“Thất Tuyệt thiên thân, ai diệt được? Các ngươi vọng tưởng phong ấn linh thức của ta, đúng là không biết tự lượng.”Long Vũ cười lãnh khốc, lúc này nàng không còn nét gì hiền hòa của Long Vũ ngày trước, hàn quang trong mắt khiến người ta lạnh mình, toàn thân phát ra lãnh âm khí tức, trừ tứ đại thiên giai cao thủ, ai cũng bất an trong lòng.
“Tiểu Vũ…muội đấy chăng?” Tiềm Long tỏ ra thống khổ, sau cùng gầm lên: “Thất Tuyệt thiên nữ, mau ra khỏi thân thể muội muội ta, đừng có nhắm vào ta, có bản lãnh mau cùng ta quyết chiến.”
“Ha ha…” Thất Tuyệt thiên nữ mượn thân Long Vũ cười vang: “Ca ca thân ái, muội là Long Vũ, cũng chính là Thất Tuyệt thiên nữ. Bất quá có nhiều việc “Long Vũ” không biết, bây giờ một nửa tàn hồn quay lại, sức mạnh ngủ say trong thân thể thức tỉnh, tái hiện cảnh giới tu vi của thiên nữ năm xưa. Yên tâ đi, ca ca thân ái, những gì trải qua của “Long Vũ” trong những năm qua sẽ được giữ nguyên, quyết không quên các ngươi, ca ca, phụ mẫu, vẫn là thân nhân của muội, các người sẽ có vô thượng vinh diệu, còn những kẻ khác? Ha ha… vận khí không được thế đâu.”
“Ngươi áp chế linh thức của Tiểu Vũ, mau thả nó ra!” Tiềm Long gầm vang, toan xông lên.
“Ca ca…huynh…mau đi đi…ả mạnh lắm….” Khí thế bá cường của Long Vũ đột nhiên biến đổi lộ ra thần sắc nguyên bản, nhưng chỉ tồn tại một sát na đã lại biến.
Bọn Thần Nam, Tiềm Long vô cùng hoan hỉ, Long Vũ vẫn chưa bị dung hợp, mà chỉ bị áp chế.
Thần Nam quát vang, cầm tuyệt thế hung kích tiến lên, Nam Cung Tiên Nhi, Pháp Tổ, Đức Mãnh cũng theo sau, giờ họ không thể ôm lòng riêng tư, đã đắc tội với Thất Tuyệt thiên nữ thì xuất thủ nhất định phải thành công, bằng không ngày sau vô cùng hậu hoạn.
“Ha ha…” Long Vũ cười vang, dung nhan tuyệt mĩ băng lãnh vô cùng, không thèm nhìn đến tứ đại thiên giai cao thủ: “Thêm người thì sao? Nên biết cùng là thiên giai cao thủ, thực lực cách nhau cực xa, các ngươi có liên thủ vẫn không thể lấp nổi khoảng cách với ta.”
Lời lẽ cuồng vọng cực độ nhưng khiến Đức Mãnh kinh hãi vô cùng, bởi y từng nếm khổ đầu.
Chúng thần cũng vậy, nên nhớ đó mới chỉ là một hóa thân của Thất Tuyệt thiên nữ, nếu đúng như ả nói, một đã đủ đối kháng với tứ đại thiên giai cao thủ, nếu chân chính hợp nhất, chắc chắn không chỉ đơn giản là cộng bảy lần sức mạnh vào.
Nghĩ thôi đã đủ khiến chúng thần lạnh người.
Khắp thiên địa này chắc cũng không chống nổi sức mạnh cỡ đó.
“Thần Nam…ả đang hư trương thanh thế…để kéo dài thời gian…đừng cho ả thời gian…”
Long Vũ lại lên tiếng, đúng lúc quan trọng nhất đã chỉ ra trạng thái chân thật của Thất Tuyệt thiên nữ. Thất Tuyệt nữ đang ở ở trong thân thể, muốn dung hợp với nàng nhưng chỉ thành công đốt lên sức mạnh ngủ sâu trong đáy hồn nàng, thiên nữa đang cố cướp lấy sức mạnh của nửa Thất Tuyệt tàn hồn mới tỉnh lại đó.
Tu vi nguyên bản của Long Vũ kém thiên giai cảnh giới quá xa, thành thử có sức mạnh khủng khiếp nhưng vẫn tranh đấu không lại bán hồn xâm nhập vào thân thể và bị áp chế.
Hung kích trong tay Thần Nam bổ xuống, không hề chém hay gạt mà mang theo sức mạnh phong ấn hùng hậu, lưỡi kích quét đến mình Long Vũ, luồng sức mạnh này sáng lên như ánh sao rồi trùm xuống.
Từ mắt Long Vũ xạ ra thần mang, mái tóc dài dựng lên, thân thể bùng lên hào quang bảy màu, nhanh chóng đánh tan sức mạnh phong ấn của Thần Nam, chúng thần đều nhìn ra, thân thể nàng không động, vẫn đứng yên trên hư không.
Pháp Tổ, Đức Mãnh đồng thời cười vang, không hề cố kị gì mà công tới Long Vũ. Nam Cung Tiên Nhi cũng cười, trong giây phút này mà tuyệt thế vưu vật vẫn không quên thi triển thủ đoạn mị hoặc điên đảo chúng sinh khiến thần tiên quan chiến như say như si.
Đương nhiên Thất Tuyệt thiên nữ đang hư trương thanh thế, lúc đó ả chưa hoàn toàn nắm được thân thể Long Vũ, không thể di động, đành bị động phát ra thần quang ngăn lại.
Tứ đại thiên giai cao thủ, nắm được cơ hội này, lẽ nào lại bỏ qua.
Bốn người cùng động thủ, xuất ra đạo đạo sức mạnh phong ấn từ bốn phía chụp lấy Long Vũ, hào quang bốn màu ép cho Thất sắc thần quang mờ dần, sau cùng thu lại chỉ còn nửa xích, bị triệt để bức hồi thể nội.
Hung quang liên tục lóe lên trong mắt Đức Mãnh, y đã mấy lần toàn xuất thủ giết Long Vũ, giờ lại gặp cơ hội hiếm có này, xuất thủ là phá tan linh hồn nàng nhưng cuối cũng vẫn nhẫn nại được. Y biết khi áp chế được Thất Tuyệt thiên nữ, Pháp Tổ sẽ không cùng y liên thủ đắc tội với Thần Nam, một mình y dại gì mà chạm vào đại ma vương kia.
Diệt cường địch cần toàn lực công kích là được, nhưng phong ấn phức tạp hơn nhiều, khiến người ta có cảm giác, thừa lực mà không thể dùng, dù tứ đại cao thủ có sức mạnh thiên giai nhưng không thể lập tức phong ấn Thất Tuyệt thiên nữ.
Một mình chống lại bốn vị thiên giai cao thủ, đủ nói lên chỗ đáng sợ của Thất Tuyệt thiên nữ.
“A……”
Thất Tuyệt thiên nữ liên tục gầm lên nhưng thân hình vẫn không thể động đậy, chỉ biết bị động phòng ngự, hào quang bảy sắc phủ quanh ả càng lúc càng ảm đạm, sau cùng toàn bộ bị bức vào thể nội.
Từ trên không, tứ đại cao thủ lao xuống như điện quang, tám chưởng cùng bổ ra, bày bố đạo đạo cấm chế trên mình Long Vũ, rốt cuộc tạm thời phong ấn được sức mạnh của thiên nữ.
Nam Cung Tiên Nhi lên tiếng: “Hiện không cần lo lắng về sức mạnh của ả, chúng ta dùng thần thức xuất kích.”
Nàng ta nói không sai, muốn phá được linh thức của Thất Tuyệt thiên nữ, chỉ có cách dùng thần thức quyết chiến, đại thiên giai cao thủ liên thủ công vào.
Chúng thần đứng quanh bảo vệ cho tứ đại cao thủ không bị quấy nhiễu, lúc bốn người thi pháp phải dùng thần thức, thân thể tạm thời mất quyền chủ đạo.
Từ mắt Thần Nam, Nam Cung Tiên Nhi, Đức Mãnh, Pháp Tổ cùng bắn ra hồng quang, xạ vào mắt Long Vũ.
Đó là thần thức của họ hóa hình thành, tất cả tiền vào tâm hải Long Vũ.
Tâm hải như một vùng hỗn độn, Long Vũ bị khốn trong đó, một nữ tử giồng nàng dị thường đứng cạnh bắn ra hào quang sáng rực, tựa hồ muốn luyện hóa nàng, đương nhiên đó là Thất Tuyệt thiên nữ.
“Hôm nay Thất Tuyệt ngươi sẽ phải linh thức tịch diệt!” Đức Mãnh gầm vang, thấy cừu nhân y đỏ lừ hai mắt, xông tới đầu tiên.
Nam Cung Tiên Nhi cười yêu kiều: “Thất Tuyệt thiên nữ uy chấn thiên hạ, hôm nay có may mắn được thấy hóa thân, đúng là vinh hạnh! Nhưng Long Vũ có mặt tại cõi đời này trước, ta thấy bà không nên xuất thế nữa, đem bán hồn tặng cho nàng ta, không phải hoàn mĩ sao?”
Pháp Tổ không nói gì, theo sát Đức Mãnh. “A…” Thất Tuyệt thiên nữ ngẩng lên hét vang, đại chiến khốc liệt với hai người.
Thần Nam nhanh chóng tiến vào vùng hỗn độn cứu Long Vũ ra, đoạn cùng Nam Cung Tiên Nhi lướt ra, mấy người đang đánh đến nỗi hôn thiên ám địa, cảnh tượng vô cùng kinh nhân, Thất Tuyệt thiên nữ không thẹn là chí tôn cường giả được liệt danh ngang hàng nhưng Thái Thượng, Thần tổ.
Nhưng ả có mạnh nữa cũng chỉ là một hóa thân, không cách nào chống nổi bốn vị thiên giai cao thủ, nếu chỉ bằng một hóa thân mà đánh bại cả bốn mới đúng là nghịch thiên.
Giãy giụa vật vã, sau cùng ả cũng bị bốn người áp chế, lớn tiếng quát: “Các ngươi dám chạm vào ta sao, nên nhớ dù chế trụ được ta nhưng không thể hủy diệt, tối đa khiến ta sa vào luân hồi, ngày ta quay lại sẽ khiến các người tan nát. Hừ, ta còn những sáu hóa thân nữa.”
“Ha ha……”
Nam Cung Tiên Nhi bật cười, không thể hiện dáng vẻ điên đảo chúng sinh nữa mà tỏ ra nghiêm túc: “Bà không thê sa vào luân hồi được, hôm nay Long Vũ sẽ hoàn toàn thay thế bà. Ha ha, tương lai sẽ có Thất Tuyệt hợp nhất bảy hóa thân nhưng quyết không phải thiên nữ nguyên bản mà là một người hoàn toàn mới.”
“Người nằm mộng.” Thiên nữ kinh hãi xen lẫn giận dữ, nhưng cũng vô cùng lo lắng, Long Vũ do bán hồn của ả sinh ra, tuy nhiên chưa thay kí ức dược, cũng chưa cướp được sức mạnh ẩn trong thân thể, dù thân thể nàng ta đúng là thiên nữ. Nếu có người khác giúp, rất cá thể nàng ta sẽ thay thế vai trò thiên nữ của ả.
“Hành động đi, nói nhiều làm gì.” Thần Nam phát động công kích đầu tiên, hào quang nóng rãy chiếu sáng cả dải thần thức.
Tứ đại cao thủ cùng xuất thủ!
“A…” Thiên nữ kêu lên thê thảm: “Ta sẽ không bỏ qua, các ngươi biết ta là ai chăng? Là nữ hoàng của – đệ lục giới! Nếu ta có bề gì, trăm vạn thiên binh của giới chúng ta sẽ đạp bằng Nhân gian giới! Lúc đó không còn ai giúp được các ngươi.”
Tin tức này quả thật thạch phá thiên kinh, dù là với các Thái cổ cường giả, đệ lục giới cũng được coi là nơi thần bí, vậy mà hôm nay bốn người lại được biết rằng Thất Tuyệt thiên nữ uy chấn thiên hạ từ Thái cổ thời kì lại là nữ hoàng của giới đó.
Nhưng đã đến nước này, bốn người không thể dừng tay, đành tiếp tục.
“A…… triệu hoán…… lục……” Thiên nữ kêu lên ngắt quãng.
Long Vũ đột nhiên hét lên kinh hãi: “Ngăn ả lại.”
Hào quang trên mình Thần Nam chợt nóng hơn gấp bội, nuốt gọn thiên nữ khiến ả không thể gào lên. Nam Cung Tiên Nhi, Đức Mãnh, Pháp Tổ cũng kinh hãi, lại đề thăng công lực, hào quang chói lòa phủ kín thiên nữ.
Lúc đó Long Vũ mới tỏ vẻ yên tâm: “Vừa nãy muội và ả thần thức tương thông, ả định tự hủy linh hồn, triệu hoán sức mạnh đáng sợ ra.”
Sau cùng, vận mệnh của thiên nữ đã xong, linh thức bị đánh tan, sức mạnh thiên giai chuyển hết sang cho Long Vũ, một nửa sức mạnh tạm thời bị phong ấn, Long Vũ cũng chưa thể hoàn toàn điều khiến được, ngày sau từ từ tìm hiểu.
Truyền thừa của thiên nữ không đứt đoạn, từ đó Long Vũ là một trong bảy vị thiên nữ.
Đức Mãnh, Pháp Tổ, Nam Cung Tiên Nhi cùng thoát khỏi thần thức Long Vũ, tuy chỉ qua một thời thần nhưng với Long Vũ khác nào đã qua một kiếp, lặng lẽ nhìn Thần Nam, tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói nhưng không biết mở lời thế nào. Hiện tại Thần Nam uy mãnh nhưng sống chết của hắn chưa rõ, bao lời ra đến khóe môi, nàng đều nuốt lại.
Thần Nam bước tới cạnh nàng, khẽ vuốt mấy sợi tóc lòa xòa: “Tất cả ổn rồi.”
Đoạn hắn ra khỏi thần thức nàng, đứng trên cao, thực hiện lại động tác, vuốt mớ tóc mai của nàng rồi mới bay tới.
Lúc đó Pháp Tổ, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi đã biến mất.
Lĩnh vực của Thời Không đại thần sắp xuất hiện.
Ở tận đầu sa mạc là một vùng hỗn độn, một đạo không gian chi môn lẫn trong đó, bên trên có hai đại tự thoáng ẩn thoáng hiện, Pháp Tổ khẽ đọc: “Thời Không……”
Đương nhiên, đạo không gian chi môn này liên thông đến một trong lục đạo mà Thời Không đại thần chiếm cứ.
Sắp ra khỏi sa mạc rồi nhưng tận giờ mọi người vẫn không biết Huyết hải tu la giới thật ra thuộc về ai, Thất Tuyệt thiên nữ trong truyền thuyết chăng? Không thể khẳng định.
Tứ đại thiên giai cao thủ mở đường cho chúng thần thông qua thời không chi môn, đúng là địa vực của Thời Không đại thần, ai cũng có cảm giác lệch lạc về thời gian, phảng phất như trải qua ức vạn năm, lại như một sát na mà thôi.
“Ầm.”
Một tiếng nổ vang lên, một ngách khác của thời không chi môn mở rộng, chúng thần từ thời không thông đạo tiến vào một thế giới kì dị.