Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thần Mộ (Tru Ma) – Phần 2

Chương 254: Thần Chiến

Tác giả: Ngô Biển Quân
Chọn tập

Ma viên ngàn trượng hóa thành thân thể tươi đẹp, tuyệt thế mĩ nữ quốc sắc thiên hương, giọng nói cuồng bạo biến thành tiên âm. Trước sau khác nhau xa quá. Dù là Thần Nam hay Đại Ma cho đến Nạp Lan Nhược Thủy đều há hốc mồm, chỉ còn hai con rồng ngầm bàn luận.

Viên phu nhân sắc mặt bất thiện: “Nói đi, vì sao huynh lại bảo vệ chúng, huynh có biết tên trẻ tuổi kia từng chém một cái đầu của Tiểu Viên không.”

“Tiểu Viên được truyền thừa của nàng, có bất tử chi thân, tu dưỡng một thời gian sẽ mọc ra một cái đầu mới, đó không phải là ân oán không thể hóa giải, hơn nữa nàng có biết y là ai không? Là con trai Thần Chiến, phụ thân y từng có đại ân với chúng ta…”

“Cái gì? Y thật là con Thần Chiến? Chuyện… chuyện này sao có thể?” Viên phu nhân hơi chấn kinh: “Thần Chiến ân nhân đã mất tích vạn năm, nhi tử sao lại đột nhiên xuất hiện?”

Cổ thần thở dài: “Đúng, vạn năm thắm thoát trôi qua, nhưng y đúng là nhi tử của Thần Chiến ân nhân. Tin tức của muội kém quá, không bằng phế nhân ta. Việc Thần Nam gây loạn Thiên giới cách đây không lâu đã xôn xao, lưu truyền khắp các Huyền giới cao thủ, ngọn ngành nàng có thể qua các đại Huyền giới nghe ngóng là hiểu.”

“Là vậy à.” Viên phu nhân nhìn Thần Nam, địch ý tan biến, thậm chí lộ vẻ hổ thẹn.

Nàng quay qua nói với cổ thần: “Muội tránh đời đã lâu, không còn hỏi đến việc hồng trần, nếu không phải Tiểu Viên trọng thương chạy đến nơi muội bế quan, có lẽ muội vĩnh viễn trốn ở thế ngoại. Đúng là muội quá lỗ mãng, thấy mấy món bảo vật lại tưởng là người Thiên giới Thần gia, đặc biệt thất Huyền Vũ giáp thì càng không giữ nổi bình tĩnh, đó là thần giáp năm xưa huynh từng mặc, dù không có việc của Tiểu Viên, muội tất cũng phải tóm y hỏi rõ ràng.”

“Tính nóng của nàng vẫn thế, lúc lãnh tĩnh thì đoan trang hiền huệ, phát nộ thì như sấm vang, nàng vẫn là nàng còn ta chỉ là phế vật.” Cổ thần tỏ vẻ mất mát, khô lâu thân thể càng rũ xuống.

Con rồng du côn tuy rất phẫn hận cổ thần, nhưng không hứng thú với chuyện cũ của họ, nó cũng đôi phần đồng tình nên thấy đôi phu thê tương tụ sau bao khổ nạn cũng không cắt ngang.

“Muội nhất định nghĩ cách giúp huynh khôi phục thần lực.” Viên phu nhân mắt đầy ánh nước, dáng vẻ ôn nhu đoan trang hiện tại khác trước rất xa.

Cổ thần cười cay đắng: “Vô dụng, nếu có thể, ta đã chuyển thế sang một thân thể mới, sức mạnh hủy diệt của huyết thiên sứ tộc quấn lấy linh hồn ta, sớm muộn gì ta cũng tiêu tan. Nhưng trước khi chết ta phải cho hài nhi vài thứ, cánh thánh chiến thiên sứ của ta đã thoái hóa nhưng còn gốc, vẫn giữ được thánh chiến thần huyết thuần nhất, ta sẽ đẩy vào thể nội Tiểu Viên để nó thành tối cường chiến tộc!”

“Không được, muội không đồng ý, hừ muội phải đánh lên tây phương Thiên giới, bức mấy ma thần nghĩ cách cứu huynh, muội tin sẽ có cách. Mấy tây phương thần tộc suy tàn có đáng gì với muội, huynh đừng lo.” Mắt Viên phu nhân ngậm lệ, nói như chém đinh chặt sắt.

“Nữ nhân trang điểm vì ai”, đại mĩ nhân khuynh thành khuynh quốc như Viên phu nhân cam tâm lấy thú thể xấu xí đối diện thế nhân, mấy ngàn năm nay, nàng vì tình mà chết cõi lòng, hiện tại đã giải được hiểu lầm, đúng là một ngã rẽ mới mẻ.

“Chuyện này sau sẽ nói.” Cổ thần mỉm cười: “Hôm nay tiểu giải hiềm nghi với nàng coi như ta thỏa tâm nguyện, hiện tại nói về việc của Thần Chiến ân nhân đi. Thần Nam, tiểu huynh đệ đến đây.” Cổ thần vẫy Thần Nam.

Thần Nam tiến tới, hắn vô cùng đồng tình với những gì hai vợ chồng cổ thần trải qua, cũng muốn biết tin tức về phụ thân.

“Huyền Vũ giáp coi như vật quy nguyên chủ, nó vốn là của tiểu huynh đệ.”

“Vốn của tại hạ?” Mắt hắn ánh lên vẻ mơ hồ: “Ngươi nói nó…”

“Đúng, do ân nhân lưu lại năm xưa.” Cổ thần khẳng định suy đoán của hắn.

“Thần Nam, vừa nãy đắc tội, mong được huynh đệ kiến lượng, ta thật không biết huynh đệ là hậu nhân của Thần Chiến ân nhân.” Vẻ mặt khuynh thành khuynh quốc của Viên phu nhân hiện lên nét ngượng ngập.

Nhưng lại khiến Tử Kim thần long phía sau lưng hắn rợn tóc gáy, nó chưa quên cảnh tượng trước đó, Long Bảo Bảo lại háy mắt, tỏ vẻ hứng thú nhìn tuyệt sắc giai nhân.

“Không có gì, cũng là ta không đúng, đã thương tổn đến hài tử của phu nhân.”

Sự tình được gỡ bỏ, những gì không vui đều được cho qua.

Qua lời thuật của cổ thần và Viên phu nhân, hắn biết được nhiều điều về phụ thân.

Thần Chiến, nhất đại thiên kiêu!

Đó là cách nhìn của những ai hiểu ông, không ai hoài nghi năng lực của ông.

Thần Chiến là đệ cửu nhân trong truyền thuyết của Thần gia nhưng kinh tài tuyệt diễm, tu vi thâm bất khả trắc, trong thời gian ngắn đạt đến cảnh giới người khác mất cả đời khổ tu cũng không tài nào vươn tới.

Ở Thiên giới cách đây không lâu, Thần Nam có nghe tin về phụ thân, nhưng theo ấn tượng hình như ông không mạnh đến mức như lời đồn.

Hôm nay hắn được cổ thần và ma viên cho biết vì sao nhữn gì hắn biết và truyền ngôn ở Thiên giới lại khác nhau.

Thần Chiến từ nhỏ tới lơn đều ở trong Thần gia, nhất thân tu vi vượt xa cùng lứa, ngay cả nhiều nhân vật tiền bối cũng không phải đối thủ, khi bị xác định là đệ cửu nhân, cái thế thần thể được đẩy thần binh chi hồn vào, qua mấy trăm năm tôi luyện, tu vi càng tăng tiến, gần như vô địch.

Nhưng Thần Chiến không phải là con cháu ngu trung của gia tộc, kiến thức siêu việt nên không muốn làm vật dẫn mà nói rằng: “Cho ta thời gian, ắt không cần phục sinh viễn tổ, ta sẽ vượt qua viễn tổ.”

Lời lẽ này khiến các trưởng lão Thần gia bất mãn, sau cùng Thần Chiến nói rõ ràng trước đông người rằng không muốn làm đệ cửu nhân, trách nhiệm này có thể giao cho một người khác, còn ông sẽ sáng tạo một truyền thuyết bất hủ cho Thần gia.

Những lời đại nghịch bất đạo như vậy đương nhiên khiến các lão bất tử Thần gia nổi giận, tạo thành một vết nứt vô hình giữa song phương.

Sự tình phát triển theo hướng xấu nhất, Thần Chiến muốn phản kháng vận mệnh, Thần gia lại cần thành viên ngỗ nghịch này.

Kết quả rất dễ đoán, Thần Chiến không chống nổi mấy lão bất tử, bị phong ấn rồi đẩy xuống Nhân gian, kí ức cũng bị thay đổi.

Thần gia không chỉ muốn ông quay đầu mà muốn biến thành công cụ, để ông tiếp tục tu luyện trong trạng thái bị phong ấn với một đời sống hoàn toàn khác, đợi thơi cơ chín muồi sẽ đặt vào con đường thành đệ cửu nhân trong truyền thuyết.

Thần Chiến thiên sinh kỳ tài, tại Nhân gian cũng đột phá được xiềng xích tâm linh nhưng công lực bị phong nên đành ngầm khổ tu huyền công, rồi đột phá phong ấn, vượt qua chính mình thời toàn thịnh.

Phong ấn được giải, sức mạnh ông mất đi cũng dần quay về.

Nhưng vì nắm trong tay một “tàn phá thế giới” mà dấy lên sóng gió vô tận, có mấy người thực lực cao thâm mạc trắc đến gây phiền.

Không muốn kinh động Thiên giới Thần gia, ông chỉ biết ngầm đấu với họ, từng có lần thi triển thông thiên pháp lực, dùng nguyên thần điều khiển cái thế nguyên lực, cùng khốn trong không không gian kỳ dị với mấy đại nhân vật, tranh đấu liền bốn năm. Bản thể ở ngoài chỉ còn lại một phần linh thức, tu vi sút hẳn.

Thần Nam cả kinh, hóa ra có ngần ấy ẩn tình, phụ thân hắn không đơn giản tý nào, hắn muốn biết rõ hơn nhưng cổ thần cũng chỉ nắm được hữu hạn, không biết tàn phá thế giới là gì hay người đại chiến vói Thần Chiến là ai.

Theo y đoán, Thần Chiến chỉ trong mấy trăm năm có thể oai trùm thiên địa chắc liên quan đến việc đoạt được tàn phá thế giới.

Sau đó, thiên địa mênh mang, Thần gia cũng không làm gì được Thần Chiến nữa.

“Thiên môn” trong truyền truyết mở toang, tiên thần họa loạn Nhân gian, trong thời loạn ly đó, Thần Chiến dẫn người nhà lên Thiên giới tránh nạn. Việc này Thần Nam từng được nghe Thiên giới Vũ Hinh nói qua, cũng không có gì khác lời kể này. Hắn chỉ quan tâm đến Thần Chiến sau đó.

Cổ thần nói: “Thần Chiến ân nhân trảm thần diệt tiên, từ đông phương Thiên giới tránh sang tây phương Thiên giới, lúc đó ân nhân thương thế nghiêm trọng, không biết do ai gây ra.”

“Ngươi nói phụ thân ta chạy sang tây phương Thiên giới? Có gặp mẫu thân ta không?”

“Họ đi cùng nhau.”

Những việc sau đó không khúc chiết lắm, hết sức bình thường, Thần Chiến sang tây phương, vừa hay gặp đôi vợ chồng cổ thần và ma viên bị huyết thiên sứ tộc truy sát, bèn đại hiển thần uy, giết liền năm huyết thiên sứ mới cứu được hai vợ chồng cổ thần.

Ông không quen thuộc tây phương, lúc đó cổ thần là tài hoa của thánh chiến thiên sứ tộc, dễ dàng an bài một nơi cho ông ẩn tu, sau một năm, ông chữa lành thương thế, nhiều lần chỉ điểm cổ thần phu phụ tu luyện, lúc chia tay còn cởi Huyền Vũ giáp tặng hai vợ chồng.

Cổ thần thở dài: “Thần Chiến ân nhân nói phải đi đấu với một cường địch, Huyền Vũ giáp mất linh hồn không thể chống nổi những đòn công kích lăng lệ của đối phương, thay vì làm hỏng thần giáp, chi bằng để lại cho người có duyên sẽ ngưng tụ thần giáp chi hồn, tương lai phát huy tác dụng càng lớn. Từ đó hai vợ chồng ân nhân mất tích.”

Đáng tiếc, cổ thần và ma viên chỉ biết có thế, Thần Nam có nhiều việc muốn hỏi nhưng họ không thể đáp hết.

Nhưng có một việc hắn phải hỏi, hai vợ chồng năm xưa từng trải qua thiên địa hạo kiếp, chắc phải biết xảy ra chuyện gì, hắn ôm lòng hi vọng nêu ra câu hỏi.

Cổ thần tựa hồ chìm vào hồi ức đáng quên: “Đó là một trường tai nạn đáng sợ vô cùng, là diệt thế với thần ma, thần phạt trải khắp thiên địa hủy diệt mọi tu giả tu vi cao thâm, những thần tiên tu vi hơi kém cũng chung số phận, tất cả gục ngã.”

Thần Nam cả kinh: “Thiên phạt?”

Viên phu nhân lắc đầu, nối lời: “Không đơn giản là thiên phạt, là một trường diệt thế chiến với thần ma, trừ vô tận hủy diệt thần quang còn có những sinh linh vô cùng đáng sợ tham gia hủy diệt thần ma. Ta từng thấy một cự trảo rộng ngàn trượng hủy diệt gọn một chủ thần hệ gia tộc, sức mạnh đó vốn không thể chống nổi.”

Cổ thần tựa hồ hiện tại còn run sợ: “Đó là một trường mạt thế hạo kiếp của thần linh, càng đáng sợ hơn, không hiểu sao lúc đó nhiều thần ma phát điên, chém giết lẫn nhau, Thiên giới trở thành huyết sắc luyện ngục, ngàn người mới có một hai may mắn sống sót.”

“Đúng, có một cỗ sức mạnh ảnh hưởng đến tâm thần người ta, buộc người ta giết chóc, đó là thời đại điên cuồng, mọi thần ma đều không biết tương lai ra sao. Những năm tháng tuyệt vọng.” Viên phu nhân phảng phất lại dấn thân vào cơn ác mộng năm đó, thở dài: “Mọi thần linh đều bị kéo vào, kể cả mấy nhánh tiền cổ thần cũng hiện thân trong lúc Thiên giới loạn lạc.”

Thần Nam lặng lẽ lắng nghe, hiểu được nhiều bí mật nhưng cũng càng mê hoặc hơn, thật ra sức mạnh nào tiến hành diệt thế chiến?

Thiên phạt!

Lẽ nào thiên phạt không phải sức mạnh tự nhiên mà bị người ta khống chế? Sinh linh ẩn trong hủy diệt chi quang là ý gì, vì sao muốn đồ lục thần linh?

“Thiên” thật sự tồn tại? Lẽ nào đó không là một loại tự nhiên pháp tắc mà là một dạng sinh linh có tình cảm?

“Thiên” thật ra là gì? Hắn vốn cho rằng Thiên là thiên địa tự nhiên quy tắc, là sức mạnh bản nguyên chống trụ cho cả thiên địa nhưng giờ cũng không dám chắc.

Hắn nhớ lại lúc ở Ma Chủ chi mộ từng gặp ngân phát nam tử, chủ nhân vạn ma oai trùm thiên hạ, ma uy cái thế đó có giam giữ Thiên sao?

Lúc đó hắn cho rằng “Thiên” chỉ là một chí tôn nhân vật cực kỳ lợi hại.

Nhưng giờ hắn đã lay động, “Thiên” thật ra là gì? Lẽ nà trong thiên địa có dạng tồn tại vượt lên chúng sinh, coi sóc tất cả?

Có dạng tồn tại đó thật, Ma Chủ làm sao trói buộc được.

Sau cùng hắn nhớ đến nữ tử trong ngọc như ý, thần nữ từng nói: “Thiên địa là ván cờ, chúng sinh là con cờ.”

Lẽ nào những người đó khống chế tất cả, họ là chúa tể vận mệnh?

Trong lúc hắn suy nghĩ miên man, lời cổ thần đánh thức hắn.

“Chiến lực của ta đã mất, nhưng vài loại thần thông vẫn còn, linh giác ít người sánh kịp. Thần Chiến ân nhân thất tung vạn năm nhưng năm ngàn năm trước tại tây thổ, ta từng đột nhiên cảm ứng thấy cái thế cường giả khí tức uy mãn Nhân gian, trong lúc thảng thốt tưởng là ân nhân. Đó là tin tức liên quan đến phụ thân huynh đệ mà ta muốn nói.”

 

Ma viên ngàn trượng hóa thành thân thể tươi đẹp, tuyệt thế mĩ nữ quốc sắc thiên hương, giọng nói cuồng bạo biến thành tiên âm. Trước sau khác nhau xa quá. Dù là Thần Nam hay Đại Ma cho đến Nạp Lan Nhược Thủy đều há hốc mồm, chỉ còn hai con rồng ngầm bàn luận.

Viên phu nhân sắc mặt bất thiện: “Nói đi, vì sao huynh lại bảo vệ chúng, huynh có biết tên trẻ tuổi kia từng chém một cái đầu của Tiểu Viên không.”

“Tiểu Viên được truyền thừa của nàng, có bất tử chi thân, tu dưỡng một thời gian sẽ mọc ra một cái đầu mới, đó không phải là ân oán không thể hóa giải, hơn nữa nàng có biết y là ai không? Là con trai Thần Chiến, phụ thân y từng có đại ân với chúng ta…”

“Cái gì? Y thật là con Thần Chiến? Chuyện… chuyện này sao có thể?” Viên phu nhân hơi chấn kinh: “Thần Chiến ân nhân đã mất tích vạn năm, nhi tử sao lại đột nhiên xuất hiện?”

Cổ thần thở dài: “Đúng, vạn năm thắm thoát trôi qua, nhưng y đúng là nhi tử của Thần Chiến ân nhân. Tin tức của muội kém quá, không bằng phế nhân ta. Việc Thần Nam gây loạn Thiên giới cách đây không lâu đã xôn xao, lưu truyền khắp các Huyền giới cao thủ, ngọn ngành nàng có thể qua các đại Huyền giới nghe ngóng là hiểu.”

“Là vậy à.” Viên phu nhân nhìn Thần Nam, địch ý tan biến, thậm chí lộ vẻ hổ thẹn.

Nàng quay qua nói với cổ thần: “Muội tránh đời đã lâu, không còn hỏi đến việc hồng trần, nếu không phải Tiểu Viên trọng thương chạy đến nơi muội bế quan, có lẽ muội vĩnh viễn trốn ở thế ngoại. Đúng là muội quá lỗ mãng, thấy mấy món bảo vật lại tưởng là người Thiên giới Thần gia, đặc biệt thất Huyền Vũ giáp thì càng không giữ nổi bình tĩnh, đó là thần giáp năm xưa huynh từng mặc, dù không có việc của Tiểu Viên, muội tất cũng phải tóm y hỏi rõ ràng.”

“Tính nóng của nàng vẫn thế, lúc lãnh tĩnh thì đoan trang hiền huệ, phát nộ thì như sấm vang, nàng vẫn là nàng còn ta chỉ là phế vật.” Cổ thần tỏ vẻ mất mát, khô lâu thân thể càng rũ xuống.

Con rồng du côn tuy rất phẫn hận cổ thần, nhưng không hứng thú với chuyện cũ của họ, nó cũng đôi phần đồng tình nên thấy đôi phu thê tương tụ sau bao khổ nạn cũng không cắt ngang.

“Muội nhất định nghĩ cách giúp huynh khôi phục thần lực.” Viên phu nhân mắt đầy ánh nước, dáng vẻ ôn nhu đoan trang hiện tại khác trước rất xa.

Cổ thần cười cay đắng: “Vô dụng, nếu có thể, ta đã chuyển thế sang một thân thể mới, sức mạnh hủy diệt của huyết thiên sứ tộc quấn lấy linh hồn ta, sớm muộn gì ta cũng tiêu tan. Nhưng trước khi chết ta phải cho hài nhi vài thứ, cánh thánh chiến thiên sứ của ta đã thoái hóa nhưng còn gốc, vẫn giữ được thánh chiến thần huyết thuần nhất, ta sẽ đẩy vào thể nội Tiểu Viên để nó thành tối cường chiến tộc!”

“Không được, muội không đồng ý, hừ muội phải đánh lên tây phương Thiên giới, bức mấy ma thần nghĩ cách cứu huynh, muội tin sẽ có cách. Mấy tây phương thần tộc suy tàn có đáng gì với muội, huynh đừng lo.” Mắt Viên phu nhân ngậm lệ, nói như chém đinh chặt sắt.

“Nữ nhân trang điểm vì ai”, đại mĩ nhân khuynh thành khuynh quốc như Viên phu nhân cam tâm lấy thú thể xấu xí đối diện thế nhân, mấy ngàn năm nay, nàng vì tình mà chết cõi lòng, hiện tại đã giải được hiểu lầm, đúng là một ngã rẽ mới mẻ.

“Chuyện này sau sẽ nói.” Cổ thần mỉm cười: “Hôm nay tiểu giải hiềm nghi với nàng coi như ta thỏa tâm nguyện, hiện tại nói về việc của Thần Chiến ân nhân đi. Thần Nam, tiểu huynh đệ đến đây.” Cổ thần vẫy Thần Nam.

Thần Nam tiến tới, hắn vô cùng đồng tình với những gì hai vợ chồng cổ thần trải qua, cũng muốn biết tin tức về phụ thân.

“Huyền Vũ giáp coi như vật quy nguyên chủ, nó vốn là của tiểu huynh đệ.”

“Vốn của tại hạ?” Mắt hắn ánh lên vẻ mơ hồ: “Ngươi nói nó…”

“Đúng, do ân nhân lưu lại năm xưa.” Cổ thần khẳng định suy đoán của hắn.

“Thần Nam, vừa nãy đắc tội, mong được huynh đệ kiến lượng, ta thật không biết huynh đệ là hậu nhân của Thần Chiến ân nhân.” Vẻ mặt khuynh thành khuynh quốc của Viên phu nhân hiện lên nét ngượng ngập.

Nhưng lại khiến Tử Kim thần long phía sau lưng hắn rợn tóc gáy, nó chưa quên cảnh tượng trước đó, Long Bảo Bảo lại háy mắt, tỏ vẻ hứng thú nhìn tuyệt sắc giai nhân.

“Không có gì, cũng là ta không đúng, đã thương tổn đến hài tử của phu nhân.”

Sự tình được gỡ bỏ, những gì không vui đều được cho qua.

Qua lời thuật của cổ thần và Viên phu nhân, hắn biết được nhiều điều về phụ thân.

Thần Chiến, nhất đại thiên kiêu!

Đó là cách nhìn của những ai hiểu ông, không ai hoài nghi năng lực của ông.

Thần Chiến là đệ cửu nhân trong truyền thuyết của Thần gia nhưng kinh tài tuyệt diễm, tu vi thâm bất khả trắc, trong thời gian ngắn đạt đến cảnh giới người khác mất cả đời khổ tu cũng không tài nào vươn tới.

Ở Thiên giới cách đây không lâu, Thần Nam có nghe tin về phụ thân, nhưng theo ấn tượng hình như ông không mạnh đến mức như lời đồn.

Hôm nay hắn được cổ thần và ma viên cho biết vì sao nhữn gì hắn biết và truyền ngôn ở Thiên giới lại khác nhau.

Thần Chiến từ nhỏ tới lơn đều ở trong Thần gia, nhất thân tu vi vượt xa cùng lứa, ngay cả nhiều nhân vật tiền bối cũng không phải đối thủ, khi bị xác định là đệ cửu nhân, cái thế thần thể được đẩy thần binh chi hồn vào, qua mấy trăm năm tôi luyện, tu vi càng tăng tiến, gần như vô địch.

Nhưng Thần Chiến không phải là con cháu ngu trung của gia tộc, kiến thức siêu việt nên không muốn làm vật dẫn mà nói rằng: “Cho ta thời gian, ắt không cần phục sinh viễn tổ, ta sẽ vượt qua viễn tổ.”

Lời lẽ này khiến các trưởng lão Thần gia bất mãn, sau cùng Thần Chiến nói rõ ràng trước đông người rằng không muốn làm đệ cửu nhân, trách nhiệm này có thể giao cho một người khác, còn ông sẽ sáng tạo một truyền thuyết bất hủ cho Thần gia.

Những lời đại nghịch bất đạo như vậy đương nhiên khiến các lão bất tử Thần gia nổi giận, tạo thành một vết nứt vô hình giữa song phương.

Sự tình phát triển theo hướng xấu nhất, Thần Chiến muốn phản kháng vận mệnh, Thần gia lại cần thành viên ngỗ nghịch này.

Kết quả rất dễ đoán, Thần Chiến không chống nổi mấy lão bất tử, bị phong ấn rồi đẩy xuống Nhân gian, kí ức cũng bị thay đổi.

Thần gia không chỉ muốn ông quay đầu mà muốn biến thành công cụ, để ông tiếp tục tu luyện trong trạng thái bị phong ấn với một đời sống hoàn toàn khác, đợi thơi cơ chín muồi sẽ đặt vào con đường thành đệ cửu nhân trong truyền thuyết.

Thần Chiến thiên sinh kỳ tài, tại Nhân gian cũng đột phá được xiềng xích tâm linh nhưng công lực bị phong nên đành ngầm khổ tu huyền công, rồi đột phá phong ấn, vượt qua chính mình thời toàn thịnh.

Phong ấn được giải, sức mạnh ông mất đi cũng dần quay về.

Nhưng vì nắm trong tay một “tàn phá thế giới” mà dấy lên sóng gió vô tận, có mấy người thực lực cao thâm mạc trắc đến gây phiền.

Không muốn kinh động Thiên giới Thần gia, ông chỉ biết ngầm đấu với họ, từng có lần thi triển thông thiên pháp lực, dùng nguyên thần điều khiển cái thế nguyên lực, cùng khốn trong không không gian kỳ dị với mấy đại nhân vật, tranh đấu liền bốn năm. Bản thể ở ngoài chỉ còn lại một phần linh thức, tu vi sút hẳn.

Thần Nam cả kinh, hóa ra có ngần ấy ẩn tình, phụ thân hắn không đơn giản tý nào, hắn muốn biết rõ hơn nhưng cổ thần cũng chỉ nắm được hữu hạn, không biết tàn phá thế giới là gì hay người đại chiến vói Thần Chiến là ai.

Theo y đoán, Thần Chiến chỉ trong mấy trăm năm có thể oai trùm thiên địa chắc liên quan đến việc đoạt được tàn phá thế giới.

Sau đó, thiên địa mênh mang, Thần gia cũng không làm gì được Thần Chiến nữa.

“Thiên môn” trong truyền truyết mở toang, tiên thần họa loạn Nhân gian, trong thời loạn ly đó, Thần Chiến dẫn người nhà lên Thiên giới tránh nạn. Việc này Thần Nam từng được nghe Thiên giới Vũ Hinh nói qua, cũng không có gì khác lời kể này. Hắn chỉ quan tâm đến Thần Chiến sau đó.

Cổ thần nói: “Thần Chiến ân nhân trảm thần diệt tiên, từ đông phương Thiên giới tránh sang tây phương Thiên giới, lúc đó ân nhân thương thế nghiêm trọng, không biết do ai gây ra.”

“Ngươi nói phụ thân ta chạy sang tây phương Thiên giới? Có gặp mẫu thân ta không?”

“Họ đi cùng nhau.”

Những việc sau đó không khúc chiết lắm, hết sức bình thường, Thần Chiến sang tây phương, vừa hay gặp đôi vợ chồng cổ thần và ma viên bị huyết thiên sứ tộc truy sát, bèn đại hiển thần uy, giết liền năm huyết thiên sứ mới cứu được hai vợ chồng cổ thần.

Ông không quen thuộc tây phương, lúc đó cổ thần là tài hoa của thánh chiến thiên sứ tộc, dễ dàng an bài một nơi cho ông ẩn tu, sau một năm, ông chữa lành thương thế, nhiều lần chỉ điểm cổ thần phu phụ tu luyện, lúc chia tay còn cởi Huyền Vũ giáp tặng hai vợ chồng.

Cổ thần thở dài: “Thần Chiến ân nhân nói phải đi đấu với một cường địch, Huyền Vũ giáp mất linh hồn không thể chống nổi những đòn công kích lăng lệ của đối phương, thay vì làm hỏng thần giáp, chi bằng để lại cho người có duyên sẽ ngưng tụ thần giáp chi hồn, tương lai phát huy tác dụng càng lớn. Từ đó hai vợ chồng ân nhân mất tích.”

Đáng tiếc, cổ thần và ma viên chỉ biết có thế, Thần Nam có nhiều việc muốn hỏi nhưng họ không thể đáp hết.

Nhưng có một việc hắn phải hỏi, hai vợ chồng năm xưa từng trải qua thiên địa hạo kiếp, chắc phải biết xảy ra chuyện gì, hắn ôm lòng hi vọng nêu ra câu hỏi.

Cổ thần tựa hồ chìm vào hồi ức đáng quên: “Đó là một trường tai nạn đáng sợ vô cùng, là diệt thế với thần ma, thần phạt trải khắp thiên địa hủy diệt mọi tu giả tu vi cao thâm, những thần tiên tu vi hơi kém cũng chung số phận, tất cả gục ngã.”

Thần Nam cả kinh: “Thiên phạt?”

Viên phu nhân lắc đầu, nối lời: “Không đơn giản là thiên phạt, là một trường diệt thế chiến với thần ma, trừ vô tận hủy diệt thần quang còn có những sinh linh vô cùng đáng sợ tham gia hủy diệt thần ma. Ta từng thấy một cự trảo rộng ngàn trượng hủy diệt gọn một chủ thần hệ gia tộc, sức mạnh đó vốn không thể chống nổi.”

Cổ thần tựa hồ hiện tại còn run sợ: “Đó là một trường mạt thế hạo kiếp của thần linh, càng đáng sợ hơn, không hiểu sao lúc đó nhiều thần ma phát điên, chém giết lẫn nhau, Thiên giới trở thành huyết sắc luyện ngục, ngàn người mới có một hai may mắn sống sót.”

“Đúng, có một cỗ sức mạnh ảnh hưởng đến tâm thần người ta, buộc người ta giết chóc, đó là thời đại điên cuồng, mọi thần ma đều không biết tương lai ra sao. Những năm tháng tuyệt vọng.” Viên phu nhân phảng phất lại dấn thân vào cơn ác mộng năm đó, thở dài: “Mọi thần linh đều bị kéo vào, kể cả mấy nhánh tiền cổ thần cũng hiện thân trong lúc Thiên giới loạn lạc.”

Thần Nam lặng lẽ lắng nghe, hiểu được nhiều bí mật nhưng cũng càng mê hoặc hơn, thật ra sức mạnh nào tiến hành diệt thế chiến?

Thiên phạt!

Lẽ nào thiên phạt không phải sức mạnh tự nhiên mà bị người ta khống chế? Sinh linh ẩn trong hủy diệt chi quang là ý gì, vì sao muốn đồ lục thần linh?

“Thiên” thật sự tồn tại? Lẽ nào đó không là một loại tự nhiên pháp tắc mà là một dạng sinh linh có tình cảm?

“Thiên” thật ra là gì? Hắn vốn cho rằng Thiên là thiên địa tự nhiên quy tắc, là sức mạnh bản nguyên chống trụ cho cả thiên địa nhưng giờ cũng không dám chắc.

Hắn nhớ lại lúc ở Ma Chủ chi mộ từng gặp ngân phát nam tử, chủ nhân vạn ma oai trùm thiên hạ, ma uy cái thế đó có giam giữ Thiên sao?

Lúc đó hắn cho rằng “Thiên” chỉ là một chí tôn nhân vật cực kỳ lợi hại.

Nhưng giờ hắn đã lay động, “Thiên” thật ra là gì? Lẽ nà trong thiên địa có dạng tồn tại vượt lên chúng sinh, coi sóc tất cả?

Có dạng tồn tại đó thật, Ma Chủ làm sao trói buộc được.

Sau cùng hắn nhớ đến nữ tử trong ngọc như ý, thần nữ từng nói: “Thiên địa là ván cờ, chúng sinh là con cờ.”

Lẽ nào những người đó khống chế tất cả, họ là chúa tể vận mệnh?

Trong lúc hắn suy nghĩ miên man, lời cổ thần đánh thức hắn.

“Chiến lực của ta đã mất, nhưng vài loại thần thông vẫn còn, linh giác ít người sánh kịp. Thần Chiến ân nhân thất tung vạn năm nhưng năm ngàn năm trước tại tây thổ, ta từng đột nhiên cảm ứng thấy cái thế cường giả khí tức uy mãn Nhân gian, trong lúc thảng thốt tưởng là ân nhân. Đó là tin tức liên quan đến phụ thân huynh đệ mà ta muốn nói.”

 

Chọn tập
Bình luận