Editor: Nguyen Thi Mai Trang
Vẫn nằm ở chỗ cũ vẽ vòng vòng, Phó Hoa Sênh thấy chưa đến một tiếng đồng hồ, mà An Cửu đã khóc lóc trở về, cô giậm chân chạy lên lầu, còn Phó Thần Thương gương mặt tối sầm theo ở phía sau.
“A này này…… Đây là xảy ra chuyện gì vậy?”
Phó Hoa Sênh liều lĩnh đến gần, suýt nữa bị Phó Thần Thương đông lại thành que kem.
An Cửu lên lầu vào phòng ngủ, co lại trên giường, ôm một cái gối đầu, bày ra tư thế xong liền bắt đầu chuyên tâm khóc.
Phó Thần Thương cởi cà vạt ra, tự mình buồn bực đi qua đi lại ở giữa phòng.
Rõ ràng Phó Thần Thương không phải là loại đàn ông giỏi việc an ủi phụ nữ, bởi vì anh không cần phải biết cái kỹ năng này. Anh không phải chưa từng thấy phụ nữ khóc, chỉ cần anh nói một câu, lập tức có thể dỗ được, nhưng anh chưa từng gặp người phụ nữ nào khóc đến mãnh liệt như vậy, như muốn sụp cả núi.
Vì vậy anh đành trơ mắt nhìn cô gái ôm gối ngồi trên giường khóc đến đau lòng gần chết, nhưng anh lại không biết phải làm gì.
Cuối cùng, An Cửu khóc gần nửa tiếng, giọng nói cũng trở nên khàn đặc, ngay cả Phó Hoa Sênh cũng nhìn không được nữa, “Này này này, em nói này, Phó Nhị, anh là đàn ông, mà không biết dỗ dành phụ nữ à? Nghe chị dâu khóc làm em phiền lòng muốn chết, bảo chị ấy đừng khóc nữa được không?”
Anh, cũng, phải, biết cách, dỗ dành, mới, được, chứ!
“Có muốn em giúp anh hay không?” Phó Hoa Sênh rất tốt bụng đề nghị.
Phó Thần Thương lạnh lùng liếc cậu.
Phó Hoa Sênh nhún vai, “Vậy tự anh dỗ đi.”
An Cửu đáng thương, dựa vào người này dỗ dành, không biết còn phải khóc đến lúc nào đây……
Phó Thần Thương hít sâu một cái, rốt cuộc bắt đầu dỗ dành, “Khóc lóc cái gì mà khóc? Tự em tính thử coi sau khi em trở về đây đã gây bao nhiêu chuyện cho anh rồi? Gây chuyện thì thôi, lại còn trêu chọc đàn ông! Phó Cảnh Hi, Phó Hoa Sênh, Kha Lạc…… Thậm chí còn có Sở Mạch! Cháu anh, em trai, anh em, đối thủ, không sót một ai! Tống An Cửu em thật là bản lĩnh! Có phải em muốn làm anh tức chết mới vừa lòng không?”
Anh vừa dứt lời, An Cửu khóc càng kịch liệt hơn.
Phó Thần Thương: “……”
Trong mắt thoáng hiện một chút luống cuống, Phó Thần Thương cố gắng kiềm nén lại lửa giận, “Đừng khóc, nói cho anh biết, tại sao lại khóc?”
Anh phải biết nguyên nhân thì mới biết khuyên như thế nào.
An Cửu khóc thút thít, dường như muốn mở miệng, nhưng lại nghẹn ngào không nói ra lời.
Phó Thần Thương khó chịu trong lòng, anh đi qua ngồi bên mép giường, ôm cả người lẫn gối ngồi lên chân anh, nhét một hộp khăn giấy cho cô, “Đừng gấp, từ từ khóc, khóc xong rồi nói với anh.”
An Cửu rút khăn giấy, hổn hển xì mũi, Phó Thần Thương cầm khăn giấy cô đã sử dụng ném vào thùng rác.
“Làm sao lại oan ức đến như vậy……” Anh ôm cô thở dài, hận không thể coi cô như con nít mà đung đưa dỗ dành.
An Cửu khóc đã rồi, hít vào, thở ra, hít vào, lại thở ra, khàn giọng, oan ức mở miệng nói:
“Thảo……” *
Phó Thần Thương nhướng mày, “Không được nói tục!”
*Thảo (草)trong Thảo nê mã:(草泥马)trong tiếng Trung đây là một câu chửi tục có nghĩa là con bà nó, PTT tưởng là TAC chửi tục.
“Thảo……”* An Cửu “Thảo” một hồi lâu mới rốt cuộc nói xong cả câu, “Dâu tây……”
*Thảo (草) trong(草莓): chữ thảo lúc này lại có nghĩa là dâu tây.
Phó Thần Thương lúc này mới nhớ đến lúc anh kéo cô đi trong tay cô đang cầm dâu tây, “Em đừng nói là, em chỉ vì một đĩa dâu tây mà khóc đến như vậy chứ?”
“Vừa lấy……” Vừa lấy xong, cô mới ăn được một chút thì bị đổ rồi.
“……”
Cô khóc mệt rồi, lăn qua lăn lại trong lòng anh, tất nhiên không phải vì dâu tây, nhưng mà lần này cô khóc quá mất mặt, dù sao cũng phải có một lý do.
Từ nhỏ đến lớn cũng không có khóc nhiều như vậy, chỉ là, sau khi khóc cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, thậm chí có chút nghiện cảm giác này, chẳng trách phụ nữ hay thích khóc như vậy.
Thấy cô cuối cùng cũng ngừng khóc, Phó Thần Thương thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu cắn một cái trên gò má cô, “Tống An Cửu, làm sao em có thể giày vò người khác như vậy……”
Thấy miệng cô nhếch lên, hình như lại muốn khóc, Phó Thần Thương vội vàng sờ sờ chỗ bị anh cắn an ủi cảm xúc của cô, lần này thì hay rồi, chỉ đụng thôi cũng không được.
Ôm cô ngồi một lúc, nhìn cô gái ở trong ngực anh hết sức đáng thương tội nghiệp, giữa trán anh tràn đầy vẻ bất đắc dĩ. Vừa nãy anh giận đến muốn bóp chết cô, lúc này anh lại đau lòng hận không thể ôm chặt cô vào lòng, cho cô mọi thứ, chỉ cần cô đừng khóc nữa.
“Ục ục, ục ục ” An Cửu đỏ mặt sờ bụng một cái, buổi tối cô chưa ăn một miếng nào, lúc cô đang chuẩn bị ăn thì bị anh lôi đi, bây giờ cô đói bụng đến không có sức mà khóc.
Bảo bối của cô nhất định cũng đói bụng rồi, ưmh, vừa rồi cô khóc đến như vậy, không biết có ảnh hưởng gì đến đứa bé hay không, hình như không có cảm giác gì, cho đến bây giờ cô còn chưa có phản ứng đặc biệt rõ ràng của người có thai, hy vọng cô có thể tiếp tục duy trì tình trạng này, nếu không thì, cô cũng không giấu được bao lâu……
Đang suy nghĩ, Phó Thần Thương đặt cô lên giường, sau đó đứng dậy xuống lầu.
Dưới lầu, Phó Hoa Sênh thấy anh đi xuống, trên lầu cũng không còn tiếng khóc nữa, nhíu mày kinh ngạc, giải quyết nhanh như vậy? Cậu cho rằng bọn họ còn phải làm ầm ĩ một trận nữa kia đấy!
Một giây sau, cậu vậy mà thấy Phó Thần Thương vào nhà bếp, cầm dao phay trong tay.
Phó Hoa Sênh vừa nhìn thấy, hết sức hoảng sợ chạy đến, “Anh! Anh hai, anh bình tĩnh một chút! Chị dâu không đúng, không hiểu chuyện cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, cần gì phải tức giận đến như vậy? Nếu anh thật sự ghét bỏ chị dâu, vậy anh nhường lại cho em đi……”
Vốn đang rất đứng đắn, cậu càng nói càng bắt đầu không hợp lẽ rồi……
Phó Thần Thương phủi tay cậu đi như đang phủi bụi, bình tĩnh lấy mấy loại rau cải trong tủ lạnh ra, xẹt xẹt xẹt bắt đầu cắt……
Phó Hoa Sênh: “……”
Mùi thức ăn trong bếp càng lúc càng hấp dẫn, buổi tối Phó Hoa Sênh cũng chưa ăn gì, cậu bắt đầu nuốt nước miếng nhìn anh hai cậu.
Phó Thần Thương bưng một tô mì đi ra, nhìn cậu một cái, “Trong nồi còn đó.”
Phó Hoa Sênh thật là vừa mừng vừa lo!
Tâm trạng của Phó Nhị chắc phải tốt lắm, mới có thể dùng thái độ thân thiện này đối xử với cậu?
Mặc kệ, hiếm khi mà Phó Nhị xuống bếp, cậu coi như là nhờ phúc của An Cửu đi.
Tự mình xuống bếp nấu đồ ăn ngon dỗ phụ nữ gì đó, chiêu này cậu thật sự không học được! Cậu thật sự bái phục anh hai rồi!
—-
Tô mì anh bưng đến hương vị tuyệt vời, nhìn qua cực kỳ hấp dẫn, nhưng mà, độ nguy hiểm cũng rất cao.
“Sợ anh bỏ độc à?” Nhìn thấy vẻ cảnh giác của cô, Phó Thần Thương lạnh mặt lại, xoay người muốn đi.
An Cửu hít mũi, vội vàng vươn tay cầm tô mì, Phó Thần Thương cột khăn ăn lên cổ cô, tránh cho đồ ăn dính lên người cô.
Vì thế An Cửu ôm một tô mì to trong lòng, bên trên tô mì phủ đầy cà chua trứng ốp la, xúc xích, sườn heo. Cô khóc thút thít vài cái, lại thổi một hơi, hì hục ăn, đôi mắt càng lúc càng sáng lên.
Phó Thần Thương thấy vậy rất là buồn cười, trong mắt anh tràn đầy ấm áp.
Ăn xong một tô lớn, bụng cô no căng, trong lòng cũng không còn buồn bực nữa, nhìn Phó Thần Thương cũng thuận mắt hơn.
Anh thu thập chén đũa xong, ôm lấy cô vào lòng, “Ăn no chưa?”
An Cửu gật đầu liên tục.
“Ding ding ding” tiếng điện thoại reng lên phá vỡ bầu không khí ấm áp, Phó Thần Thương lấy điện thoại ra, nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, anh cúi đầu nhìn An Cửu đang nhìn mình chằm chằm.
“Alo.” Anh bắt điện thoại.
An Cửu nhích lại gần anh, cô không che giấu ý định muốn nghe ké cuộc đối thoại của anh.
Phó Thần Thương yên lặng thở dài, mở loa điện thoại.
Vì vậy cô nghe được từ trong điện thoại truyền đến giọng nói hoảng sợ của người phụ nữ ——
“Phó Thần Thương, không xong rồi! Hội Lê…… Hội Lê lại phát bệnh rồi……”
Kế này không mới, nhưng có tác dụng là được.
Là giọng của Lâm Huyên, cô vừa nghe liền nhận ra, phát bệnh, bệnh gì? Tại sao cố tình xảy ra ngay lúc này? Ngay cả cô cũng đoán được đây là mưu kế của Tô Hội Lê, chẳng lẽ Phó Thần Thương không đoán được à? Trừ khi là do anh quan tâm quá nên bị rối loạn……
Nghĩ đến đây, cô bắt đầu cảm thấy khó chịu trong lòng.
Không đợi Phó Thần Thương trả lời, cô vươn tay ra, giựt lấy điện thoại trong tay anh, bấm nút ngắt cuộc gọi, sau đó cô ôm chặt điện thoại trong lòng không trả lại cho anh.
Thấy Phó Thần Thương không lên tiếng, cô trờ nên to gan hơn, cầm điện thoại, tít tít tít nhắn một tin nhắn đến Lâm Huyên ——[ đê tiện, đúng là già mồm cãi láo. ]
Nhắn xong cô tắt điện thoại ném ra xa.
Sau khi làm xong mọi việc, cô ngẩng đầu lên, không trốn tránh mà nhìn thẳng anh, dáng vẻ như “Muốn chém muốn giết thì tùy anh”.
Thật không ngờ là, anh chỉ nhìn cô khẽ cười một tiếng, sau đó cúi đầu, đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ.
An Cửu trợn tròn mắt, không hiểu phản ứng này của anh nghĩa là sao, trên mặt cô hiện lên vẻ cảnh giác.
Phó Thần Thương nhẹ nhàng nắm cằm cô, lau khô nước mắt hai bên má cô, anh hôn phớt lên môi cô một nụ hôn kiểu chuồn chuồn lướt nước……
Làm sao bây giờ……
Cô biết rõ lúc này cô không nên cảm thấy hạnh phúc……
Nhưng mà, cô không thể kiềm chế được……
Anh sao có thể thừa nhận rằng bản thân anh rất hưởng thụ, cực kỳ hưởng thụ dáng vẻ ghen tuông của cô……
Trong từ điển của anh trước giờ chỉ có “Đi ngược dòng nước không tiến sẽ lùi”, nhưng lúc này trong đầu anh đều là “Lùi một bước trời cao biển rộng”, lùi một bước, chính là cô ở trong lòng, trong lòng anh……