tieu_hao
Trừ khi tôi chết
An Cửu ngang bướng thì ngang bướng, nhưng ngay từ đầu không có phản nghịch và bạo lực như thế, mãi đến khi cô nhận ra không ai giúp mình, mới biết để không bị bắt nạt thì chỉ có xấu xa hơn, bắt nạt kẻ khác. Cô không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể dùng cách này để bảo vệ bản thân.
Thể chất của cô rất dễ sốt, hơn nữa lần nào tới cũng ốm nặng. Từ sau khi bà ngoại chết, người duy nhất chăm sóc khi cô sốt cao chỉ có Phó Thần Thương mà thôi.
Tống Hưng Quốc không ngờ không nổi cơn tam bành, dù sao cũng là con gái ruột thịt, ông ta đã sớm có chuẩn bị với tính cách của nó.
Tống Hưng Quốc giơ tay lên, hai vệ sĩ cao to nhanh chóng chặn cửa.
An Cửu không sợ hãi nhìn hai gã vệ sĩ, “Tống Hưng Quốc, ông đúng là không có giới hạn của mình.”
Tống Hưng Quốc biết mình không nói lại đứa con gái miệng lưỡi bén nhọn này, sắc mặt âm trầm tỏ ý hai gã động thủ, hiển nhiên mềm không được thì phải cứng.
Tống An Cửu cười giễu, dễ dàng tránh được bàn tay định túm lấy cổ tay cô. Gã vệ sĩ chỉ nghĩ là trùng hợp, sau mấy chiêu thì càng ngày càng kinh ngạc, vì vậy nghiêm túc chờ đợi, không dám coi khinh.
Tống An Cửu chỉ cao 1m6 mà lại có thể ngang tài với hai vệ sinh cao to cơ bắp cao 1m8, hơn nữa còn thiếu chút nữa là để cô chạy được. Cô gái nhìn gầy yếu mà khi vung quyền thì đầy uy lực, càng khó hơn là cơ thể cô linh hoạt, ra đòn không như lẽ thường, đùa bỡn hai gã chạy vòng vòng.
Thấy hai gã vệ sĩ mắt nổ đom đóm, cuối cùng Tống Hưng Quốc không thể nhịn được nữa đưa mắt với một người trong số đó.
Tống An Cửu bỗng thấy phần thái dương hơi lạnh, một gã vệ sĩ móc súng đè lên trán cô.
Ngay giây trước còn ăn nói ngon ngọt, ngay giây sau đã bảo người ta cầm súng chỉ vào con gái ruột của mình.
Tống An Cửu im lặng nhìn Tống Hưng Quốc, trong đôi mắt trống rỗng như có ánh sáng đang lụi tàn, chỉ còn một mảnh đen kịt.
Tống Hưng Quốc có chút không đành lòng quay đầu đi, tránh né ánh mắt cô, “Ba thừa nhận con nói không sai, nhưng ba cho rằng ba làm sai. Đối với con thì kết cục tốt nhất bây giờ chỉ có lập gia đình.”
“Phải vậy không? Ông có biết, Tiết Hạo từng dâm ô tôi ở trường không? Chính là cái lần chủ nhiệm lớp nói tôi gặp rắc rối đánh bạn học muốn gặp ông.”
Tống Hưng Quốc giữ thần sắc bình tĩnh, lông mày nhíu lại, đúng là ông ta biết chuyện này.
“Trẻ con nghịch ngợm không phải thật! Tiết Hạo rất xuất sắc, năm nay còn thi đậu Đại học B. Tuy con lớn hơn nó hai tuổi, nhưng đối phương không chê con, còn nói ấn tượng về con rất tốt, con có biết điều này khó có được thế nào không? Bây giờ cũng không bắt con kết hôn ngay, chỉ đính hôn mà thôi, hai đứa có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm.”
Tống An Cửu cười tự giễu, bản thân mình đúng là không biết hối cải, lúc này còn nói mấy lời nhảm nhí đó với ông ta làm gì.
An Cửu không nhanh không chậm cầm họng súng, sự điên cuồng hiện lên trong con ngươi, chậm rãi nói, “Hôm nay trừ khi ông nổ súng bắn chết tôi.”
“Con…” Tống Hưng Quốc bị chọc tức run rẩy chỉ tay về phía cô.
“Sao hả? Không dám?” Tống An Cửu cười lạnh, không lùi mà tiến tới, thình lình đè lên ngón tay để trên cò súng của gã vệ sĩ.
Tống Hưng Quốc thấy động tác nguy hiểm của cô, kinh hãi há hốc mồm, “Con muốn làm gì?”
Ngay sau đó vang lên một tiếng “cạch”, động tác của Tống An Cửu cực nhanh, cùng lúc giữ tay gã vệ sĩ giữ súng trên trán mình.