Tiểu long chớp mắt đầy vẻ oan uổng, nói với Thần Nam.: “Ta vốn chỉ nghĩ nó là một quả trứng chim bình thường, lúc đầu ta đâu có biết nó là một quả trứng phượng hoàng”.
Thần Nam thật không biết nói gì, tên tiểu quỷ này đúng là làm cho người ta không còn gì để nói, thật đúng là sao quả tạ mà. Một cơn thèm ăn, làm cho cả huyền giới của Côn Lôn yêu tộc đại loạn.
“Ngươi ăn chưa?” Tử kim thần long hỏi: “Mùi vị như thế nào”
“Biến” Thần Nam một đấm văng con rồng du côn bất lương sang một bên.
Tiểu long liếm mép, có chút tiếc nuối nói: “Thật là tiếc, vừa nướng xong thì có người đến”.
Thần Nam tức giận cốc mạnh lên đầu nó nói: “Tên tiểu quỷ nhà ngươi, thật là đến chết cũng không hối cải, bây giờ lại còn ngồi đó mà tiếc.” tiếp đó hắn lại thở dài: “Sau này thật không biết đối mặt với Côn Lôn yêu tộc như thế nào, yêu chủ tương lai không ngờ lại bị ngươi đem nướng…thật không còn gì để nói”.
“A…ngươi vẫn chưa ăn à, thật là đáng tiếc” Tử kim thần long thấy Thần Nam muốn đấm mình, vội nói: “sự tình không đến nỗi nghiêm trọng như ngươi tưởng tượng đâu. Thần điểu phượng hoàng được gọi là bất tử thần điểu,là tinh hoa của lửa, có thể hồi sinh từ trong biển lửa. Ta đoán tiểu đậu đinh căn bản không thể đem quả trứng đó nướng chín được.
“Chính là như vậy”, Tiểu Long oan uổng nói, nhưng từ miệng nó lại phát ra tiếng nuốt nước bọt. Thần Nam triệt để á khẩu.
Lúc này, bên ngoài xôn xao hẳn lên, vô số tu luyện giả đã nhận ra Thần Nam, rất nhiều người đang gào thét. Mọi người đều biết quan hệ giữa tiểu long và hắn, cũng biết nguyên nhân mà Lí Nhược Lan, Đông Phương Trường Minh vẫn chưa chịu lên đài.
Bây giờ thấy Thần Nam đã đến, những người biết hắn lập tức hét vang, bọn ho ý thức được tiểu long đáng yêu sẽ hạ đài, tiếp theo sẽ là Thần Nam đại chiến sinh tử cùng bọn người Lí Nhược Lan.
Bên ngoài võ đài hàng trăm ngàn người đang gào thét điên cuồng, những âm thanh hò hét inh tai nhức óc vang khắp trời đất, vọng khắp bầu trời.
Huyền Trang hòa thượng nói: “Thần huynh chuẩn bị cho tốt, Lí Nhược Lan hoặc Đông Phương Trường Minh, chắc sẽ nhanh chóng tìm huynh quyết chiến“.
Thần Nam nói: “Long bảo bảo đã đoạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất đế. Ta không muốn lên võ đài nữa, ta muốn tới huyền giới của Côn Lôn yêu tộc xem thế nào”.
Hắn rất không yên tâm về quả trứng thần điểu đó, nghe tiểu long nói yêu tộc huyền giới một phen đại loạn. Nếu như hắn không dám đến đó, thì chuyện này chẳng thể giải quyết được.
Nhưng vào lúc này, từ trên không một đạo thân ảnh nhanh chóng bay tới, Mộng Khả Nhi chân đạp Ngọc liên đài, toàn thân hào quang bảy màu bao phủ, giống như tiên nữ hạ phàm, nhanh chóng hạ xuống giữa trường đấu.
“Thần Nam, ta muốn cùng ngươi quyết chiến” Mộng Khả Nhi mĩ lệ vô song, khuynh thành khuynh quốc, lúc này vô cùng bình tĩnh, chỉ thốt lên vài từ đơn giản.
“Mộng sư muội, như vậy không được, chúng ta nên cùng Thần Nam liên thủ đối phó bọn Lí Nhược Lan mới đúng“.
Huyền Trang hòa thượng vội vàng khuyên giải như vậy.
“Huyền Trang, ngươi rời khỏi đây đi, ta cùng nàng cần có một kết thúc”. Thần Nam cũng nói thật nhẹ nhàng.
Huyền Trang hòa thượng đánh lắc đầu nhìn hai người, cuối cùng lặng lẽ lui lại phía sau.
Nhìn thấy Mộng Khả Nhi xinh đẹp tuyệt trần, phiêu dật như tiên ở trên không, trong lòng Thần Nam trỗi dậy những tình cảm phức tạp. Từ đầu đến giờ hai người đều là dùng đao binh nói chuyện, lẽ nào giữa hai người nhất định phải có một kẻ phơi thây dưới chân của người kia, thực sự là tàn khốc!
Hắn nhìn tư thái của Mộng Khả Nhi lúc này, không đừng được nhớ lại những kỉ niệm khi hai người vừa thành hôn.
Đêm tân hôn, ánh trăng mơ màng chiếu rọi làm say đắm cả núi rừng, rọi xuống tiểu sơn thôn. Dưới ánh trăng bàng bạc, cả sơn thôn như được đắp một tấm chăn mỏng bằng ánh sáng.
Mộng Khả Nhi mặc áo tân hôn, nhan sắc tuyệt trần không cần chút son phấn, một vẻ đẹp tự nhiên, trong trắng thánh khiết, đẹp không bút nào tả xiết. Cho dù là thiên sứ hạ phàm, cũng không thể so sánh được với vẻ đẹp của nàng.
Đôi mắt trong vắt long lanh như nước hồ thu, chiếc quần trắng như tuyết, làn da trắng như tuyết làm nổi bật mái tóc đen nhánh. Xuất trần, linh động, thông minh vô hạn, nét đẹp làm người ta nín thở
Đêm đó, cho dù là ánh trăng trên cao, dưới tuyệt thế tư phong của nàng, cũng kém phần tráng lệ. Đêm đó, là một thế giới riêng dành cho hai người, là một đêm mê loạn, đắm say…
“A, lâu rồi không gặp, Mộng Khả Nhi nàng vẫn khỏe chứ“. Tiếng của tiểu long kéo Thần Nam về với hiện thực. Tiểu long không vì chuyện tổ độc ngày trước (Mộng Khả Nhi hạ độc) mà bất mãn, ngược lại, còn chủ động chào hỏi.
Sắc mặt Mộng Khả Nhi thật bình tĩnh, âm thanh thật dễ nghe, thật từ tốn nói: “Rất tốt”.
Thần Nam còn chưa kịp nói gì, tiểu long đứng trên vai hắn thì thầm: “Ngươi thật sự muốn cùng ả sinh tử đại chiến sao? Thần nói, sau khi nam nhân cùng nữ nhân kết hôn, sẽ sinh ra kết tinh của ái tình, giả sử như nàng đã có một Tiểu Thần Thần thì làm sao“.
Thần Nam suýt chút nữa thì ngất đi, thực sự muốn đánh cho nó một trận. Tên tiểu quỷ thực thực biết làm loạn, lại mở miệng ra nói một câu như vậy, thật là…”
“A…kết hôn? Kết tinh?” Tử kim thần long gào rống ầm ĩ: “Cái thế giới này phát điên rồi à”. Con rồng du côn vốn đã đoán là có gì đó không bình thường. Chỉ là nó không ngờ chuyến đi tây phương mà rất ít khi Thần Nam mở miệng nhắc đến, lại có một tao ngộ làm người ta khó tin đến vậy.
Thần Nam thực sự hận không thể nện cho hai con rồng một trận, bây giờ con rồng du côn lại còn nhắc lại, thật là đổ thêm dầu vào lửa.
Quả nhiên, dung nhan tuyệt mĩ của Mộng Khả Nhi, trong chớp mắt đỏ rực lên. Đôi môi xinh đẹp lúc này nhìn như sắp phun ra lửa.
Nét trấn định, ung dung lúc trước đã hoàn toàn biến mất, chiếc quần trắng như tuyết nhẹ nhàng run lên, nàng tức giận run cả người. Roẹt một tiếng, trường kiếm đỏ rực nắm trong tay, mũi kiếm chỉ thẳng vào Thần Nam.
Khí tức bất phàm của thánh khiết tiên tử đã không còn, gương mặt phủ mờ sát khí. Vị thánh nữ xuất thân từ Đạm Đài thánh địa bị động chạm đến tâm bệnh từ trong sâu thẳm, không còn kiềm chế được sát khí trong lòng. Sát khí lạnh lẽo chớp mắt bạo phát. Toàn trường như rơi vào một trường âm u lạnh lẽo như mùa đông. Bão tố sắp nổ ra.
Tiểu long chớp mắt đầy vẻ oan uổng, nói với Thần Nam.: “Ta vốn chỉ nghĩ nó là một quả trứng chim bình thường, lúc đầu ta đâu có biết nó là một quả trứng phượng hoàng”.
Thần Nam thật không biết nói gì, tên tiểu quỷ này đúng là làm cho người ta không còn gì để nói, thật đúng là sao quả tạ mà. Một cơn thèm ăn, làm cho cả huyền giới của Côn Lôn yêu tộc đại loạn.
“Ngươi ăn chưa?” Tử kim thần long hỏi: “Mùi vị như thế nào”
“Biến” Thần Nam một đấm văng con rồng du côn bất lương sang một bên.
Tiểu long liếm mép, có chút tiếc nuối nói: “Thật là tiếc, vừa nướng xong thì có người đến”.
Thần Nam tức giận cốc mạnh lên đầu nó nói: “Tên tiểu quỷ nhà ngươi, thật là đến chết cũng không hối cải, bây giờ lại còn ngồi đó mà tiếc.” tiếp đó hắn lại thở dài: “Sau này thật không biết đối mặt với Côn Lôn yêu tộc như thế nào, yêu chủ tương lai không ngờ lại bị ngươi đem nướng…thật không còn gì để nói”.
“A…ngươi vẫn chưa ăn à, thật là đáng tiếc” Tử kim thần long thấy Thần Nam muốn đấm mình, vội nói: “sự tình không đến nỗi nghiêm trọng như ngươi tưởng tượng đâu. Thần điểu phượng hoàng được gọi là bất tử thần điểu,là tinh hoa của lửa, có thể hồi sinh từ trong biển lửa. Ta đoán tiểu đậu đinh căn bản không thể đem quả trứng đó nướng chín được.
“Chính là như vậy”, Tiểu Long oan uổng nói, nhưng từ miệng nó lại phát ra tiếng nuốt nước bọt. Thần Nam triệt để á khẩu.
Lúc này, bên ngoài xôn xao hẳn lên, vô số tu luyện giả đã nhận ra Thần Nam, rất nhiều người đang gào thét. Mọi người đều biết quan hệ giữa tiểu long và hắn, cũng biết nguyên nhân mà Lí Nhược Lan, Đông Phương Trường Minh vẫn chưa chịu lên đài.
Bây giờ thấy Thần Nam đã đến, những người biết hắn lập tức hét vang, bọn ho ý thức được tiểu long đáng yêu sẽ hạ đài, tiếp theo sẽ là Thần Nam đại chiến sinh tử cùng bọn người Lí Nhược Lan.
Bên ngoài võ đài hàng trăm ngàn người đang gào thét điên cuồng, những âm thanh hò hét inh tai nhức óc vang khắp trời đất, vọng khắp bầu trời.
Huyền Trang hòa thượng nói: “Thần huynh chuẩn bị cho tốt, Lí Nhược Lan hoặc Đông Phương Trường Minh, chắc sẽ nhanh chóng tìm huynh quyết chiến“.
Thần Nam nói: “Long bảo bảo đã đoạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất đế. Ta không muốn lên võ đài nữa, ta muốn tới huyền giới của Côn Lôn yêu tộc xem thế nào”.
Hắn rất không yên tâm về quả trứng thần điểu đó, nghe tiểu long nói yêu tộc huyền giới một phen đại loạn. Nếu như hắn không dám đến đó, thì chuyện này chẳng thể giải quyết được.
Nhưng vào lúc này, từ trên không một đạo thân ảnh nhanh chóng bay tới, Mộng Khả Nhi chân đạp Ngọc liên đài, toàn thân hào quang bảy màu bao phủ, giống như tiên nữ hạ phàm, nhanh chóng hạ xuống giữa trường đấu.
“Thần Nam, ta muốn cùng ngươi quyết chiến” Mộng Khả Nhi mĩ lệ vô song, khuynh thành khuynh quốc, lúc này vô cùng bình tĩnh, chỉ thốt lên vài từ đơn giản.
“Mộng sư muội, như vậy không được, chúng ta nên cùng Thần Nam liên thủ đối phó bọn Lí Nhược Lan mới đúng“.
Huyền Trang hòa thượng vội vàng khuyên giải như vậy.
“Huyền Trang, ngươi rời khỏi đây đi, ta cùng nàng cần có một kết thúc”. Thần Nam cũng nói thật nhẹ nhàng.
Huyền Trang hòa thượng đánh lắc đầu nhìn hai người, cuối cùng lặng lẽ lui lại phía sau.
Nhìn thấy Mộng Khả Nhi xinh đẹp tuyệt trần, phiêu dật như tiên ở trên không, trong lòng Thần Nam trỗi dậy những tình cảm phức tạp. Từ đầu đến giờ hai người đều là dùng đao binh nói chuyện, lẽ nào giữa hai người nhất định phải có một kẻ phơi thây dưới chân của người kia, thực sự là tàn khốc!
Hắn nhìn tư thái của Mộng Khả Nhi lúc này, không đừng được nhớ lại những kỉ niệm khi hai người vừa thành hôn.
Đêm tân hôn, ánh trăng mơ màng chiếu rọi làm say đắm cả núi rừng, rọi xuống tiểu sơn thôn. Dưới ánh trăng bàng bạc, cả sơn thôn như được đắp một tấm chăn mỏng bằng ánh sáng.
Mộng Khả Nhi mặc áo tân hôn, nhan sắc tuyệt trần không cần chút son phấn, một vẻ đẹp tự nhiên, trong trắng thánh khiết, đẹp không bút nào tả xiết. Cho dù là thiên sứ hạ phàm, cũng không thể so sánh được với vẻ đẹp của nàng.
Đôi mắt trong vắt long lanh như nước hồ thu, chiếc quần trắng như tuyết, làn da trắng như tuyết làm nổi bật mái tóc đen nhánh. Xuất trần, linh động, thông minh vô hạn, nét đẹp làm người ta nín thở
Đêm đó, cho dù là ánh trăng trên cao, dưới tuyệt thế tư phong của nàng, cũng kém phần tráng lệ. Đêm đó, là một thế giới riêng dành cho hai người, là một đêm mê loạn, đắm say…
“A, lâu rồi không gặp, Mộng Khả Nhi nàng vẫn khỏe chứ“. Tiếng của tiểu long kéo Thần Nam về với hiện thực. Tiểu long không vì chuyện tổ độc ngày trước (Mộng Khả Nhi hạ độc) mà bất mãn, ngược lại, còn chủ động chào hỏi.
Sắc mặt Mộng Khả Nhi thật bình tĩnh, âm thanh thật dễ nghe, thật từ tốn nói: “Rất tốt”.
Thần Nam còn chưa kịp nói gì, tiểu long đứng trên vai hắn thì thầm: “Ngươi thật sự muốn cùng ả sinh tử đại chiến sao? Thần nói, sau khi nam nhân cùng nữ nhân kết hôn, sẽ sinh ra kết tinh của ái tình, giả sử như nàng đã có một Tiểu Thần Thần thì làm sao“.
Thần Nam suýt chút nữa thì ngất đi, thực sự muốn đánh cho nó một trận. Tên tiểu quỷ thực thực biết làm loạn, lại mở miệng ra nói một câu như vậy, thật là…”
“A…kết hôn? Kết tinh?” Tử kim thần long gào rống ầm ĩ: “Cái thế giới này phát điên rồi à”. Con rồng du côn vốn đã đoán là có gì đó không bình thường. Chỉ là nó không ngờ chuyến đi tây phương mà rất ít khi Thần Nam mở miệng nhắc đến, lại có một tao ngộ làm người ta khó tin đến vậy.
Thần Nam thực sự hận không thể nện cho hai con rồng một trận, bây giờ con rồng du côn lại còn nhắc lại, thật là đổ thêm dầu vào lửa.
Quả nhiên, dung nhan tuyệt mĩ của Mộng Khả Nhi, trong chớp mắt đỏ rực lên. Đôi môi xinh đẹp lúc này nhìn như sắp phun ra lửa.
Nét trấn định, ung dung lúc trước đã hoàn toàn biến mất, chiếc quần trắng như tuyết nhẹ nhàng run lên, nàng tức giận run cả người. Roẹt một tiếng, trường kiếm đỏ rực nắm trong tay, mũi kiếm chỉ thẳng vào Thần Nam.
Khí tức bất phàm của thánh khiết tiên tử đã không còn, gương mặt phủ mờ sát khí. Vị thánh nữ xuất thân từ Đạm Đài thánh địa bị động chạm đến tâm bệnh từ trong sâu thẳm, không còn kiềm chế được sát khí trong lòng. Sát khí lạnh lẽo chớp mắt bạo phát. Toàn trường như rơi vào một trường âm u lạnh lẽo như mùa đông. Bão tố sắp nổ ra.