy chị lọt vào động ma, em cũng là có lòng giúp chị thôi. Không phải em nói chứ, anh Hai thật sự không hiền lành chút nào, đã biết rõ tính tình của ông già, đây không phải ném chị vào hố lửa sao?”

“Cám ơn, anh vẫn nên đừng giúp tôi, không sợ đối thủ như thần chỉ sợ đồng đội như heo. Còn nữa, cậu Ba tập đoàn SK đã đẩy không biết bao cô gái vào hố lửa không có tư cách nói những lời này.” Tống An Cửu tức giận.

Phó Hoa Sênh nghẹn họng không trả lời được, anh ta có dự cảm cực kỳ xấu, An Cửu càng lúc càng giống Phó Thần Thương, phải làm sao bây giờ!

Đau lòng quá đi mất!

Bên kia, Phó Cảnh Hi luôn im lặng không nói ngồi xuống trước bàn ăn, trên gương mặt không có biểu cảm gì đặc biệt.

“Đừng lo, chú Hai sẽ xử lý tốt, qua đây ăn gì đó đi.”

Phó Cảnh Hi vẫn biết săn sóc trước sau như một, cứ như không xảy ra gì cả.

An Cửu “ừ” một tiếng rồi ngồi xuống, ít nhất, cô phải giữ gìn sức khỏe.

Phó Hoa Sênh nhìn An Cửu lại nhìn Phó Cảnh Hi, trong lòng buồn bực khỏi phải nói.

Làm sao anh ta cũng không ngờ sự việc lại phát triển thế này, cho dù Phó Cảnh Hi thật sự không muốn ủy khuất chính mình cưới Tống An Cửu, vậy tối qua ít nhất nó có thể khiến Tống An Cửu rời xa Phó Thần Thương mà.

Lại phải xem dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của Phó Thần Thương, Phó Hoa Sênh  sắp nôn hết toàn bộ sữa tươi uống buổi sáng ra rồi.

***

Thư phòng lầu hai.

“Ai cho phép con động vào cô bé ấy?” Phó Chính Huân đang chắp tay đưa lưng về phía anh, nói xong thì quay người lại, đập bàn lườm mắt với thằng con trước mặt, tiếng vỗ bàn gần như khiến cả căn nhà ba tầng chấn động.

“Ba.” Phó Thần Thương đáp.

Phó Chính Huân tức giận dựng râu trừng mắt, tay chỉ vào anh rất lâu mới nặng nề bỏ xuống, “Nếu đã cưới An Cửu, tốt nhất hãy cắt đứt hoàn toàn với bên kia đi cho ta.”

Ánh mắt Phó Thần Thương chuyển sang lạnh lẽo, “Việc này không cần ba bận tâm.”

Phó Chính Huân mệt mỏi ngồi xuống, ông hiểu rõ đứa con trai này, cũng hoàn toàn biết tính toán của nó thế nào. Chưa từng mong đợi nó thật sự từ bỏ người đàn bà kia, nhưng mà, cho dù nó có ý định gì, chỉ cần nó bằng lòng quay về thừa kế gia nghiệp, những việc khác ông cũng có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.

Bây giờ Phó Thần Thương là Mãnh Hổ xuống núi Giao Long về biển, An Cửu lại càng giống như cường lực siêu cấp nghịch thiên bên cạnh, hỗ trợ nó như hổ mọc thêm cánh.

Phó Chính Huân biết rằng, loại bỏ Tô Hội Lê chính là cởi bỏ phong ấn với Phó Thần Thương. Ông biết mình càng ngày không thể áp chế nổi đứa con trai này, song, ông vẫn phải tuyên bố lập trường của mình.

Phó Chính Huân lấy ra uy nghiêm của một người cha, trầm giọng nói, “Ta biết con không thể nào thích cô bé ấy, nhưng mực kệ con thật lòng hay toan tính, nếu đã cưới nó, cho dù lừa nó cũng phải lừa nó cả đời cho lão tử, nếu không thì con đừng mong có được cái gì! Về phần người phụ nữ bên ngoài, vĩnh viễn chỉ là người phụ nữ bên ngoài, lão tử chỉ biết một người con dâu là An Cửu!”

Thấy Phó Thần Thương như muốn nổi giận, Phùng Uyển kịp thời đi ra hòa giải, “Ông à, ông cũng đừng bi quan như thế, tôi mới thấy cô bé kia không tệ, cũng không bất trị như lời đồn. Bọn trẻ chung sống với nhau rồi sẽ có cảm tình. Thần Thần con nói có đúng không?”

Phó Chính Huân lườm Phó Thần Thương, cũng không mong đợi nó sẽ trả lời “Vâng”, nói với Phùng Uyển, “Bà đi gọi cô bé kia lên đây đi!”

Lúc này An Cửu đang đếm từng hạt trong bát cháo, nghe Phó Chính Huân gọi cô lên, chân lập tức mềm nhũn, vô thức nhìn Phó Cảnh Hi cầu cứu, muốn nhờ đại thần thêm máu hoặc ném ra Buff gì đó, nhưng thạt sự không còn mặt mũi, tối qua Cảnh Hi giúp cô như thế, thậm chí không tiếc chủ động hiến thân, cô lại không biết điều.

Còn về Phó Hoa Sênh, thôi quên đi, anh ta không De Buff cô thì cô đã phải cảm ơn trời đất rồi.

Thấy An Cửu bị gọi lên rồi, Phó Hoa Sênh vội bê ghế sang ngồi cạnh Phó Cảnh Hi bát quái chuyện tối qua.

“Có chuyện gì thế? Thiệt cho chú còn cố ý giúp cháu kéo Phó Thần Thương đi, sự việc như ván đã đóng thuyền này sao lại thất bại!”

“Hình như chú giúp nhầm người rồi.” Phó Cảnh Hi nói trúng tim đen.

Phó Hoa Sênh sửng sốt, bàn về thân sơ quả thực anh ta thân với Phó Hoa Sênh hơn, cho nên đang mắng anh ta “chìa tay ra bên ngoài” sao?

Có ông anh đáng ghét như vậy, cánh tay kia cũng phải ngoặt lại!

Mặc kệ thế nào cũng nhất định phải thắng một lần, hơn hai mươi năm rồi, cơn tức này của anh ta phải bộc ra.

“Cầu người không bằng cầu mình, xem ra chỉ có tự tiểu gia này hiến thân.” Giọng điệu Phó Hoa Sênh vẫn ngả ngơn như cũ, nhưng ánh mắt thì nghiêm túc chưa từng có.

***

Trước khi đến thì sợ muốn chết, khi thực sự đứng trước mặt nhân vật trong truyền thuyết này thì ngược lại An Cửu bình tĩnh hơn, chẳng những vậy mà cảm thấy trạng thái yên lặng trước cơn bão của Phó Thần Thương còn đáng sợ hơn cả Phó Chính Huân.

Phó Chính Huân chăm chú quan sát An Cửu, An Cửu cố gắng quan sát sắc mặt đoán ý ông nhưng hoàn toàn không nhìn ra chút manh mối nào trên gương mặt không giận mà uy vui buồn không lộ ấy.

Phùng Uyển ho nhẹ một tiếng phá vỡ im lặng, Phó Chính Huân mới lên tiếng, “Cháu cũng biết, gia thế của cháu ta không hài lòng, nhưng Thần Thương đã cam đoan với ta sẽ để cháu đạt được yêu cầu của ta, cho nên ta mới cho hai đứa cơ hội.”

An Cửu nghe xong âm thầm lau mồ hôi, đạt được yêu cầu của ông ấy? Rốt cuộc Phó Thần Thương có lòng tin từ nơi nào. Tuy tạm thời tránh được một kiếp, nhưng không sớm thì muộn vẫn phải chết.

Phùng Uyển đứng bên kéo tay cô vỗ nhẹ, rồi đeo vào tay cô một chiếc vòng vàng thoạt trông có tuổi đời đã lâu được điêu khắc tinh xảo, “Chuyện của con mẹ đã nghe rồi, ai mà không có quá khứ, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân. Mẹ tin Thần Thần, cũng tin con là một cô bé ngoan. Việc học dĩ nhiên quan trọng, nhưng còn có chuyện quan trọng hơn, mẹ à, bây giờ chỉ mong con sớm sinh cho Thần Thần một đứa bé để mẹ được ôm cháu.”

Nửa câu đầu An Cửu nghe rất cảm động rất thư thái, nửa câu sau đã trực tiếp chém đứt nửa thang máu của cô.

Quả nhiên, Phùng Uyển không phải đèn đã cạn dầu.

Phó Chính Huân nhíu mày, “Con cái không vội, thanh niên phải lấy sự nghiệp làm chủ, tình huống hiện tại của An Cửu cũng không thích hợp có con.”

Tới rồi đây, cô biết không dễ vượt qua cửa ải vậy mà, Phó Chính Huân quả nhiên đi theo chủ nghĩa hoàn mỹ. Mặc dù cô chưa muốn có con, nghe ông nói vậy trong lòng vẫn rất ấm ức. Có phải chưa đến ngày cô thỏa mãn được dáng vẻ ông ấy thích thì không thể sinh con cho Phó Thần Thương không?

An Cửu nghĩ đi nghĩ lại liền cảm thấy không đúng, bỗng mặt nóng lên, phì phì, dừng dừng, tại sao mình lại nghĩ đến điều đó, cứ như… mình rất muốn sinh con cho người ta.

Cuối cùng, hai trưởng bối dặn dò vài câu, Phó Chính Huân đưa cho cô một cái hộp nhỏ được bọc trong gấm đỏ, mở ra xem, bên trong là đồ trang sức bằng ngọc tinh xảo, trong suốt, nhìn thôi đã biết là vật quý, mà còn được mài dũa đồng nhất, giá trị càng cao.

Tóm lại, hôm nay cô không bị đuổi thẳng ra khỏi cửa mất hết mặt mũi không còn chỗ đứng ở thành phố A mà còn được nhiều lợi ích thế này, quả nhiên là nhân phẩm bạo phát, hệ thống có Bug.

Trong lòng An Cửu không hiểu sao hiện lên câu “Tin gian thương thì sẽ bất tử”

Nhưng mà, nguy cơ còn chưa giải trừ, Phùng Uyển nhiệt tình mời họ ở lại nhà một đêm, bà ấy muốn xuống bếp làm đồ bổ cho bọn họ, cô hốt hoảng nghe được Phùng Uyển hình như lén dặn người giúp việc mua tôm non hàu vàng sừng hươu hải mã ngưu tiên…

Sao mà càng nghe càng không bình thường =0=…

***

Chân trước hai người vừa từ thư phòng bước ra, chân sau An Cửu đã bị Phó Thần Thương kéo vào một căn phòng, nhìn thì là phòng của Phó Thần Thương ở đây.

“Cạch”, cửa bị khóa trái, Tống An Cửu bị đè lên cửa không động đậy được, chóp mũi chống lên chóp mũi, hơi thở quấn quít nhau, “Anh muốn làm gì? Việc này không thể trách tôi, ai bảo anh ngay từ đầu đã không nói rõ với tôi nhà anh đáng sợ thế này…”

“Đó không phải lý do em có thể ở cả đêm với người đàn ông khác mà không phải chồng mình.” Trong ánh mắt Phó Thần Thương như có ngọn lửa, An Cửu kinh hồn bạt vía muốn thổi một hơi dập tắt nó.

Ngón tay Phó Thần Thương gẩy nhẹ sau lưng cô, An Cửu lập tức cảm thấy ngực mát lạnh, áo lót bị cởi ra, trên ngực có thêm một cái móng vuốt.

Kỹ năng thật đúng là thành thạo -0-|||

Giống như công tắc ký ức được bật lên, đột nhiên nghĩ đến cái đêm anh tức giận làm mình, cơ thể An Cửu run rẩy.

“Tôi đã đấu tranh tâm lý cả đêm đó có được không! Cũng đâu phải đi phong lưu khoái hoạt!” Giọng cô rầu rĩ, oán hận kéo móng vuốt của anh ra, Phó Thần Thương lại để lên, lại kéo ra, để lên lại kéo ra…

An Cửu: “…”

“Em bạo gan lắm.” Phó Thần Thương hừ lạnh, khóa hai tay cô ra sau, ép cô đứng thẳng người, khiến cho hai vật mềm mại run rẩy đáng thương nở rộ trước mặt, những ngón tay cùng răng môi tùy ý chơi đùa.

Cùng một chiêu cô không đấu được lần thứ hai, An Cửu quật cường không rên một tiếng, nhìn bức tranh trên tường đối diện để phân tán sự chú ý, kết quả nhìn từ khung ảnh trong suốt thấy dáng vẻ mặc vua hái của mình, nháy mắt một ngọn lửa chạy từ chân lên đến đỉnh đầu…

Khi vũ trụ nhỏ của An Cửu bạo phát chuẩn bị cá chết lưới rách, không biết Phó Thần Thương khi dễ đã đủ hay là đang nghĩ đến chủ ý biến thái gì, lưu luyến ngẩng lên khỏi ngực cô, nét mặt toát lên vẻ lười biếng cực kỳ cuốn hút, “Yên tâm, hôm nay tôi không động vào em.”

Như nghe được tiếng trời, An Cửu thở phào nhẹ nhõm, sau lưng đã ướt đẫm như mới được vớt lên từ trong nước.

Cô đoán anh vẫn còn cố kỵ đây là nhà ba mẹ, hơn nữa còn là ban ngày ban mặt.

Vừa nghĩ tới mấy người Phó Cảnh Hi đang ở bên ngoài, đầu cô lại thỏi còi “tít tít tít” như xe lửa.

“Như thế sẽ chỉ làm em thoải mái, không lên được thì mới đạt được hiệu quả trừng phạt.” Phó Thần Thương nghiêm trang phân tích.

Mẹ! Nhà! Anh! Đánh! Giá! Tiết! Tháo! Cmn! Cao! Quá! Đấy!

Trên trán Tống An Cửu nổi gân xanh, rút áo lót rơi xuống ngang lưng ném vào mặt anh, “Thoải mái em gái anh! Rốt cuộc ai mới là người thoải mái hả!”

Nếu không phải cô từng luyện tập kỹ năng, cơ thể mềm dẻo thì đã sớm gãy xương N lần rồi biết chưa? Người bình thường có thể chịu được những tư thế có độ khó không tưởng đấy sao…

Phó Thần Thương cực kỳ bình tĩnh bắt lấy áo lót, sau đó đẩy cao vạt áo cô lên giúp cô mặc lại, vén mái tóc rối của cô ra sau tai –“Chúng ta đổi sang chơi trò kích thích hơn.”

Chọn tập
Bình luận