Chờ cho đêm đến, đám hào kiệt theo sự hướng dẫn của Trần-Gia-Cách do Quân Sư Từ-Thiện-Hoằng điều khiển mới bắt đầu lên đường. Trần-Gia-Cách cùng Vệ-Xuân-Hoa đến sát cổng bên ngoài dinh thự Lý-Khả-Tú. Một bóng đen từ bên trong lách ra ngoài đón hai người hỏi:
-Có phải Tổng-Đà-Chủ Hồng Hoa Hội đó không?
Vệ-Xuân-Hoa liền gật đầu. Người ấy nói:
-Mời Tổng-Đà-Chủ theo tôi. Còn vị kia xin ở lại ngoài cửa thành.
Vệ-Xuân-Hoa ép qua một bên, trông theo từng bước chân của Trần-Gia-Cách mà trong lòng hồi hộp không yên. Đám hào kiệt Hồng Hoa Hội ngụy trang đủ trò. Người giả làm thợ nề, kẻ làm thợ mộc, thậm chí còn có người giả làm thầy bói nữa.
Vừa vào thành, Trần-Gia-Cách đã thấy ngay vô số quân lính võ trang từng lớp như chuẩn bị ra trận. Tuy vậy, Trần-Gia-Cách vẫn bình tĩnh, không tỏ vẻ như sợ hãi chút nào. Người nọ đưa Trần-Gia-Cách qua khỏi ba dãy nhà bên trong dinh thự vào một phòng khách vắng vẻ, tối tăm rồi ghé tai nói nhỏ:
-Mời Tổng-Đà-Chủ ngồi chờ trong chốc lát.
Y bỏ chạy ra ngoài chưa được bao lâu đã vào lại nói:
-Nguyên-soái đã đến gặp Tổng-Đà-Chủ.
Dứt lời, y lại bỏ đi. Một ngọn đèn từ xa ở gian nhà kế bên rọi ánh sáng vào trong phòng. Trần-Gia-Cách nhận ra trước mặt là một chiếc bàn vuông và hai cái ghế thật sang trọng và sách sẽ.
Từ bên ngoài, Lý-Khả-Tú bước vào vòng tay thi lễ, chào hỏi vui vẻ:
-Hân hạnh được gặp gỡ!
Trần-Gia-Cách kéo chiếc mão lên, tươi cười đáp:
-Hôm nọ gặp nhau tại Tây-Hồ, không ngờ hôm nay hân hạnh được gặp ở đây!
Lý-Khả-Tú nói:
-Tình thế gấp rút, không đủ thì giờ cho chúng ta hàn huyên nhiều, xin mời Tổng-Đà-Chủ theo tôi vào thăm khâm phạm.
Hai người đi song song với nhau đến chỗ địa lao. Bỗng đâu một tên bộ hạ tâm phúc của Lý-Khả-Tú chạy đến đâm xầm vào người Lý-Khả-Tú ngã lăn quay ra đất. Nhờ có võ nghệ cao cường, Lý-Khả-Tú chỉ hơi loạng choạng về phía sau một chút rồi đứng vững lại được ngay.
Trước sự ngạc nhiên của Trần-Gia-Cách, gã tùy tùng của Lý-Khả-Tú lồm cồm ngồi dậy, mặt cắt không còn giọt máu, hơi thở hổn hển, nói không ra lời. Lý-Khả-Tú nắm tay hắn hỏi:
-Có việc gì thì cứ từ từ mà nói rõ đầu đuôi chứ có gì đâu mà phải sợ hãi thế?
Gã tùy tùng ấp úng nói không thành câu:
-Bẩm… bẩm… Nguyên-Soái… Nguyên-Soái… Hoàng…. Hoàng-Thượng…
Vừa nghe đến đó, không hẹn mà cả Lý-Khả-Tú cùng Trần-Gia-Cách đều kinh hãi mà hỏi:
-Hoàng-Thượng thế nào?
Bấy giờ, gã tùy tùng mới hoàn hồn lại được một chút đáp:
-Hoàng-Thượng sắp xa giá đến đây rồi. Nguyên-Soái mau sửa soạn ra nghinh giá!
Lý-Khả-Tú giật mình quay qua nói với Trần-Gia-Cách:
-Tình thế bất ngờ thế này, còn biết làm sao! Mời Tổng-Đà-Chủ cứ yên lòng mà chờ tôi ở đây trong giây lát.
Nhìn thấy thần sắc của Lý-Khả-Tủ hoảng hốt, đầy vẻ lo lắng, không có chút nào là gian trá cả nên Trần-Gia-Cách gật đầu trở lại phòng ngồi chờ.
Lý-Khả-Tú chạy ra ngoài dinh thấy Ngự-lâm quân đang kéo đến thật là đông đảo. Ngự-tiền thị vệ cũng đi chung, mặc sắc phục mới tinh, trang bị đao kiếm sáng loáng.
Vua Càn-Long trông có vẻ vội vàng, nét mặt nghiêm nghị bước xuống long giá đi vào trong dinh.
Lý-Khả-Tú bước đến vập đầu làm lễ bái kiến Thanh-đế. Vua Càn-Long phán:
-Ngươi mau gấp rút chuẩn bị một căn phòng bí mật để trẫm đích thân thẩm vấn Văn-Thái-Lai đêm nay!
Lý-Khả-Tú tuân chỉ, mời vua Càn-Long vào nghỉ tạm trong trong thư phòng Nguyên-soái rồi lập tức chuẩn bị, lo sắp xếp một căn phòng bí mật. Các tên Tiền thị vệ chia nhau chiếm cứ các gian phòng kế cận và cắt đặt đám Ngự-lâm quân canh gác cẩn thận mọi nơi.
Vua Càn-Long gọi tên Tiền thị-vệ thân tín là Bạch-Chấn ra dặn:
-Trẫm có việc hệ trọng cần phải hỏi khâm phạm. Ngươi nhớ tuyệt đối cấm hẳn không cho bất cứ người nào được nghe.
Bạch-Chấn lui ra, bỗng chợt có bốn tên quân khiêng một cái giuờng đến thư phòng của Nguyên-Soái. Người trên giường tay chân đều bị mang xiềng xích không ai khác hơn là Văn-Thái-Lai. Đặt cái giuờng xuống, bốn tên quân cúi đầu, lặng lẽ lui ra.
Văn-Thái-Lai ngước mặt lên nhìn. Vừa trông thấy mặt vua Càn-Long, chàng bất giác kinh hãi vô cùng. Vua Càn-Long hỏi:
-Thương tích ngươi đã hoàn toàn lành lặn rồi chứ?
Văn-Thái-Lai đáp:
-Cám ơn ngươi đã chiếu cố đến ta. Tuy chưa hoàn toàn bình phục nhưng cũng đã thuyên giảm rất nhiều.
Vua Càn-Long nói:
-Tốt lắm! Ta phái bọn thị vệ theo ngươi thật tình không có ý làm thương tổn đến tánh mạng ngươi. Mục đích của ta chỉ muốn mời ngươi về Bắc-Kinh để thương lượng vài việc. Chẳng ngờ hai bên hiều lầm nhau nên mới sinh ra thù oán đưa đến việc xô xát, kẻ bị giết, người bị thương. Điều đáng tiếc ấy ta cũng giải quyết xong rồi. Ta đã khiển trách bọn thị vệ lỗ máng ấy rồi. Ngươi cũng đừng phiền trách mà làm gì bởi việc đã lỡ, không thể nào thay đổi được. Chỉ mong sao người hiểu được ý ta.
Nghe giọng nói đầy giả dối của vua Càn-Long, Văn-Thái-Lai lửa giận bốc lên thét lên một tiếng rồi quay mặt ngó đi nơi khác.
Vua Càn-Long nói:
-Lần trước ngươi cùng đi với Vu-Vạn-Đình đến gặp ta với mục đích thương lượng đại sự. Chẳng may Vu-Vạn-Đình về đến nhà chẳng bao lâu thì qua đời nên mọi việc đều dang dở. Thật là đáng tiếc!
Văn-Thái-Lai mỉa mai nói:
-Nếu Vu cố tổng đà-chủ mà không chết thì chắc hôm nay cũng mắc phải quỷ kế của ngươi mà vào trong lao tù như ta rồi!
Vua Càn-Long cười nói:
-Ta biết Hồng Hoa Hội các ngươi toàn là những trang hảo hán, dang tiếng vang dội trong giang hồ, người nào cũng cương trực, dũng cảm, nghĩ sao nói vậy. Vì vậy, ta muốn hỏi ngươi một câu. Nếu ngươi chịu nói thật thì ta lập tức thả ngươi ra ngay.
Văn-Thái-Lai cười gằn nói:
-Ngươi thả ta? Bộ ngươi xem ta như một đứa con nít lên ba chắc? Ta dư biết, nếu không giết được ta ngươi ăn không ngon ngủ không yên. Nhưng ở dĩ cho đến bây giờ ngươi vẫn chưa hạ thủ là chẳng qua người còn muốn hỏi ta một điều. Một khi biết được điều này rồi thì ngươi sẽ giết ta ngay!
Vua Càn-Long cười lớn nói:
-Ngươi cũng có tính đa nghi như vậy sao?
Vừa nói đến đây thì thình lình ngoài cửa nghe như có tiếng thở nhè nhẹ. Vua Càn-Long thấy vậy liền bước xuống ghế, phi thân ra ngoài mở cánh cửa nhìn ra ngoài. Bốn bề vẫn yên lặng vắng vẻ, dẫu một chiếc lá rơi xuống cũng còn nghe thấy tiếng. Vua Càn-Long lại cẩn thận ngó trước ngó sau thêm một lần nữa. Thấy mọi việc an toàn, nhà vua mới vào lại bên trong khép cửa lại.
Nhìn Văn-Thái-Lai, vua Càn-Long tiếp tục hỏi:
-Vu-Vạn-Đình sau khi gặp gỡ ta trong đêm đó có kể lại cho ngươi nghe những gì không?
Văn-Thái-Lai không đáp mà hỏi lại:
-Ngươi định hỏi ta về việc gì mới được?
Mắt vua Càn-Long chợt long lên, nhìn thẳng vào mặt Văn-Thái-Lai như muốn cướp tinh thần. Văn-Thái-Lai không chút nao núng, trợn mắt lên nhìn lại, tỏ vẻ rất hiên ngang, khí khái.
Vua Càn-Long suy nghĩ một hồi rồi ghé tai Văn-Thái-Lai nói nhỏ vừa đủ nghe:
-Nói về thân thế ta đấy mà!
Văn-Thái-Lai không cần suy nghĩ, đáp ngay:
-Vu cố tổng đà chủ chẳng hề nói cho ta nghe về thân thế của ngươi. Nhưng ngươi là đương kim Hoàng-Đế. Trong thiên hạ hỏi còn ai không biết ngươi là con của Hoàng-Đế triều trước và Thái-Hậu hay sao?
Vua Càn-Long lại hỏi:
-Đêm ấy Vu-Vạn-Đình vào thâm cung gặp ta để nói chuyện gì ngươi có biết không?
Văn-Thái-Lai đáp:
-Vu tổng đà chủ nói lần trước có giúp đỡ cho ngươi một công tác quan trọng. Vì công tác này mà kinh phí của Hồng Hoa Hội chúng ta đã thâm thủng đến hơn 100 vạn lượng bạc. Vì vậy Vu cố tổng đà chủ mới đòi ngươi phải đền bù lại. Ngươi đã không nạp đủ số ngân lượng ấy còn phái người bắt sống ta về. Ta nói thật! Ta mà thoát khỏi tay ngươi sẽ lập tức công bố cho cả thiên hạ biết rõ về con người vong ân bội nghĩa của ngươi!
Nhìn nét mặt căm phẫn của Văn-Thái-Lai, vua Càn-Long nghe nói bỗng sắc mặt trở nên đắc ý, nhìn Văn-Thái-Lai cười lên từng hồi một.
Vua Càn-Long nói:
-Nếu thế thì ta phải giết người diệt khẩu mà thôi! Nếu chẳng làm như vậy, danh dự của ta sẽ bị ngươi bêu xấu mà thôi!
Văn-Thái-Lai thản nhiên nói:
-Có ai ngăn cản ngươi giết ta đâu? Ta chết sớm lúc nào thì ngươi được ăn ngon ngủ kỹ lúc đó mà! Chỉ hiềm là Hoàng-Thái-Hậu lại hối tiếc sao chẳng giết ngươi ngay từ hồi còn trong bào thai để khỏi phải sinh ra giống yêu quái!
Vua Càn-Long nghe nói chợt biến sắc, lòng hoang mang bối rối, mất vẻ tự nhiên, hỏi:
-Mi nói Hoàng-Thái-Hậu cái gì?
Văn-Thái-Lai cười lớn nói:
-Hà tất mi phải hỏi lôi thôi! Mi đã biết rõ tất cả rồi kia mà!
Vua Càn-Long sa sầm nét mặt, nói bằng một giọng thảm não:
-Thì ra ngươi đã biết tất cả mọi việc!
Văn-Thái-Lai nói:
-Biết tất cả mọi việc, nhưng chưa được thấy tận mắt. Vu tổng đà-chủ bảo rằng Hoàng-Thái-Hậu biết rõ mọi việc của Hồng Hoa Hội đã giúp đỡ ngươi. Hoàng-Thái-Hậu không muốn ngươi quên ơn sâu nghĩa nặng, chỉ muốn ngươi đáp đền xứng đáng thôi. Còn về việc Hồng Hoa Hội đã giúp đỡ ngươi những gì, ngươi là người chịu ơn thì nên biết chứ ta chẳng hiểu một tí gì!
Vua Càn-Long lại một lần nữa cảm thấy khoan khoái trong người, rút khăn tay lau những giọt mồ hôi trên trán, đứng dậy đi đi lại lại trong phòng nói:
-Trước mặt Hoàng-Đế mà ngươi chẳng sợ sệt chút nào cả! Chẳng lẽ ngươi không sợ chết hay sao? Cái chết đang chờ đợi ngươi, se đến bất cứ lúc nào mà ngươi vẫn tự nhiên thì quả thật là trang hảo hán! Việc ta hỏi ngươi hiện tại ngươi còn chưa trả lời. Chẳng lẽ ngươi đợi ta phải sai quỷ tốt đi đến mãi tận Âm-ty mà hỏi ngươi hay sao?
Văn-Thái-Lai nói:
-Ta sợ cái gì mới được kia chứ? Mà ta chắc ngươi chưa dám giết ta đâu!
Vua Càn-Long hỏi vặn lại từng tiếng:
-Ta không dám?
Văn-Thái-Lai nói:
-Ngươi sở dĩ phải giết ta là vì ngươi sợ ta đã phát giác ra tất cả bí mật của ngươi. Nhưng… Ha… ha! Ngươi quên rằng giết chết ta rồi thì bí mật của ngươi sẽ bị phơi ra cho cả thiên hạ trông thấy! Ha… ha!
Vua Càn-Long gương mặt lạnh lùng nói:
-Chẳng lẽ người chết lại biết nói hay sao? Giết chết ngươi rồi thì trên thế gian này còn ai biết được bí mật của ta nữa mà bảo là bị phát giác với không bị phát giác?
Văn-Thái-Lai làm như không thèm để ý đến câu nói của vua Càn-Long. Chàng lẩm bẩm nói môt mình:
-Ta mà chết thì sẽ có người lập tức mở phong thư mà công bố cho cả thiên hạ biết!
Vua Càn-Long vội vàng hỏi:
-Ngươi bảo phong thư gì?
Văn-Thái-Lai nói:
-Bao nhiêu sự tình của ngươi, Vu cố tổng đà-chủ đều biết rõ tỉ mỉ và ghi hết lại bỏ trong một phong thư. Ngoài ra còn một chứng vật vô cùng quan trọng hiện đang nằm trong tay một người bằng hữu chí thân của Vu cố tổng đà chủ. Nói cho ngươi rõ là trước khi đến gặp ngươi, Vu cố tổng đà-chủ đã trao phong thư ấy cho người bằng hữu kia trước khi vào cung giáp mặt với ngươi.
-Hồng Hoa Hội chẳng lẽ sợ có điều bất trắc xảy ra hay sao mà kỹ lưỡng đến như thế?
-Lẽ dĩ nhiên là thế rồi! Bộ ngươi tưởng Vu cố tổng đà-chủ tin tưởng ngươi lắm sao? Lão nhân gia dặn rằng nếu không may mà cả hai người cùng bỏ mạng thì nhờ vị bằng hữu ấy mở thư ra và cứ theo đó mà thi hành. Hiện nay Vu tổng đà-chủ đã qua đời, chỉ còn lại một mình ta. Ngươi có giỏi thì cứ giết chết ta đi!
Mặt vua Càn-Long tái lại, hai tay bỗng run hẳn lên. Văn-Thái-Lai nói:
-Phong thư và chứng vật chỉ tốn có 100 vạn lượng bạc thì có chi là đắt mà mi lại tiếc?
-Chỉ có 100 vạn lượng bạc thôi à? Ta tiếc gì số bạc nhỏ nhoi đó với ngươi? Ta sẽ cho ngươi 300 vạn lượng bạc, còn thả ngươi thong thả trở về nữa là đàng khác! Bây giờ ngươi hãy viết một lá thư gửi cho mấy người bằng hữu của Vu-Vạn-Đình bảo đem phong thư và chứng vật ấy đến đây cho ta. Ta thả ngươi ra ngay và đưa đủ số bạc ta đã hứa!
Văn-Thái-Lai cười lớn nói:
-Không lẽ ta lại viết thư nói rõ tên họ và chỗ ở người ấy để cho ngươi gài bẫy, phái đám thị vệ đi hạ sát hay sao? Nói thật cho ngươi biết, ta không kể gì đến sống chết nữa rồi. Nhưng có chết đi, ta cũng phải lôi theo một kẻ nào đó cho có bạn! Ha… ha!
Vua Càn-Long mím chặt hai vành môi lại, không thốt lên được lời nào. Im lặng một hồi lâu, vua Càn-Long đã nghĩ ra được một diệu kế nên bình tĩnh tươi cười nói:
-Được rồi! Ngươi không bằng lòng viết thư ta cũng không ép. Nhưng ta ra hạn cho ngươi trong hai ngày mà suy nghĩ điều lợi hại. Sau thời hạn đó, ta sẽ đích thân đến hỏi ngươi một lần chót, nếu ngươi còn ngoan cố không chịu tuân mệnh là ta hạ sát ngươi liền! Ngươi chết đi tuyệt đối không ai biết được đâu, vì ta vẫn giữ bí mật. Mấy người bằng hữu của ngươi tưởng ngươi vẫn còn sống nên sẽ không công bố bức thư và chứng vật kia ra đâu! Mà nói cho cùng, cho dù ta không giết ngươi thì cũng sai móc mắt và cắt lưỡi ngươi đi mà thôi!
Câu nói của Càn-Long vừ dứt thì cánh cửa chợt kêu lên một tiếng khô khan. Vua Càn-Long kinh hãi vừa định rút Long-Toàn bảo kiếm ra thì bên ngoài Bạch-Chấn ló đầu vào. Vua Càn-Long cả giận nạt lớn:
-Ngươi lấp ló trước cửa làm gì đó? Ta đã dặn, cấm tuyệt đối không ai được nghe ta hỏi chuyện khâm phạm!
Bạch-Chấn run rẩu tâu:
-Nô tài không dám! Chỉ vì đang canh gác ngoài sân thì chợt nghe trong thư phòng có tiếng động nhẹ, sợ khâm phạm làm kinh động đến thánh giá nên định chạy vào bảo hộ.
Vua Càn-Long lại quay mặt sang nói với Văn-Thái-Lai:
-Hy vọng trong hai ngày, ngươi sẽ tỉnh táo giác ngộ mà cân nhắc lợi hại.
Dứt lời, nhà vua ra khỏi thư phòng đi thẳng. Lý-Khả-Tú quỳ xuống, tiễn đưa Càn-Long ra khỏi cửa dinh rồi mới dám đứng dậy.
Hoàng-Đế Mãn-Thanh vừa đi khỏi thì bọn quân sĩ lại khiêng Văn-Thái-Lai về lại lao thất. Lúc đưa Văn-Thái-Lai ra cũng như trở về Trương-Siêu-Trọng đích thân cầm kiếm canh phòng cẩn mật. Khi Văn-Thái-Lai vừa về đến địa lao bỗng nhiên có một tên quân tâm phúc của Lý-Khả-Tú đến nói với Trương-Siêu-Trọng:
-Lý Nguyên-soái có công vụ khẩn cấp cần thương lượng nên cho mời đại nhân đến thư phòng ngay bây giờ.
Trương-Siêu-Trọng nghe nói liền đi vội. Nằm một mình trong địa lao, Văn-Thái-Lai nghĩ vơ vẩn, biết anh em Hồng Hoa Hội không giờ phút nào là không tìm cách cứu thoát mình. Nếu chẳng may có người nào mệnh hệ gì thì quả là chàng suốt đời cũng không yên được.
Đang khi lo ngĩ đủ điều, thình lình nghe chấn sắt ngoài địa lao có tiếng động, rồi một người đi thẳng lại chỗ chàng nằm. Văn-Thái-Lai chẳng buồn để mắt nhìn tới vì tin tưởng rằng đó là Trương-Siêu-Trọng trở về sau khi bàn chuyện xong với Lý-Khả-Tú.
Đang ngồi im, Văn-Thái-Lai chợt nghe có tiếng người nói nhỏ:
-Tứ ca! Tôi vào thăm anh đấy!
Văn-Thái-Lai hết sức kinh ngạc khi nhìn ra người đứng trước mặt mình là Tổng-Đà-Chủ Trần-Gia-Cách. Chàng lật đật ngồi dậy kêu lên:
-Ủa! Tổng-Đà-Chủ!
Trần-Gia-Cách mỉm cười gật đầu, lấy xâu chìa khóa mở xiềng hai tay cho Văn-Thái-Lai. Nhưng cả một xâu chìa khóa không có một cái nào mở được cả. Thì ra ống dùng xiềng tay Văn-Thái-Lai không phải là loại kim khí bình thường mà là một thứ thép đặc biệt của nước Hồng-Mao đúc thành chìa khóa riêng của nó. Trần-Gia-Cách không ngờ chuyện lại rắc rối đến thế nên bao nhiêu công lao đặt thợ chuyên mông rèn đúc bao nhiêu chìa khóa đều hóa ra vô dụng cả.
Trần-Gia-Cách cả giận vận dụng nội công vào hai bàn tay bẻ mạnh ống khóa. Chỉ nghe một tiếng cạch, ống khóa chỉ khẽ cong lại một chút thôi. Chàng lại móc trong túi ra đủ loại ám khí bằng sắt thép đủ loại đễ nậy thử, nhưng kết quả vẫn vô hiệu.
Văn-Thái-Lai nói:
-Xin Tổng-Đà-Chủ đừng nên phí sức làm gì nữa! Trừ khi có bảo đao hay bảo kiếm thì chẳng kể, không thứ gì chịu nổi nó đâu!
Trầng-Gia-Cách sực nhớ đến thanh Ngân-Bích-Kiếm của Trương-Siêu-Trọng chém sắt như chém bùn, liền hỏi Văn-Thái-Lai:
-Phải chăng tên Trương-Siêu-Trọng kia ngày đêm thường trực canh gác bên giường tứ ca?
Văn-Thái-Lai nói:
-Hắn với tôi chẳng khác nào như hình với bóng, chẳn lúc nào rời! Duy chỉ có lúc nãy không hiểu Lý-Khả-Tú cần bàn việc gì với hắn cho nên hắn mới để tôi một mình nơi đây.
Trần-Gia-Cách nói:
-Tốt lắm! Chờ hắn trở về, tôi sẽ giết hắn đoạ bảo kiếm để chặt xiềng cho anh.
Văn-Thái-Lai thở dài nói:
-Tôi không biết còn sống sót được mà thoát nạn hay không! Càn-Long nhất định giết tôi để bịt miệng vì sợ tôi khai ra hết những bí mật của y. Tổng-Đà-Chủ! Hôm nay may mắn gặp Tổng-Đà-Chủ ở đây, tôi xin đem tất cả những bí mật ấy nói cho Tổng-Đà-Chủ nghe. Đó cũng là nguyện vọng của Vu cố tổng đà chủ, và cho dù tôi có sống hay chết đi chăng nữa cũng vui lòng vì đã hoàn thành nhiệm vụ, và không để đại cuộc của Hồng Hoa Hội phải bị liên lụy vì một mình tôi.
Trần-Gia-Cách nghiêm nghị nói:
-Được rồi! Tứ ca cứ thuật lại cho tôi nghe!
Văn-Thái-Lai bình tĩnh kể lại:
-Đêm hôm ấy, tôi theo Vu cố tổng đà chủ vào trong thâm cung của Càn-Long. Trong khi Vu cố tổng đà-chủ nói chuyện, tôi đứng hộ vệ ở bên ngoài. Và đây là nội dung câu chuyện tôi nghe được đêm đó…
……
Vu cố tổng đà chủ nói:
-Trần Tướng-quốc phu nhân ở Hải-Ninh có mời tôi đến trao cho tôi một vật.
Sau đó Vu tổng đà-chủ lấy một phong thư trong túi gấm đeo bên hông trao cho vua Càn-Long.
Đọc thư qua một lượt, sắc mặt của vua Càn-Long tái lại, sau đó yêu cầu Vu cố tổng đà-chủ bảo tôi đi ra ngoài xa hơn nữa chứ đừng lảng vảng nơi ấy. Đợi cho tôi đi xa rồi, Càn-Long khép chặt cửa lại và tiếp tục bàn chuyện với Vu tổng đà-chủ bên trong hơn một tiếng.
Sau đó, Vu cố tổng đà-chủ kéo nhẹ cánh cửa bước ra. Vua Càn-Long theo tận thềm, tỏ vẻ thân mật, tin tưởng. Sau đó Vu cố tổng đà-chủ cùng với tôi rời khỏi cung không khó khăn gì.
Dọc đường, Vu cố tổng đà-chủ nghe rằng vua Càn-Long không phải là người Mãn-Thanh mà đích thị là giống nòi Hán-tộc. Và lão ta chính là anh ruột của Tổng-Đà-Chủ đó chứ không phải là ai xa lạ cả!
…
Trần-Gia-Cách nghe nói giật mình như người vừa tỉnh mộng mới thức dậy. Chàng ngẩn người ra một lúc rồi mới lên tiếng được:
-Điều này thật khó nghĩ! Anh ruột của tôi còn sống ở Hải-Ninh kia mà!
Văn-Thái-Lai nói:
-Tổng-Đà-Chủ chưa rõ! Việc này bên trong còn rất nhiều khúc chiết!
Vừa lúc ấy, trên đường đi vào địa lao chợt có tiếng người nhộn nhịp. Trần-Gia-Cách vội vàng lách mình núp sau góc giường. Tên lính tâm phúc của Lý-Khả-Tú không trông thấy Trần-Gia-Cách thì ngạc nhiên vô cùng, hỏi:
-Trần tổng đà-chủ đâu rồi?
Trần-Gia-Cách nghe hỏi mới yên tâm, phóng mình ra hỏi:
-Có việc gì?
Tên lính nói:
-Trương-Siêu-Trọng cứ một hai đòi về. Lý tướng-quân cầm lại cỡ nào cũng không nghe. Trần tổng đà-chủ mau rời khỏi nơi đây kẻo để y bắt được thì khó lòng cho cả Nguyên-Soái lẫn Tổng-Đà-Chủ.
Trần-Gia-Cách thối lui ra sau một bước, tay trái đưa ra điểm huyệt ngay vào huyệt kỳ môn của tên lính một cái khiến hắn ngã ngửa xuống đất, không kịp kêu lên một tiếng.
Văn-Thái-Lai thấy vậy kêu lên:
-Thủ pháp của Tổng-Đà-Chủ thật là có một không hai ở trên đời.
Trần-Gia-Cách mỉm cười, bế tên lính bỏ dưới gầm giường. Văn-Thái-Lai nói:
-Câu chuyện còn dài lắm, nếu kể hết chi tiết chắc không đủ thì giờ. Trương-Siêu-Trọng về bất tử thì mọi việc sẽ dở dang hết. Hãy để tôi tóm tắt đại cương lại cho Tổng-Đà-Chủ biết rõ bí mật mà thôi.
Trần-Gia-Cách gật đầu nói:
-Anh cứ kể.
Văn-Thái-Lai kể tiếp:
-Sau khi Vu cố tổng đà-chủ biết chắc chắn Hoàng-Đế Mãn-Thanh là người Hán liền khuyên y nên phản Thanh phục Minh theo đường của Hồng Hoa Hội vạch ra. Trách nhiệm của Càn-Long là phải đuổi giặc Mãn-Thanh ra khỏi biên giới để khôi phục lại nền độc lập cho Hán-tộc. Khi công việc thành công thì Càn-Long vẫn được ủng hộ ngồi ngai vàng như thường. Xem ra Càn-Long cũng có chút động tâm nhưng không dám hứa chắc. Y vịn cớ là chưa biết câu chuyện đó là thật hay giả nên nhất thời không quyết định được. Càn-Long sau đó lại yêu cầu Vu cố tổng đà-chủ đem hai chứng vật cho y xem thì bấy giờ y sẽ bằng lòng tính mưu kế với Hồng Hoa Hội.
Nhưng bất ngờ, Vu cố tổng đà-chủ lâm trọng bệnh. Biết không qua khỏi, Vu cố tổng đà chủ di ngôn lại cho tất cả anh em Hồng Hoa Hội phải tôn Tổng-Đà-Chủ, lúc bấy giờ còn là Thiếu-Đà-Chủ, lên thế chức để tiếp tục sự nghiệp của người. Vu cố tổng đà-Chủ thân mật nắm tay tôi nói bằng một giọng run run đầy cảm xúc:
-Cơ hội ấy chỉ có một! Hán tộc có hưng thịnh lại hay không là nhờ đó, chớ bỏ qua. Hoàng-Đế là anh ruột của Tổng-Đà-Chủ. Nếu y không chịu phản Thanh phục Minh thì Hồng Hoa Hội huy động toàn dân khởi nghĩa đưa Tổng-Đà-Chủ lên ngai vàng thay thế Càn-Long.
Trần-Gia-Cách càng nghe kể càng sửng sốt, lặnh thinh không nói được một tiếng. Chàng nhớ lại lần nào gặp vua Càn-Long cũng thấy dường như nhà vua đối với mình rất khắng khít như có một tình cảm thiêng liêng nào đó. Lại nhớ đến lần trước ở Hải-Ninh Càn-Long quỳ lạy khóc lóc trước một cha mẹ mình. Trần-Gia-Cách tin rằng sự liên-hệ của Càn-Long đối với gia đình mình không phải bình thường đơn giản.
Văn-Thái-Lai lại nói:
-Vả lại, tại sao người Hán lại làm Hoàng-Đế Mãn-Thanh được? Lẽ dĩ nhiên phải có một lý do hết sức đặc biệt. Tôi chỉ tóm tắt những chi tiết quan trọng mà thôi. Sau này Tổng-Đà-Chủ sẽ hiểu tất cả. Được biết phong thư kể rõ mọi sự tình của thân mẫu Tổng-Đà-Chủ cùng với hai chứng vật hết sức quan trọng kia, Vu cố tổng đà-chủ nhờ một người hết sức tín cẩn gìn giữ. Người ấy chẳng phải ai xa lạ gì, chính là Thiên-Trì Quái-Hiệp Viên-Sĩ-Tiêu, là sư phụ của Tổng-Đà-Chủ! Tổng-Đà-Chủ xem những vật ấy sẽ hiểu rõ được tất cả sự tình.
Trần-Gia-Cách nói:
-Phải! Tôi nhớ lại rồi! Mới hồi Hè năm nay Tây-Xuyên Song-Hiệp có đến bái kiến sư phụ tôi. Phải chăng là hai người phục mệnh nghĩa phụ tôi đem thư và chứng vật đến đó phải không?
Văn-Thái-Lai đáp:
-Đúng vậy! Viên lão tiền bối hứa nhận lãnh trách nhiệm giữa phong thư và tín vật ấy nhưng cũng không biết rõ được sự việc bên trong. Vu cố tổng đà-chủ dặn tôi rằng chỉ khi nào Tổng-Đà-Chủ chịu chính thức nhậm chức thì mới nói việc này cho biết, và Tổng-Đà-Chủ mới được mở phong thư và tín vật kia ra xem. Tôi chưa về kịp để nói rõ mọi chuyện cho Tổng-Đà-Chủ thì bị bọn ưng khuyển bắt. Sở dĩ tôi còn cố gắng giữ tánh mạng lại là mong gặp được Tổng-Đà-Chủ để nói hết những điều bí mật kia. Nay đã đạt được ý nguyện rồi thì không còn gì phải bận tâm hối tiếc nữa. Vậy mong Tổng-Đà-Chủ hãy tìm gặp Viên lão tiền bối để lấy hai tín vật kia xem rồi cùng với anh em Hồng Hoa Hội tiếp tục mưu đồ đại sự chứ đừng phí công phí sức để cứu tôi làm gì nữa. Xin đem việc quốc gia dân tộc làm trọng chứ đừng bận lòng đến một cá nhân nào nữa. Nếu đêm nay tôi không thoát được, xin Tổng-Đà-Chủ cứ xem tôi như là người đã chết rồi, vì cho dù Càn-Long không giết tôi đi chăng nữa, tôi cũng sẽ tự sát để khỏi làm vướng chân anh em Hồng Hoa Hội, có thể hỏng đến việc lớn!
Văn-Thái-Lai nói đến đây như có vẻ như đã mãn nguyện vô cùng, chẳng khác gì người trăn trối gặp được thân nhân một lần cuối trong phút lâm chung. Nét mặt của chàng tươi hẳn lên, với vẻ cương quyết lạ thường. Chàng còn đang định nói thêm điều gì thì chợt nghe trên đường hầm vào địa lao có tiếng chân người đang rảo bước.
Trần-Gia-Cách liền khép mình vào một góc giường. Thình lình, Văn-Thái-Lai trườn nửa thân mình ra ngoài thành giườn ngã xuống đất không cựa quậy.
Một ánh đèn đi trước, Trương-Siêu-Trọng theo sau. Trong ánh sáng lờ mờ, y thấy Văn-Thái-Lai nửa thân lọt ra khỏi thành giường trông chẳng khác nào như một xác chết. Cho rằng khâm phạm tự sát, Trương-Siêu-Trọng hoảng vía, đỡ Văn-Thái-Lai dậy tìm cách cứu tỉnh lại.
Trương-Siêu-Trọng đưa tay lên mũi Văn-Thái-Lai sờ thử thì bỗng nghe Văn-Thái-Lai quát lên một tiếng, toàn thân chàng vùng dậy đè lên mình Trương-Siêu-Trọng. Nhanh như cắt, Văn-Thái-Lai quất một đường xích sắt trên tay vào ngay mặt Hỏa-Thủ Phán-Quan khiến cho y choáng váng cả mặt mày.
Bị tấn công bất ngờ, Trương-Siêu-Trọng vẫn cố giữ bình tĩnh lách mình lăn ra khỏi thân hình Văn-Thái-Lai thì bỗng chợt cảm thấy ngũ tạng trong người nhói lên. Trương-Siêu-Trọng biết ngay có người ở dưới gầm giường xuất kỳ bất ý ra tay điểm huyệt mình. Y rống lên một tiếng, nhảy ra xa hai bước, nín hơi như đang tìm cách tự khai giải huyệt đạo.
Trần-Gia-Cách thấy Trương-Siêu-Trọng bị điểm trúng yếu huyệt mà không ngã xuống còn lui được ra sau hai bước thì kinh hãi vô cùng, phóng ra khỏi gầm giường sử dụng Thiếu-Lâm Quyền tấn công.
Trương-Siêu-Trọng chỉ còn biết cố gắng mà né tránh chứ không tài nào dám chống đỡ, bị trúng ngay mặt lien tiếp mấy quyền lảo đảo ra sau. Không bỏ lỡ cơ hội, Trần-Gia-Cách xông tới tung một cước vào ngay hông y.
Trương-Siêu-Trọng vừa nghiêng mình qua bên trái để tránh né bỗng nghe huyệt thần đinh của mình tê buốt lại. Hỏa-Thủ Phán-Quan không gượng được, toàn thân như mềm nhũ ra, ngã qụy xuống đất.
Trần-Gia-Cách lục soát trong người Trương-Siêu-Trọng một hồi mà vẫn không tìm được thanh Ngân-Bích Kiếm ở đâu thì thất vọng vô cùng. Thấy trong người Trương-Siêu-Trọng có một tờ giấy, Trần-Gia-Cách liền lấy ra đọc thử. Đại khái ý trong thư là của Lý-Khả-Tú viết, bảo Trương-Siêu-Trọng đem thanh Ngân-Bích-Kiếm đến cho một vị Thân-Vương xem thử.
Trần-Gia-Cách cho rằng Lý-Khả-Tú đa mưu túc trí, sợ chàng vào địa huyệt, lừa thế đoạt thanh Ngân-Bích-Kiếm để giải thoát cho Văn-Thái-Lai nên gạt Trương-Siêu-Trọng đem kiếm ra ngoài để phòng biến cố. Vì vậy cho nên Trương-Siêu-Trọng trở về địa lao mà Ngân-Bích-Kiếm còn nằm trong tay Lý-Khả-Tú.
Thình lình, Trần-Gia-Cách nhảy đến chỗ Văn-Thái-Lai với nét mặt tươi vui, hớn hở. Văn-Thái-Lai ngạc nhiên hỏi:
-Chuyện gì vậy Tổng-Đà-Chủ?
Trần-Gia-Cách không đáp, lấy chùm chìa khóa đưa tay mở xiềng. Lạ lùng thay, cái khóa bật ra, và hai tay Văn-Thái-Lai hoàn toàn được tự do. Kế đến, Trần-Gia-Cách cởi áo choàng của mình ra mặc vào cho Văn-Thái-Lai, lấy mao đội cho Bôn-Lôi-Thủ, chỉ để chừa đôi mắt hé ra một chút.
Văn-Thái-Lai hỏi:
-Như thế này nghĩa là sao, thưa Tổng-Đà-Chủ?
Trần-Gia-Cách không đáp, chỉ thúc giục:
-Tứ ca mau rời khỏi nơi này ngay lập tức!
Văn-Thái-Lai hiểu rõ dụng ý của Trần-Gia-Cách. Bôn-Lôi-Thủ hết sức cảm kích trong lòng nhưng lại khảng khái nói:
-Hảo ý của Tổng-Đà-Chủ, Văn-Thái-Lai xin nhớ mãi trong lòng nhưng không thể nào tuân mệnh được.
Trần-Gia-Cách nói:
-Tứ ca cũng biết rõ Càn-Long là anh ruột của tôi rồi. Chắc chắn y sẽ không hại tôi đâu.
Văn-Thái-Lai nói:
-Xin Tổng-Đà-Chủ đừng nên chủ quan như vậy. Không có gì mà Càn-Long không dám làm đâu. Hơn nữa, Tổng-Đà-Chủ đừng quên người là linh hồn của Hồng Hoa Hội…
Trần-Gia-Cách nghe nói chợt ngắt lời:
-Tôi là Tổng-Đà-Chủ, tất nhiên tất cả anh em trong Hồng Hoa Hội đều phải nghe theo mệnh lệnh của tôi có phải không?
Văn-Thái-Lai đáp:
-Lẽ tất nhiên.
Trần-Gia-Cách nghiêm nghị nói:
-Thế thì tốt lắm! Lấy tư cách Tổng-Đà-Chủ, tôi ra lệnh cho Văn tứ ca phải lập tức rời khỏi địa lao. Bên ngoài đã có sẵn anh em chờ đợi.
Văn-Thái-Lai cúi đầu thưa:
-Lần này bất đắc dĩ tôi đành vi lệnh Tổng-Đà-Chủ. Nếu may mắn sống sót, tôi bằng lòng lãnh nhận bất cứ hình phạt nào của hội.
Biết Văn-Thái-Lai là người nghĩa khí, Trần-Gia-Cách liền đổi chiến thuật:
-Văn tứ tẩu ngày đêm tưởng nhớ đến anh. Các anh em cũng một lòng trông ngóng. Nếu anh phụ lòng tất cả thì quả là người bội tình bội nghĩa.
Văn-Thái-Lai vẫn không chịu nghe lời. Suy nghĩ vài giây, Trần-Gia-Cách nói:
-Thôi, thì cà hai người cùng nhau trốn thoát ra ngoài. Thế nào?
Văn-Thái-Lai tươi ngay nét mặt nói:
-Sao Tổng-Đà-Chủ không nói sớm?
Văn-Thái-Lai không chịu mặc đồ của Trần-Gia-Cách cho nên chàng phải cởi đồ của Trương-Siêu-Trọng cho Bôn-Lôi-Thủ mặc vào. Sau đó, Trần-Gia-Cách xiềng chân xiềng tay Trương-Siêu-Trọng lại thế vào chỗ của Văn-Thái-Lai khi nãy.
Trần-Gia-Cách và Văn-Thái-Lai vừa ra khỏi địa lao thì đèn đuốc trước mặt bỗng dưng sáng chưng lên. Một toán quân cầm xà mâu đang đứng chực sẵn giữ chặt miệng hang. Đàng sau toán quân kia là một đội xạ thủ đang giương sẵn cung nỏ chờ lệnh.
Trần-Gia-Cách lùi lại sau một bước hỏi nhỏ Văn-Thái-Lai:
-Thương thế của anh đã bình phục chưa? Liệu sức xông xáo được không?
Văn-Thái-Lai đáp:
-Khó lắm! Gót chân của tôi còn đau, đi còn không muốn vững, thử hỏi làm sao chạy nổi! Thôi, Tổng-Đà-Chủ cứ yên tâm mà thoát ra đi, đừng lo cho tôi làm gì!
Trần-Gia-Cách nói:
-Anh thử đóng vai Trương-Siêu-Trọng xem sao!
Văn-Thái-Lai khẽ để sụp mão xuống khỏi mặt chút đỉnh, tay choàng lấy vai Trần-Gia-Cách ôm cứng rồi bình thản bước ra khỏi miệng hang.
Từ xa, Lý-Khả-Tú nhìn thấy cảnh đó thì lại nghĩ là Trương-Siêu-Trọng đã bắt sống được Trần-Gia-Cách để nạp cho vua Càn-Long. Lý-Khả-Tú xoay qua nói nhỏ với Lý-Mộng-Ngọc:
-Con đem thanh Ngân-Bích-Kiếm trả lại cho Trương-Siêu-Trọng đồng thời nói khéo vài câu mua chuộc tình cảm để y thả Tổng-Đà-Chủ Hồng Hoa Hội ra đi.
Lý-Mộng-Ngọc vâng lời, cầm thanh Ngân-Bích-Kiếm chạy đến. Chặn hai người lại trước mặt, Lý-Mộng-Ngọc đưa thanh Ngân-Bích-Kiếm cho Văn-Thái-Lai nói:
-Trương sư thúc! Đây là thanh Ngân-Bích-Kiếm của sư thúc!
Cùng lúc ấy, Lý-Mộng-Ngọc khẽ thúc nhẹ khuỷu tay vào người Trần-Gia-Cách. Văn-Thái-Lai đưa tay đón lấy thanh Ngân-Bích-Kiếm và khẽ ừ một tiếng. Trong ánh sáng của đèn đuốc, Lý-Mộng-Ngọc chợt nhìn thấy rõ được mặt của người mình vừa trao kiếm thì kinh hãi la lên:
-Văn-Thái-Lai! Bộ ngươi tưởng là trốn thoát được nơi này sao?
Dứt lời, Lý-Mộng-Ngọc rút kiếm nhắm ngay bụng Văn-Thái-Lai đâm một nhát. Văn-Thái-Lai nhanh tay lách qua một bên rồi đưa tay nắm chặt lấy cổ tay của Lý-Mộng-Ngọc.
Lý-Mộng-Ngọc thấy cổ tay đau nhức vô cùng thì biết mình đã gặp phải đối thủ liền buông kiếm ra, rút lẹ tay trở về. Lúc đó Lý-Khả-Tú đã chỉ huy quân lính vây kín Văn-Thái-Lai.
Trần-Gia-Cách quay trở lại định nhảy đến cứu Văn-Thái-Lai thì thấy thanh Ngân-Bích-Kiếm lóe lên, bao nhiêu binh khí bị chặt gẫy rơi loảng xoảng dưới đất.
Lý-Khả-Tú gọi lớn:
-Nếu ngươi không chịu ngừng tay thì ta lập tức ra lệnh buông tên!
Văn-Thái-Lai cầm thanh Ngân-Bích-Kiếm vứt xuống đất nói:
-Tổng-Đà-Chủ hãy mau thoát đi!
Vừa dứt lời, Văn-Thái-Lai đã gục xuống. Trần-Gia-Cách thấy thế vội vàng lớn tiếng gọi:
-Khoan! Lý tướng-quân! Ông mau tìm lương y điều trị cho Văn tứ ca. Ta đi đây!
Trần-Gia-Cách dứt lời lặng lẽ một mình buồn bã đi ra ngoài. Quân lính tuy đông nhưng không một ai dám cản trở. Lý-Khả-Tú cũng không lên tiếng ra lệnh bắt lại. Chàng đi ra ngoài, thấy vô số binh lính và xạ thủ đang chờ sẵn tứ phía chĩa binh khí và cung nỏ về phía mình đợi lệnh. Trần-Gia-Cách vừa đi vừa kinh hãi trong lòng, nghĩ thầm:
-“Lý-Khả-Tú phòng bị kỹ càng như thế này thì có huy động toàn lực anh em vào đây cứu Văn tứ ca thì chỉ uổng mạng tất cả mà thôi chứ chẳng lợi ích gì!”
Ra khỏi dinh thự Lý-Khả-Tú, Lạc-Băng và Vệ-Xuân-Hoa đến đón tiếp. Trần-Gia-Cách cười miễn cưỡng, khẽ lắc đầu không nói một lời. Đám hào kiệt Hồng Hoa Hội hiểu ngay, ai nấy đều buồn rầu đưa nhau lên ngọn đồi phía sau.
Mọi người mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác, một hồi lâu không ai nói chuyện với ai một lời nào cả. Trần-Gia-Cách nói với Vệ-Xuân-Hoa:
-Cửu ca! Anh hãy đem ngọc bình và tiểu thiếp của Lý-Khả-Tú trả lại cho hắn. Chúng ta không nên thất tín!
Vệ-Xuân-Hoa vân lệnh ra đi. Bỗng Mã-Đại-Đình hớt ha hớt hãi chạy vào nói:
-Tổng-Đà-Chủ! Trương-Siêu-Trọng có thư gửi Tổng-Đà-Chủ!
Trần-Gia-Cách mở thư ra đọc, thấy toàn là những lời giận dữ căm phẫn của Trương-Siêu-Trọng, trách chàng dùng quỷ kế lén điểm huyệt, lại xiềng xích nhốt y vào nhà lao. Vì thế, để quyết rửa mối nhục này, Trương-Siêu-Trọng hẹn tỉ thí một phen để phân tài cao hạ, địa điểm ngày giờ hoàn toàn do Trần-Gia-Cách lựa chọn.
Trần-Gia-Cách liền thảo ngay một bức thư hồi âm hẹn sẽ gặp nhau vào giờ Ngọ ngày hôm sau tại ngọn núi phía Bắc thành Hàng-Châu. Vừa định sai người đem thư giao đến cho Trương-Siêu-Trọng thì Từ-Thiện-Hoằng cản lại nói:
-Xin Tổng-Đà-Chủ đừng nóng giận! Chúng ta chỉ có hai ngày để cứu Văn tứ ca. Chuyện tỉ võ có thể từ từ cũng được, không sao.
Trần-Gia-Cách nghe nói gật đầu nói:
-Thất ca nói phải! Hôm nay là ngày 20, để tôi sửa lại là ngày 22 cũng được.
Sửa lại ngày giờ trong thư xong, Trần-Gia-Cách mới sai kẻ tâm phúc đem thư đến dinh thự của Lý-Khả-Tú nhờ người trao lại cho Trương-Siêu-Trọng.
Triệu-Bán-Sơn nói:
-Trương-Siêu-Trọng có thanh Ngân-Bích-Kiếm quá ư lợi hại, tốt hơn hết Tổng-Đà-Chủ không nên tỉ thí bằng binh khí với hắn. Nhưng quyền cước của Tổng-Đà-Chủ thật là có một không hai trên đời, sẽ có nhiều hy vọng thủ thắng hơn!
Vô-Trần Đạo-Nhân bỗng hậm hực nói:
-Há lại sợ so kiếm với hắn sao!
Vì nhớ tới lúc Trương-Siêu-Trọng lợi dụng binh khí sắc bén chặt gẫy kiếm của mình trong trận quyết đấu gần sông Hoàng-Hà hôm nọ cho nên Vô-Trần Đạo-Nhân giận dữ chẳng cùng.
Châu-Trọng-Anh nói:
-Tôi có việc muốn được tỏ bày cùng Tổng-Đà-Chủ.
Trần-Gia-Cách lễ phép thưa:
-Châu lão tiền bối có điều gì xin cứ dạy bảo.
Châu-Trọng-Anh nói:
-Võ nghệ của Tổng-Đà-Chủ dưới vòm trời này chắc chắn không tìm được người thứ hai, lão phu tin tưởng sẽ lấn át được Trương-Siêu-Trọng. Tuy nhiên, phải ít năm nữa nội lực của Tổng-Đà-Chủ mới đạt được mức tối cao cho nên hiện tại phải nhượng bộ Trương-Siêu-Trọng về mặt đó. Võ công Tổng-Đà-Chủ hơn hắn, nhưng lại kém về hổ hầu thì trận đấu này cùng lắm chỉ là hòa thôi. Như vậy thì phỏng có lợi gì? Xin Tổng-Đà-Chủ đừng quên trách nhiệm to lớn với bang hội mà liều thân khinh xuất đấu với hắn làm gì. Thắng chưa chắc đã có lợi, mà nếu chẳng may lỡ tay sểnh miếng thì có phải làm phụ lòng bao nhiêu người đạt niềm tin vào Tổng-Đà-Chủ hay không?
Trần-Gia-Cách gật đầu đáp:
-Những lời dạy bảo của Châu lão tiền bối thật quả là vàng ngọc. Nhưng chẳng qua nếu không nhận lời thì Trương-Siêu-Trọng sẽ chê cười cho là chúng ta khiếp nhược, có hại đến uy tín của Hồng Hoa Hội. Vì vậy, vãn bối cảm thấy cần phải cùng hắn sống mái một phen mới được.
Thường-Bá-Chí nói:
-Để tôi tìm cách lấy trộm thanh Ngân-Bích-Kiếm của hắn để buộc hắn phải dùng quyền cước thì mới có lợi cho Tổng-Đà-Chủ.
Chương-Tấn nói:
-Hà tất phải thế! Chúng ta cứ theo phương pháp xa luân chiến (#1) làm tiêu hao nội lực của hắn thì đến lúc Tổng-Đà-Chủ ra tay lo gì mà chẳng thắng!
Nghe Chương-Tấn nói ai nấy đều cả cười. Trong khi mọi người đang bàn luận thì người nhà của Mã-Thiện-Quân đến báo tin:
-Thưa lão gia! Lão già Vương-Duy-Dương vẫn chẳng chịu ăn uống gì cả, còn buông lời mắng chửi nữa.
Mã-Thiện-Quân buồn cười hỏi:
-Lão ta chửi những gì?
Tên gia nhân đáp:
-Lão ta chửi Ngự-lâm quân làm việc cẩu thả, nói rằng lão một đời tung hoành ngang dọc được võ lâm đồng đạo kính trọng mà không ngờ lãnh trách nhiệm vụ bảo tiêu bảo vật cho nhà vua lại bị triều đình làm nhục.
Vô-Trần Đạo-Nhân cười sặc sụa nói:
-Lão là Uy-Chấn Hà-Sóc, tên tuổi vang dậy trong giang hồ, ngờ đâu đến Giang-Nam bị chôn vùi cả một cuộc đời oanh liệt, bảo sao không làm lão điên đầu!
Từ-Thiện-Hoằng bỗng vỗ đùi, nảy ra một ý nghĩ nói:
-Tôi vừa nghĩ ra một kế gọi là Biện trạng kích hổ, không hiểu ý kiến các vị huynh đệ như thế nào?
Mọi người hỏi ý kiến chàng ra sao, Từ-Thiện-Hoằng hóm hỉnh đem mưu kế của mình ra nói. Mọi người nghe xong đều phá lên cười. Triệu-Bán-Sơn khen chẳng hết lời:
-Thật là tuyệt diệu!
Trần-Gia-Cách cũng phải bật cười nói:
-Kế này thật sự cũng chẳng phải là quang minh chính đại gì cho lắm! Tuy nhiên, ở trong xóm tiểu nhân thì nhiều lúc cũng không nên dùng cái đạo của người quân tử ra mà đối. Mạnh đại ca! Anh làm ơn lo hộ chuyện này nhé!
Chú thích:
(1-) Xa luân chiến: khi gặp một người quá lợi hại không thể đấu lại được thì áp dụng chiến thuật này, dùng từng người một luân phiên nhau đánh một người, mục đích làm tiêu hao sức lực của người kia để “hạ từ từ”.