Edit: Thố Lạt
An Cửu vừa vào đã cởi giày và áo khóa nằm vật ra sofa, vì động tác quá mạnh nên để lộ ra một phần bụng trắng nõn.
Phó Hoa Sênh vốn rất tự mãn, lại tiến triển thần tốc như vậy, bây giờ thật sự vào được rồi, đã hơi căng thẳng. Kéo quần áo cô xuống, “Này, cô chú ý chút đi, dù sao tôi cũng là đàn ông!”
An Cửu “Ờ” một tiếng, sau đó nói, “Tôi cũng vậy.”
Phó Hoa Sênh nghẹn lời, “…Cô uống nhiều lắm rồi!”
An Cửu nghe vậy, xoay người ngồi dậy, “Chúng ta uống rượu đi!”
“Ặc… Hả?”
Phó Hoa Sênh còn chưa kịp phản ứng, An Cửu đã nhanh chóng lấy ra hai chai rượu ngon, lần trước cô thấy Phó Thần Thương mang Lafite sản xuất năm 82 về, hình như là người bạn kia tặng, dù cô có khóc lóc xin xỏ thế nào cũng không cho cô động vào, hôm nay cuối cùng cũng để cô có cơ hội rồi.
Phó Hoa Sênh nhìn hai chai Lafite đắt tiền trên bàn và cốc sữa hoạt hình trên bàn, tuy không có gió, nhưng trông rất bừa bộn…
Chuyện gì thế này, anh chưa làm gì cả, cô đã tự lấy rượu uống, anh còn đang phân vân không biết có nên chuốc say cô không, cô đã tự chuốc say mình rồi.
Tự giác thế, anh còn chưa kịp dùng mỹ nhân kế nữa.
Tự nhiên thấy giống người thừa. Đời người đúng là lạnh y như tuyết!
Cuối cùng, Phó Hoa Sênh còn phải ra rức khuyên can cô đừng uống cái kia, “Chị dâu, uống ít thôi! Chị tưởng đang uống sữa à?”
“Không phải à?”
“…” Hình như say thật rồi.
Phó Hoa Sênh nhìn An Cửu say khướt, sờ cằm, ăn hay không ăn đây.
–
Ngoài cửa, Tề Tấn vẫn chưa rời đi, gay như khiến bò chào nóng. Hỏng chuyện, lại còn bị đánh cho tơi tả, anh phải nói sao với boss đây.
Đi theo Phó Thần Thương nhiều năm vậy rồi, có sóng to gió lớn nào chưa từng thấy đâu, không ngờ lại chật vật ở đây.
Biết là nếu bây giờ nói cho boss biết tình hình thê thảm ở đây nhất định xẻ bị mắng xối xả, nhưng hết cách rồi, còn tốt hơn để họ gạo nấu thành cơm, lúc đó chắc chắn sẽ chết không có chỗ chôn.
Tề Tấn bấm số Phó Thần Thương, hít sâu rồi nói, “Boss, không hay rồi, em không cản được, phu nhân bị Tam Thiếu đưa đi rồi, Tam Thiếu vào trong nãy giờ chưa ra…”
“Cậu nói gì? Không phải thằng nhóc Hoa Sênh này muốn cướp vợ của anh đấy chứ!”
“Anh… Anh là Kỷ Thiếu?” Tề Tấn ong hết cả đầu.
“Là tôi, rốt cuộc là sao, nói mau!” Kỷ Bách cuống quýt hỏi, giọng điệu trăm phần trăm là hóng chuyện chứ chẳng phải lo lắng gì.
“Phiền anh đưa điện thoại cho boss được không.” Tề Tấn chẳng còn hơi đâu để hỏi sao điện thoại của Phó Thần Thương lại nằm trong tay Kỷ Bạch nữa.
“Cậu ấy bận! Có gì cậu cứ nói với tôi…”
Chưa dứt lời đầu dây bên kia đã đổi người, “Alo, Tề Tấn?”
Cuối cùng Tề Tấn cũng nghe được giọng nói trầm thấp khiến người ta có cảm giác an toàn của boss nhà mình, vội kể lại chuyện từ đầu đến đuôi.
“Vào trong bao lâu rồi?” Phó Thần Thương trầm giọng hỏi, như tiếng sấm trước cơn giông bão, không biết chừng một giây sau sẽ bùng nổ.
Tề Tấn nhìn đồng hồ căn giờ, “Ặc, khoảng nửa tiếng rồi…”
“Nửa tiếng rồi cậu mới gọi cho tôi? Tề Tấn, cậu chán sống rồi à?”
Quả nhiên nổ rồi.
“Em tưởng cậu ấy chỉ vào một lát, ai biết lại lâu như vậy.” Tề Tấn giải thích.
Vốn ôm một tia hi vọng chỉ cần an toàn qua cửa này, về nhà anh sẽ lập tức thắp nhang cảm ơn Bồ Tát phù hộ, nhưng từng giây từng phút trôi qua, hi vọng ngày càng xa vời, với phẩm hạnh nát bét của Phó Hoa Sênh, lâu thêm phút nào bà chủ sẽ nguy hiểm thêm phút nấy, anh thật sự hết cách rồi, đành phải báo cho Phó Thần Thương.
Phó Thần Thương lập tức ra lệnh, “Làm theo lời tôi, bây giờ gõ cửa, chỉ cần cô ấy mở cừa thì xông ngay vào.”
“Chuyện này…” Tề Tấn mấp máy miệng, hèn quá đấy!
“Cho cậu một phút.” Phó Thần Thương hạ tối hậu thư.
Tề Tấn đang định liều cái mạng già đi vào chỗ chết bỗng sáng mắt, thấy một chiếc xe, là xe Cayenne trắng của Phùng Uyển. Vậy nên vội vàng báo cáo tình hình với Phó Thần Thương, “Chắc không cần đâu boss, em thấy mẹ anh đến rồi.”
Vừa dứt lời, Phùng Uyển đã xuống xe, thấy Tề Tấn ở đây liền đi về phía anh, nghi hoặc, “Tề Tấn? Muộn vậy rồi cậu còn ở đây làm gì.”
“Chuyện đó…” Tề Tấn còn đang cầm điện thoại, ấp úng không biết trả lời thế nào.
“Nói thật đi.” Phó Thần Thương chỉ thị trong điện thoại.
Thế là Tề Tấn nói một mạch từ đầu đến cuối câu chuyện.
Phùng Uyển nghe vậy, thế mà được à, lập tức giẫm đôi giày cao 12cm đi qua, không thèm nhấn chuông, lấy thẳng chìa khóa sơ cua tra vào.
Vừa vào cửa đã choáng vì mùi rượu nồng nặc, phải lùi ra sau mấy bước, xua tay cho tản bớt hơi rượu, sau đó thấy con dâu say khướt nằm trên mặt đất, còn con trai nhỏ Phó Hoa Sênh thì đang chống tay dựa vào ngay bên cạnh, ý đồ bất chính.
Khi Phó Hoa Sênh vất vả lắm mới hạ quyết tâm ăn thì bỗng bị xách cổ lên, tức giận vì bị phá đám, “Ai dám phá chuyện tốt của tôi!”
“Mẹ cậu!” Giọng Phùng Uyển không lớn, nhưng đủ để khiến anh run rẩy.
Bà giận đến nỗi chỉ muốn xé rách da mặt mịn màng của thằng nhóc này, chuyện gì cũng dám làm, đây là ai mà cũng dám chơi chứ!
Phó Hoa Sênh suýt sặc nước miếng, điên cuồng dụi mắt, “…Mẹ! Mẹ à! Mẹ! Sao mẹ lại ở đây!”
Lúc này mẹ ruột xuất hiện, anh sắp bị dọa chết rồi!
Phùng Uyển túm gáy anh chất vấn, “May mà tôi ở đây, tôi hỏi cậu, vừa rồi cậu định làm gì?”
Phó Hoa Sênh cười ha ha, “Con có định làm gì đâu!”
“Cậu còn ngụy biện! Tôi là mẹ ruột của cậu, còn không hiểu cậu à? Không định làm gì sao nửa đêm nửa hôm lại đưa người ta về, còn lừa con bé uống đến say khướt? Xảy ra chuyện lớn như vậy, cậu không giúp anh cậu thì thôi, lại còn đốt lửa sân sau, đứa nhóc này sao lại không biết điều như vậy!” Phùng Uyển bất lực nhìn đứa con quần áo xộc xệch vẫn sống chết không nhận tội.
Phó Hoa Sênh quýnh lên, “Con thật sự không có mà! Oan chết con rồi, con có chuốc say chị ấy đâu?”
“Không phải cậu, không lẽ con bé tự chuốc mình thành ra như vậy?”
Phó Hoa Sênh gật đầu lia lịa, lại bị Phùng Uyển nhéo tai, “Cậu còn dám gật đầu! Mặc quần áo đàng hoàng vào cho tôi!”
Phó Hoa Sênh khóc lóc giải thích, “Mẹ, con nói thật mà mẹ! Sao mẹ lại không tin con! Còn nữa, con phải thanh minh chuyện này, không phải con tự cởi quần áo, là chị ấy nhào tới cởi ra, chị dâu uống rượu xong rất đáng sợ, con sợ lắm…”
Phùng Uyển càng nghe càng thấy vô liêm sỉ, không nhịn được nữa, ngắt lời anh, “Cậu lại nói bậy!”
“Con không nói bậy! Mẹ không tin con, chỉ có Phó Nhị là con ruột của mẹ, con nhất định không phải do mẹ sinh ra!” Phó Hoa Sênh ôm đầu, trái tim mỏng manh vỡ vụn. Anh nói thật mà, hôm nay anh thật sự bị tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần, sao mẹ ruột cũng không tin anh cơ chứ.
Phùng Uyển cạn lời với anh, nói nặng sợ anh tổn thương, nói nhẹ anh nghe chẳng lọt, khó xử tức giận, “Ông cụ làm nhiều chuyện như vậy có ý gì con còn không hiểu sao? Cho dù con chiếm được người, 20% cổ phần đó sẽ là của con chắc? Thần Thần không lấy được, con cũng đừng hòng xơ múi được gì! Tốt xấu gì Thần Thần cũng là anh ruột con, sau này thằng bé thừa thế gia nghiệp nhà họ Liễu còn có thể giúp đỡ con, che chở con, thằng bé lấy được vẫn tốt hơn người ngoài. Sao con không giúp anh mình, lại còn đấu đá lẫn nhau!”
Bà nhìn sao nhìn trăng, cuối cùng Phó Thần Thương cũng chịu về nhà, dù sao cũng không thể làm hỏng chuyện.
Phó Hoa Sênh bi phẫn phản bác, “Ai cần anh ấy giúp! Con nỗ lực nhiều năm như vậy, làm một Tam Lang liều mạng nhiều năm như vậy, tại sao anh ấy vừa về thì tất cả bỗng thay đổi, anh ấy không cần thì thôi, muốn gì có nầy, anh ấy xem Phó Thị là gì?”
“Sênh Sênh ngoan, đừng giận dỗi như trẻ con nữa. Lúc này, con cần đồng lòng với anh, biết chưa?”
Phó Hoa Sênh trả lời rõ ràng, “Không biết!”
“Con…”
An Cửu mơ hồ ậm ừ ngắt lời Phùng Uyển, bỏ túi đỡ cô dậy, oán trách, “Thần Thần làm việc thật không đúng mực, bây giờ nó không biết cái gì mới là quan trọng nhất sao? Bên phía bệnh viện để Tề Tấn trông chừng không được à, nó cũng không phải bác sĩ, trông chừng vậy thì có ích gì, cả vợ mình cũng không trông được!”
Nói xong vẫn chưa hết giận trừng Phó Hoa Sênh.
Phó Hoa Sênh cứng đầu, kiên quyết không chịu nhận sai, anh chỉ muốn cạnh tranh công bằng với Phó Thần Thương thôi, sai chỗ nào cơ chứ! Sai ư?
Phùng Uyển muốn dìu An Cửu vào phòng ngủ, nhưng cô say bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn không nhúc nhích.
“Được tồi, để con!” Phó Hoa Sênh tức giận ngồi nhìn một lát, sau đó không kiên nhẫn giúp dìu An Cửu về giường.
Phùng Uyển không vui khi Phó Hoa Sênh chạm vào cô, “Không có chuyện gì thì con đừng tối ngày dính lấy con bé, chú ý thân phận của mình. Tuổi cũng không còn nhỏ, cũng nên ổn định rồi, mau đi gặp cô gái mẹ chọn cho con, người này tốt hơn hẳn mấy người phụ nữ linh tinh bên ngoài của con, mẹ nói con có nghe không vậy?”
“Không nghe!”
Phùng Uyển bất lực, “Con không làm mẹ tức chết thì không chịu được mà!”
Bên ngoài Phùng Uyển nổi tiếng giỏi kìm nén, chưa tức giận với bất cứ ai, ông cụ nhà này tính tình nóng nảy, khi tức giận hay ầm ĩ muốn giết người, ai cũng không dám lại gần, bà lại có thể bình tĩnh tiến lên pha trà hạ hỏa cho ông, mí mắt không giật cái nào, nói vài câu đã xoa dịu cơn giận của ông cụ.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bà lại hết cách với chính con trai mình.
Hai mẹ con đang ầm ĩ, An Cửu ngủ như heo, lăn hai vòng, ôm gối cắn, mơ màng lầm bẩm, “Ưm… Phó Thần Thương… Mất nết… Gian thương…”
Nghe được mấy lời vô nghĩa của An Cửu, Phùng Uyển vui ra mặt, “Hẳn là An Cửu có tình cảm với Thần Thần, ngay cả khi uống say cũng gọi tên thằng bé.”
Phó Hoa Sênh liếc mẹ mình, “Mẹ, đây là ngay cả trong mơ cô ấy cũng nghiến răng mắng anh đấy?”
Phùng Uyển nổi đóa, “Con thì biết cái gì, đánh là thương mắng là yêu.”
“…”
“Còn ở đây làm gì? Về ngay cho mẹ!” Phùng Uyển thấy anh đứng chắn ở cửa lại tức giận.
“Vậy còn mẹ?”
“Mẹ muốn ở lại chăm sóc An Cửu.”
Phó Hoa Sênh trợn mắt ngoáy tai, “Cái gì? Con không nghe lầm đó chứ! Bà Phó lại muốn chăm sóc một người không phải ông cụ?”
“Bớt đi, nếu các con biết nghĩ một chút để mẹ bớt lo, mẹ cũng đâu cần mệt như vậy. Lần này Thần Thần làm lớn chuyện như vậy, với tính cách thằng bé nhất định lại muốn dây dưa không dứt với tiểu yêu tinh này rồi, bây giờ mẹ không chăm sóc vợ cho nó không lẽ phải trông chờ con chồn táy máy con đây sao?”
Phó Hoa Sênh vò tóc, “Sao con lại thành chồn rồi, có ai nói con trai mình như vậy không?” Mẹ nói thật cho con biết đi, rốt cuộc con có phải con ruột mẹ không vậy?”
“Tiểu tử thối, có phải con muốn làm mẹ tức chết không! Sao mẹ lại sinh ra một đứa tai họa như vậy cơ chứ…” Phùng Uyển đẩy Phó Hoa Sênh ra khỏi phòng, sau đó đuổi anh khỏi cửa.
Tề Tấn sốt ruột đứng bên ngoài thấy Phó Hoa Sênh xám mặt bước ra cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, vội gọi điện “báo bình an” với Phó Thần Thương.
Phó Hoa Sênh thấy Tề Tấn vẫn đứng đó, càng giận, đoán là thằng nhóc này mời mẹ đến, tức giận, lái xe quẹt qua, quẹt nguyên một đường trên xe của người ta.
Tề Tấn đi qua, không nói không rằng cầm đèn xe bị vỡ, “Boss, xe em bị Tam Thiếu quẹt hỏng, có được tính tiền không, đây có được xem là tai nạn lao động không?”
“Cậu nói gì?” Phó Thần Thương hỏi lại.
Dược rồi anh hiểu rồi, vậy có nghĩa là không bồi thường, quẹt xe cậu coi như là trừng phạt rồi. Trừng phạt vậy còn nhẹ, tốt nhất nên cảm ơn đi.
–
–
Sáng hôm sau, An Cửu tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, nheo mắt nhìn ra phòng khách, bỗng thấy người nào giờ không thể xuất hiện ở đây, sợ đến tỉnh cả người, phản ứng đầu tiên là, “Mình đang ở đâu?”
“An Cửu dậy rồi à, mau ra ăn sáng.” Phùng Uyển gọi.
Nhìn một vòng, đây không phải nhà cũ, là nhà mình mà.
An Cửu hoảng hốt đi qua, “Mẹ… Mẹ…”
Phùng Uyển không nhắc nửa lời đến chuyện tối qua, làm như không biết, “Hôm nay dành chút thời gian đến thăm con, mau ngồi đi.”
An Cửu như đứng đống lửa, như ngồi đống than, hơn nửa ngày mới thốt được hai chữ, “Mẹ chồng…”
Phùng Uyển nhìn cô đầy từ ái, “Con cứ gọi ta là mẹ như Thần Thần là được.”
An Cựu cứng họng không thốt nên lời, Phùng Uyển cũng không để tâm, “Không sao không sao, từ từ sẽ quen. Mẹ nấu cháo, ăn chút đi.”
An Cửu kinh sợ, “Sao lại để mẹ nấu cơm được chứ! Chuyện đó, chuyện đó, sao mẹ không gọi con dậy… Thất lễ quá!”
Phùng Uyển múc cho cô chén cháo loãng, “Không sao, mẹ chăm sóc con dâu của mình thì sao?”
Phùng Uyển quá nhiệt tình với cô, nhiệt tình đến đáng nhờ, không biết phải đối phó thế nào, Phó Thần Thương lại vắng nhà, chỉ có thể vùi đầu ăn cháo.
Ăn được một lát, Phùng Uyển lơ đãng nói, “Con biết hết chuyện hôm qua rồi?”
Động tác ăn cháo của An Cửu dừng một lát, “Dạ.”
“Có gặp Thần Thần không?” Phùng Uyển lại hỏi.
“Dạ, có.” An Cửu trả lời quy củ.
Phùng Uyển thở dài, “Ai, Thần Thần rất tốt bụng. Thằng bé và người phụ nữ này đã sớm cắt đứt quan hệ, nào ngờ lại xảy ra chuyện này, dù sao cô ta cũng bị thương vì Thần Thần, nếu không qua đó nhất bịnh sẽ bị người ta bàn tán. Nhưng mà con yên tâm, mẹ cam đoan thằng bé sẽ không làm chuyện có lỗi với con.”
An Cửu nuốt một miếng cháo, trả lời cho có lệ, “Vâng, cảm ơn mẹ.”
Phùng Uyển hài lòng gật đầu, “Ngoan, ăn nhiều một chút! Tóm lại con chỉ cần chuyên tâm học hành, không cần nghĩ nhiều đến những chuyện khác, mẹ sẽ trong nom thay con.”
Cuối cùng An Cửu cũng không nhịn được, ho nhẹ một tiếng, hỏi thằng, “Chuyện đó… Thật ra con hơi không hiểu xíu, mọi người thật sự chấp nhận con sao? Tô Hội Lê ưu tú như vậy mọi người còn không thích, sao lại để ý đến con?”
Phùng Uyển ngẩn người, cảm thán nha đầu kia thật thẳng thắn, sau đó kéo tay cô thành khẩn trả lời, “Nha đầu ngốc, con thì biết cái gì, phụ nữ không thể chỉ nhìn khuôn mặt, nhất là gia đình như chúng ta, tất cả các mặt đều phải nổi trội.”
An Cửu lau mồ hôi lạnh, không hiểu mình nổi trội ở chỗ nào.
“Phải dễ sinh đẻ nữa.” Phùng Uyển nói tiếp.
An Cửu bỗng khóc ròng, đây là lần đầu được khích lệ, mẹ chồng nói cô tốt hơn Tô Hội Lê, nhưng là dễ sinh đẻ hơn T-T
Còn lý do nào hoa mỹ hơn không? Thật máu chó mà!
Cô thề không bao giờ hỏi người nha họ Phó “vì sao” nữa.
Cuối cùng, khi Phùng Uyển kích động tỏ vẻ muốn ngày ngày xuống bếp nấu thuốc bổ cho hai người sớm sinh quý tử, An Cửu đã kinh sợ không gượng dậy nổi, liệt cả người, ông cụ Phó, mau dên quản vợ của ba đi, nếu không bà ấy sẽ ép con dâu ba sớm sinh con đấy…
Tiễn Phùng Uyển, An Cửu bỗng thấy vững vàng hơn, ít nhất vẫn có người đứng về phía mình.
Cô cũng từng nghĩ, như người ta lỡ miệng một câu thôi đã bị ghét thế này rồi? Nhưng mà, một người đàn ông nghiêm túc với một người phụ nữ sẽ như thế nào, người ấy liệu có đưa bạn vào cuộc sống của bản thân, hòa vào đám bạn của mình nhìn ra.
Những người bên cạnh Phó Thần Thương đều biết Tô Hội Lê, hơn nữa quan hệ với cô ta không tệ, khi cô ta bị thương có rất nhiều bạn bè đến quan tâm. Còn mình? Phó Thần Thương chưa bao giờ đưa cô đi gặp bất cứ người bạn nào. Chuyện này mới khiến cô thật sự bị đả kích.
–
Hôm nay là chủ nhât, không có lớp học thêm, có thể nghỉ ngơi cả ngày, cô không biết nên làm gì, nên tìm ai chơi.
Tối qua uống rượu với Phó Hoa Sênh, sau đó đã xảy ra chuyện gì? Phó Hoa Sênh về ư? Sao không có chút ấn tượng nào hết. An Cửu cũng không nghĩ nhiều, dù sao mỗi khi say rượu tỉnh dậy cô đều không nhớ gì, ấn tượng khá sâu chỉ có lần Thẩm Hoán nhìn cô như nhìn sắc lang biến thái cưỡng gian…
Đang chán chường thi Phó Cảnh Hi gọi tới.
An Cửu nghe máy, “Cảnh Hi, anh tìm em!”
“An Cửu.”
“Em đây, có gì sao?”
“Không có.”
An Cửu như bị hắt nước lạnh, “Hả?”
“Chỉ muốn nghe giọng em thôi.”
Lúc này lại như được hắt nước ấm. Cô nhận ra điểm khác thưởng ở Phó Cảnh Hi, “Cảnh Hi, giọng anh có phần không đúng, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không có gì.”
“Anh ở đầu? Em đi tìm anh!” An Cửu kiên trì.
“Không cần đâu, anh cúp đây.”
“Không! Cho! Cúp! Không bảo em làm gì thế gọi cho em làm gì? Chẳng nói chẳng rằng cúp máy của em, anh định khiến em lo lắng à? Không tốt chút nào! Mau nói xem anh ở đâu!”
Phó Cảnh Hi bên đầu bên kia thở dài thỏa hiệp, “Anh ở thành phố X, em không tới được. Nên không cần phải nói.”
“A… Anh về thành phố X! về khi nào vậy! Em không đến được thật! Vậy bye bye, nhớ giữ gìn sức khỏe!”
“Ừ.”
Ừ cái đầu anh ấy! Ai bảo em không đến được? Khoảng cách là cái gì chứ?
An Cửu đi mua vé tàu, ngồi tám tiếng đến thành phố X, khiến Phó Thần Thương rối lên.