tieu_hao
Mất khống chế
“Người chú giám hộ chính trực” dưới cái nhìn nghẹn họng trân trối của Tiết Hạo hôn lên khóe miệng An Cửu, “Nghịch đủ chưa?”
“Làm sao anh biết…” Tôi ở đây.
Tống An Cửu còn chưa nói hết câu đã bị anh dùng cà vạt che mắt lại, “Em không cần biết.”
Cô đưa tay lên định bỏ xuống thì nghe bên tai truyền đến tiếng cảnh cáo, “Em dám bỏ ra thử xem.”
“-.-…” Cô không dám.
Phó Thần Thương rất bình tĩnh nhìn Tiết Hạo đối diện đã cởi bỏ phần trên, đang chìm trong đả kích khi mới thấy anh hôn An Cửu, không nói một câu ôm An Cửu ra khỏi căn phòng.
Nghe được sau lưng tiếng kêu thảm thiết của Tiết Hạo, Tống An Cửu có chút bận tâm, “Phó Thần Thương, Tiết Hạo thật sự không làm…”
“Muốn cậu ta chết thì tiếp tục cầu tình.”
“…”
Sau đó không lâu, Phó Thần Thương khiến Tiết Chấn Sở cảm thụ sâu sắc mình đã phạm sai lầm lớn thế nào.
Sự thực nói cho chúng ta biết, cướp mồi trước miệng cọp phải trả một cái giá nặng nề.
Còn về Tống Hưng Quốc, hoàn toàn không cần ra tay, e rằng chỉ sự thật người phụ nữ Phó Thần Thương lấy là An Cửu đã khiến ông ta muốn tự sát 100 lần vì hành vi hôm nay.
Hai vai An Cửu bị lắc đến đau nhức, cũng không dám hé răng. Bởi vì mắt bị che kín nên đi lảo đảo, Phó Thần Thương không chút thương tiếc ném cô vào xe rồi phóng vùn vụt về nhà, áp suất thấp dọc đường đi cũng có thể làm thay đổi thời tiết.
Vừa đến nhà Phó Thần Thương đã kéo cô vào phòng tắm, “Tắm sạch sẽ, tôi không thích người khác chạm vào đồ của mình, hi vọng em hiểu.”
An Cửu kéo cà vạt trên mắt xuống, lông mi run rẩy, mở nước, “Bẩn thì anh có thể ném đi.”
Phó Thần Thương cầm vòi nước lạnh từ cô, điều chỉnh sang nước nóng, “Em đang tức giận với ai hả? Bị ức hiếp nhiều lần thế rồi còn không hối cải, thích tự làm khổ mình vậy à?”
An Cửu mím môi không giải thích một câu.
Anh nắm cằm cô ép cô nhìn mình, “Bây giờ đã biết chưa? Người em có thể dựa vào chỉ có mình tôi, người có thể tin cũng chỉ có mình tôi, không tin cũng phải tin, không có lựa chọn nào khác.”
Khoảnh khắc cô đến nhà họ Tống thì anh đã nhận được tin, nếu chính cô không cắt đứt được, vậy anh đành phải tự ra tay. Không lập tức xuất hiện chỉ vì để cô nhận rõ sự thật, chặt đứt toàn bộ đường lui của cô.
Hiếm khi An Cửu không cãi lại một câu, nhưng chẳng biết tại sao Phó Thần Thương không nguôi giận được chút nào, ngọn lửa vô danh trong lồng ngực càng ngày càng lan rộng.
“Ngày mai theo tôi về nhà.”
An Cửu cuối cùng hoang mang nói, “Nhanh vậy?”
“Sao hả?” Phó Thần Thương lạnh lùng nhìn cô.
“Không có.”
“Em có chuyện gì giấu tôi?”
“Không có!”
“Nói thật.”
“Tôi, chỉ là sợ…”
“Sợ?” Phó Thần Thương cười lạnh, là sợ Phó Cảnh Hi biết!
An Cửu hít sâu một hơi, chủ động ngẩng đầu nhìn anh, “Tôi chắc chắn người nhà anh tuyệt đối sẽ không chấp nhận tôi, trừ phi bọn họ cũng mù mắt như anh. Phó Thần Thương, tôi không muốn anh khó xử, không muốn anh vì tôi mà khó chịu.”
Phó Thần Thương thảng thốt giật mình, nét mặt thay đổi mấy lần, sau một lúc, nheo mắt nhìn cô nghiên cứu.
Ánh mắt kia giống hệt đèn pha không buông tha từng ngóc ngách hẻo lánh cô giấu trong bóng đêm.
“Em…” Phó Thần Thương ngừng một lúc, dường như có chút không xác định, “Em trở về nhà họ Tống là vì tôi?”