Tại biệt thự Âu Dương
Bầu không khí nặng nề bao trùm phòng khách, Âu Dương Cẩm mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương. Sắc mặt của Âu Dương Chấn Phong cũng không kém là bao. Âu Dương phu nhân nhìn vẻ mệt mỏi của hai cha con họ cũng đau lòng, bà lên tiếng hỏi
– Có chuyện gì xảy ra sao?
– Không…”có gì”.
Còn chưa kịp nói ra miệng Âu Dương Cẩm thì Mộc Tâm Lan đang ngồi trên ghế sofa đã lên tiếng trước
– Tập đoàn xảy ra chuyện, dự án bị tiết lộ ra ngoài. Tập đoàn bị thiệt hại nặng, các công ty khác đang rút dần đầu tư…
– Sao lại có chuyện như vậy được?
Âu Dương phu nhân mặt đầy lo lắng. Âu Dương Chấn Phong nhăn mày nhìn Mộc Tâm Lan, bà ta không nói chẳng ai nói bà ta câm cả.
– Mẹ đừng lo lắng, mọi việc con sẽ sắp xếp ổn thoả.
– Hừ, sắp phá sản tới nơi rồi còn làm vẻ.
Mộc Tâm Lan lạnh lùng khinh bỉ, Âu Dương Cẩm nghe bà ta nói quát lên
– IM MIỆNG!
– Tôi nói đúng.
– Bà…
– Phong.
Tư Không Diệp Như trên tay bế Âu Dương Chấn Nam, đi lại chỗ của Âu Dương Chấn Phong gọi.
– Sao không nghỉ ngơi? Xuống đây làm gì?
Âu Dương Chấn Phong nhìn Tư Không Diệp Như dịu dàng nói.
– Nha, em không sao. Mà Tiểu Huyên thì có sao đó nha.
– Tiểu Huyên bị làm sao?
Không hẹn, cả ba đồng thanh nhìn cô(TKDN).
Tư Không Diệp Như nhìn biểu hiện của ba người thì phì cười
– Mọi người không cần lo lắng, Tiểu Huyên chỉ là không khoẻ trong người với lại cô ấy đang mang thai?
– Sao?
Lúc này không phải ba người mà cả Mộc Tâm Lan cũng ngạc nhiên không kém. Nhưng không ai để ý trong ánh mắt của bà hiện lên một tia độc ác.
– Có thời gian ta phải qua thăm con bé.
Âu Dương phu nhân mỉm cười nói, bà rất vui khi cô(VTH) có hạnh phúc riêng của mình. Lúc trước cô đã quá khổ rồi…
– Con đang định qua đó, mẹ có đi không?
Tư Không Diệp Như nhìn Âu Dương phi nhân hỏi.
– Được.
– Để con chở hai người đi.
Âu Dương Chấn Phong nói.
– Ta cũng muốn đi.
Mộc Tâm Lan lên tiếng, Âu Dương Cẩm nhíu mày nhìn bà ta
– Bà đi làm gì?
– Đó là con ông cũng là con của tôi. Con bé mang thai, thân là mẹ đương nhiên phải đến thăm.
****
Biệt thự Nam Cung
Vương Tử Huyên nằm trên đùi Nam Cung Hạo Thiên, còn được anh đút trái cây cho ăn. Cô cười híp mắt nhìn anh nói
– Anh không ăn sao? Rất ngọt đó.
– Rất ngọt sao?
Vương Tử Huyên gật đầu tiếp tục hưởng thụ sự cưng chiều của cô.
– Vậy để anh ăn thử.
Nói xong anh liền cúi xuống, ngậm lấy môi anh đào của cô. Anh dùng lưỡi tách răng của cô ra, hai lưỡi dây dưa nhau. Nam Cung Hạo Thiên hôn đến khi cô không thở được mới buông ra, hơi thở của anh phà vào mặt cô. Anh nhìn Vương Tử Huyên nói
– Đúng là mỹ vị, rất ngọt.
– Thiên, anh biến thái.
– Ha ha…
Nam Cung Hạo Thiên cười lớn, cô vợ nhỏ của anh thật dễ thương.
Lúc này chuông cửa vang lên, quản gia nhanh chóng chạy ra mở cửa.
Đám người Tư Không Diệp Như bước vào, cô vẫn nằm trên đùi anh. Thấy họ bước vào cô định ngồi dậy nhưng bị anh bắt nằm xuống
– Em đừng lộn xộn.
– Có khách mà…
– Kệ họ.
Tư Không Diệp Như bước vào ý cười hiện rõ trong mắt
– Tiểu Huyên, lâu rồi không gặp.
– Chị dâu, lâu rồi không gặp.
– Nghe nói em mang thai?
Âu Dương Chấn Phong nhìn cô hỏi, Vương Tử Huyên vui vẻ gật đầu
– Vâng ạ, cũng gần hai tháng rồi.
Nam Cung Hạo Thiên từ đầu đến cuối không hề nói câu nào, nhưng khi thấy Mộc Tâm Lan anh liền nhíu chặt mày. Vương Tử Huyên nằm trên đùi anh tâm trạng cực kỳ bực bội.
Anh cảm nhận được tâm trạng cô không tốt liền nói
– Bảo bối, không nên để ý. Tâm trạng như vậy sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.
Đối với việc anh cưng chiều cô thì đối với ba người Ău Dương Chấn Phong, Tư Không Diệp Như và Âu Dương phu nhân không có gì lạ. Nhưng đối với Mộc Tâm Lan bà có chút ngạc nhiên, tay bà bất giác nắm chặt trong lòng thầm nghĩ: Âu Dương Tử Huyên này không dễ đụng vào, nhưng ai bảo cô mang họ Âu Dương? Tất cả người mang họ Âu Dương đều là kẻ thù của bà.
Nam Cung Hạo Thiên nghiến răng, Mộc Tâm Lan bà ta không thể sống. Nhưng anh không thể giết bà ta, bởi vì…anh nhìn xuống cô, anh nhất định sẽ không để bà ta làm hại cô. Chỉ cần Mộc Tâm Lan làm tổn thương cô, anh sẽ trả lại gấp bội. Những hành động của bà ta anh đều biết và gia tộc Âu Dương đang gặp khó khăn, nhưng bây giờ chưa phải là lúc để vạch trần bà ta…
Đám người Tư Không Diệp Như chơi được một lúc liền ra về. Vương Tử Huyên cũng mệt mỏi, anh liền bế cô lên phòng
– Bảo bối, nên ngủ rồi.
– Dạ.
Đợi cô ngủ say anh mới nhẹ nhàng rời đi sang thư phòng. Ở đó tứ đại đương gia đã chờ sẵn, Hắc Ảnh là người báo cáo trước
– Hợp đồng với JA đã kí kết, tất cả đều thuận lợi. Thuộc hạ còn nghe nói “bà ta” ra lệnh cho người đến bắt tiểu thư Âu Dương đang ở thành phố Z.
– Cho người bảo vệ cô ta, còn nữa hãy thông báo cho Lãnh Quân Ngụy, nói với hắn ta Âu Dương Tuyết Linh đang gặp nguy hiểm. Đến lúc đó hắn sẽ biết làm gì.
Anh lạnh lùng phân phó, Hắc Ảnh liền nhận lệnh đi làm. Trong thư phòng chỉ còn lại Hắc Phong, Hắc Mộng và Cố Dạ Bạch.