Vương Tử Huyên đang ngồi nhàm chán xem tivi thì thấy quản gia, tất cả người hầu đều tấp nập đi ra ngoài xếp hàng nghiêm chỉnh. Trong đầu cô có hàng ngàn dấu chấm hỏi, có chuyện gì vậy nhỉ?
Không lâu sâu bên ngoài chuyền đến tiếng động cơ, không những một chiếc mà đến tận ba chiếc, toàn siêu xe. Bước xuống xe là mười người mặt áo đen, sau đó một người bước lại chiếc xe chính giữa cung kính mở cửa. Bước xuống là hai người ăn mặc vô cùng sang trọng, người hầu đứng xếp hàng đồng thanh hô
– CHÀO MỪNG ÔNG CHỦ, PHU NHÂN. HOAN NGHÊNH ĐÃ TRỞ VỀ.
Vương Tử Huyên đứng hình vài giây, sau đó đứng bật dậy nhanh chóng đi ra cửa. Nam Cung lão gia và Nam Cung phu nhân khi nhìn cô có chút ngạc nhiên. Cô lúng túng rồi cất giọng lễ phép
– Ba, mẹ hoan nghênh trở về.
Hai người bất động nhìn cô từ đầu đến cuối, sau đó nhìn qua quản gia đang đứng bên cạnh. Quan gia như hiểu ý nhanh chóng nói
– Ông chủ, phu nhân đây là vợ của thiếu gia, tên là Âu Dương Tử Huyên.
Nam Cung phu nhân kinh ngạc. Sao con trai bà kết hôn, bà không biết cũng không nghe ai thông báo? Nam Cung lão gia cũng chẳng khác bà tí nào… Vương Tử Huyên thấy hai người đứng ngoài cửa mà không vào trong, cô gãi đầu
– Ba, mẹ mời vào nhà.
– Được.
Sau khi an vị tại phòng khách, Nam Cung phu nhân nhìn cô hỏi
– Hai đứa kết hôn bao lâu rồi?
– Dạ, mới hơn một tuần.
Cả hai không nói gì, nhìn lên đồng hồ đã là mười giờ hơn. Lúc này Nam Cung lão gia mới lên tiếng
– Con điện cho Thiên nhi hỏi nó trưa có về không?
Thiên nhi? Vương Tử Huyên thật sự muốn cười, tên ở nhà của anh thật sự giống tên con gái, haha. Nhưng, gọi cho anh? Cô làm sao có thể…nghĩ một hồi, cô cũng cầm điện thoại lên bấm số điện thoại anh.
Mà lúc này, anh đang mở cuộc họp cổ đông. Không khí cực kỳ căng thẳng…
Reng… Reng…. Tiếng điện thoại vang lên, mọi người cơ hồ tim nhảy ra ngoài. La Kì Kì tay chân như muốn rụng rời, rõ ràng cô ta đã dặn mọi người tắt hết điện thoại trước khi vào họp rồi mà? Nhưng khi nhìn thấy tổng tài “mặt lạnh” của họ đang rút điện thoại ra, mọi người há hốc mồm kinh ngạc. Nam Cung Hạo Thiên nhìn số gọi đến bất giác nhíu mày, nhưng tay vẫn ấn vào nút nghe dĩ nhiên anh im lặng chờ đầu giây bên kia nói.
– Anh…anh trưa này có về nhà ăn cơm không ạ?
Nghe cô hỏi, anh nhìn đồng hồ trên tay chỉ mới mười giờ, hội nghị phải hơn hai tiếng nữa mới kết thúc
– Không.
– Vâng, em biết rồi. Anh làm việc vui vẻ.
Cô gác máy sau đó nhìn qua ba mẹ Nam Cung đang ngồi đó nói
– Anh ấy không về ạ!
Nam Cung phu nhân suy nghĩ gì đó rồi nhìn cô
– Nó không thường xuyên về nhà ăn cơm?
Gật gật đầu
– Con đem cơm đến cho nó đi.
– Dạ?!
Cô giật mình, suýt nữa là hét lên. Khuôn mặt kinh ngạc nhìn Nam Cung phu nhân. Vương Tử Huyên đang định từ chối thì đã thấy bà đi vào phòng bếp, cô khó xử nhìn sang Nam Cung lão gia nhưng ông chỉ lắc đầu, một khi bà đã quyết định đừng nói thay đổi, muốn bà thay đổi còn khó hơn lên trời.
Vương Tử Huyên nhận lấy hộp giữ ấm từ tay Nam Cung phu nhân, sau đó được tài xế chở đi. Cô nhìn về phía Tập đoàn mà nuốt nước miếng, không ngờ nó lớn như vậy. Cô hít một hơi thật sâu rồi bước vào, mọi người ai cũng nhìn cô không rời mắt. Vương Tử Huyên bước lại quầy tiếp tân. Cô nhân viên nhìn thấy cô liền lễ phép chào hỏi
– Tiểu thư, tôi có thể giúp được gì?
– Cho tôi hỏi phòng tổng tài ở đâu?
– Xin lỗi, cô có hẹn trước không ạ?
– Tôi không, nhưng tôi chỉ đưa đồ cho anh ấy rồi sẽ đi ngay.
Cô tiếp tân nhìn cô khó xử, rồi nhìn lên đồng hồ nói
– Tổng tài đang họp, phải một tiếng rưỡi nữa mới xong.
– Vậy…tôi đưa cho cô, chừng cô gửi giùm tôi được không?
Cô tiếp tân đang định từ chối thì từ thang máy Hắc Phong đi ra, cậu ngạc nhiên khi cô ở đây. Hắc Phong bước lại cung kính chào cô
– Phu nhân, người đến gặp tổng tài?
– Phải.
– Tổng tài đang họp, tôi dẫn phu nhân lên phòng đợi.
– Không cần, anh đưa cái này giùm cho anh ấy là được. Tôi đi đây…
Đặt hộp giữ ấm lên tay Hắc Phong, rồi cô nhanh chóng xoay người đi. Mọi người vẫn chưa hết kinh hãi, phu nhân? Cô ấy là phu nhân tổng tài? Thật khó tin…
Hắc Phong nhìn hộp giữ ấm trên tay rồi nhìn cô đang đi nhanh ra khỏi Tập đoàn, cậu xoay lưng đi vào trong, trong lòng không ngừng thở dài.
Lúc Nam Cung Hạo Thiên ra khỏi phòng họp đã là một giờ. Khi vào phòng anh thấy Hắc Phong đứng đó thì lạnh lùng hỏi
– Chuyện gì?
– Phu nhân bảo thuộc hạ đưa cái này cho ngài.
Hắc Phong vừa nói vừa để hộp giữ ấm lên bàn làm việc của anh. Nam Cung Hạo Thiên liếc chiếc họp sau đó hỏi
– Cô ấy đâu?
– Đi rồi ạ, phu nhân đi rất vội.
– Cậu ra ngoài đi.
Hắc Phong lui ra, trong phòng chỉ còn lại mình anh. Nam Cung Hạo Thiên mở hộp giữ ấm ra, bên trong toàn những món anh thích. Anh gấp một miếng bỏ vào miệng, nhưng trong đầu thì không ngừng nghỉ về cô: tại sao cô không chờ anh mà đi vội như vậy? Có phải cô không thích gặp anh?
Thật ra cô đi vội vì sợ đối diện với anh, không biết nói gì khi gặp anh. Những lời nên nói và không nên nói cô đã nói hết. Bây giờ bảo cô đối diện với anh, cô cảm thấy không được tự nhiên. Nam Cung Hạo Thiên đang suy nghĩ thì chuông điện thoại vang lên, anh đặt đũa xuống nhìn thấy số gọi đến liền bắt máy
– Mẹ?!
-…………….
– Được, con sẽ thu xếp về sớm.
-………………
– Vâng.
Nam Cung Hạo Thiên cúp máy, anh không ngờ ba mẹ lại về nước lúc này. Không lẽ việc cô đưa cơm cho anh có liên quan đến mẹ? Nghĩ vậy anh liền cười tự giễu, cô làm gì tốt bụng mà đem cơm đến cho anh. Không bao lâu nữa hai người cũng sẽ ly hôn và đường ai nấy đi thôi. Nhưng không biết tại sao, anh có chút gì đó khó chịu khi nhắc đến hai từ “ly hôn”.