Cảnh tượng thái quá dị thường!
Thú trảo khổng lồ phá tan hư không, che kín bầu trời, chụp lấy tứ đại cao thủ. Tiếng sấm ầm ì, ma vân ào ào, canh tượng như trong ngày tận thế.
Khung cảnh đó quá tà dị, tứ đại cao thủ vạn vạn lần không ngờ lại bị thú trảo công kích. Thần Nam lần đầu tiên thi triển sức mạnh không gian, không trung phảng phất có một đợt sóng gợn trải ra, thân ảnh hắn nhanh chóng mờ đi, tránh khỏi cự trảo.
Pháp Tổ gầm lên, liên tục tung ra thiên giai cấm chú ma pháp, ma pháp năng lượng nghịch không bay lên ngênh đón cự trảo, Nam Cung Tiên Nhi, Đức Mãnh cũng liên tục ra đòn chống lại đợt tập kích.
“Ầm, ầm, ầm.”
Trừ Thần Nam thoát đi sát sạt khỏi vùng xoáy, tam đại thiên giai cao thủ cùng bị cự trảo phát ra sức mạnh lên đến đỉnh điểm đánh trúng.
Áp lực cực mạnh khiến họ rơi xuống vù vù, thú trảo cũng bị sức mạnh của ba người phản kích hất văng lên cao, đòn công kích bị chặn đứng.
“Đáng chết, Thần Nam ngươi làm gì vậy?”
“Lại về ngay lúc đáng sợ này.”
…
Ba người chật vật đứng vững lại, phẫn nộ nguyền rủa, bàn tay đột nhiên xuất hiện vượt hẳn ý liệu của họ, nó lại xuyên thấu thời không, đối phó với ba người đến từ thời không khác.
Tuy hất được bàn tay đi nhưng họ đang ở trong lịch sử thời không, không thể hấp thụ được thiên địa nguyên khí nên sức mạnh bỏ ra toàn là nguyên khí của bản thân, tốc độ tiêu hao hơn hẳn bình thường, khiến cả ba hoảng sợ, không dám tung ra đòn thứ hai nữa.
Từ lúc thấy Lục đạo Luân hồi môn và Sinh Mệnh nguyên tuyền chảy ra là biết nguyên nhân mình sống lại, hắn muốn tìm hiểu bí ẩn sau cùng: Thần bí nam tử thật ra là ai?
Hắn lập tức tiến hành thời không nghịch chuyển, quay về thời đại chúng thần rơi rụng, để tìm từ đầu xem Thần Ma lăng viên sinh ra thế nào.
Mặc cho tam đại thiên giai cao thủ oán hận, hắn vẫn tiếp tục, đến nước này không thể dừng lại được, không ai ngăn được hắn truy tìm chân tướng.
“Cự trảo đó là gì nhỉ?” Thần Nam xuất hiện, hướng thẳng vào ánh mắt bất thiện của ba người, lên tiếng hỏi.
Lúc đó, tình cảnh vô cùng đáng sợ, hình ảnh thần tiên tung hoành trên thinh không hôn ám, từng nhóm rơi rụng, cự trảo quét qua như gió quét lá khô, cuốn bay tất cả.
Không thần tiên nào ngăn nổi uy thế đó.
Thi thoảng có những thần ma hùng mạnh đối kháng cự trảo, nhưng sau cùng vẫn chung số phận với cảnh những lá thuyền nhỏ trong cơn biển động, không chống nổi sóng lớn ngút trời và bị nhấn chìm.
Cảnh tượng tận thế đó dù cho tứ đại thiên giai cao thủ cũng kinh tâm động phách.
“Chết tiệt, ngươi được lắm. Đây chính là “thiên chi diệt thế” đó. Thương Thiên đã chết, lẽ nào là Hoàng Thiên? Nhưng hình như hắn không còn nữa…” Pháp Tổ giận dữ rống lên.
Đức Mãnh cũng điên người: “Thần Nam ngươi muốn tự sát, bọn ta không cản, nhưng ngươi không được kéo bọn ta xuống nước theo. Thế này khác nào tự hủy, trong lịch sử thời không, có những thế lực phải trăm phương ngàn kế mà tránh đi thì ngươi lại chủ động đâm đầu vào…”
“Ầm.”
Thú trảo khổng lồ kéo theo vô tận phong lôi lại chụp xuống, uy lực hùng hồn khiến tứ đại thiên giai cao thủ tức thì biến sắc.
Lần này, cả bốn đã có chuẩn bị, mặc kệ lời nguyền, thi triển đại thần thông phá không bay đi, tránh khỏi đòn tất sát. Nếu bình thường họ có có lòng tin đấu một phen nhưng trong tình huống không thể vận dụng sức mạnh chân chính, đành phải bỏ chạy.
Đức Mãnh hối hận muốn chết, thật không nên trêu vào Thần Nam, hiện tại bị hắn kéo đến thời không này biến thành thế thân cho hắn, đối phương toàn là những kẻ tu vi kinh khủng, tình không lấy gì làm lạc quan, đành phải chia sẻ nguy hiểm với hắn.
Cả bốn chợt thấy một bóng dáng quen thuộc, thủ mộ lão nhân đột nhiên xuất hiện ngoài xa. Một bàn tay khổng lồ đang đuổi theo lão sát sạt.
Nam Cung Tiên Nhi hít một hơi khí lạnh: “Bàn tay thứ hai.”
“Chạy đến chỗ lão bất tử.” Đức Mãnh gầm lên.
Tứ đại thiên giai cao thủ cuồng mãnh lao tới, bàn tay sau lưng đánh rụng một nhóm thần tiên rồi lại bám theo sát nút.
Do đang ở trong thời không, tứ đại cao thủ không lộ ra khí tức mãnh liệt, dù vậy vẫn bị bàn tay mẫn cảm tột độ với các cường giả truy đuổi sát sạt.
Thủ mộ lão nhân hô lên, không tỏ vẻ hoảng loạn, tuy bị bàn tay truy sát nhưng vẫn thản nhiên, nhưng lúc lão thấy một bàn tay khác bổ đến, rốt cuộc cũng đổi sắc.
Lão quay đầu nhìn chỗ tứ đại thiên giai cao thủ ẩn thân, gầm lên: “Đáng chết, dám chơi lão nhân gia ta, đừng tưởng ta không biết các ngươi trốn tại đó.”
Hiển nhiên, thủ mộ lão nhân cảm ứng được bốn người trong bóng tối nhưng hình như không phát hiện được họ là người từ thời không khác đến.
“Đáng ghét.” Lão gầm lên, bị một bàn tay ấn xuống nhưng thực lực lão thể hiện ra vượt hẳn tưởng tượng. Thân hình gầy gò đột nhiên phóng đại, sau cùng giữ chặt cự trảo lại, tung một cước đá văng bàn tay kia.
Thật sự quá biến thái.
“Đó là bàn tay của “Thiên” chăng?” Thần Nam hồ nghi nhìn Pháp Tổ, lại nhìn thủ mộ lão nhân đang phát cuồng cách đó không xa.
“Lão biến thái.” Pháp Tổ bình phẩm, đoạn lộ vẻ nghĩ ngợi: “Đúng là…hóa thân của Thiên, nhưng dầu thế, sức mạnh đáng sợ kiểu này đúng là không tưởng tượng nổi. Lão bất tử biến thái này, không ngờ tu vi kinh nhân như thế, e rằng là một trong vài nhân vật có tư cách khiêu chiến với Ma Chủ. Lão không sợ gì hóa thân của Thiên….” Đoạn y hạ giọng, cơ hồ không nghe rõ: “Lẽ nào Thiên cũng phân cấp?”
“Hừ lão nhân gia ta đã trải qua trăm ngàn kiếp nạn, có sóng gió nào chưa được chứng kiến, lẽ nào ngươi tưởng thu hồi được ta?” Thân ảnh cao lớn của thủ mộ lão nhân đứng sững giữ thiên địa như ngọn núi lớn, như muốn xé toang vòm trời.
Lúc đó khí thế của lão cường thịnh đến đỉnh điểm, không tránh hai ngọn cự trảo mà thi triển sức mạnh kinh hoàng, tiến hành phản kích, mấy lần hất cự trảo sang dị không gian.
“Hừ, ta từng thấy Thương Thiên chết, Hoàng Thiên bị phong ấn, ngươi không biết có trò quỷ gì nhưng còn kém hai kẻ đó. Ngươi không diệt nổi lão nhân gia ta, nhất là giờ ngươi đã phân ra làm mấy hóa thân…”
Lúc đó lão không còn vẻ gì là thủ mộ lão nhân mà Thần Nam từng biết. Lão thân cao vạn trượng, quanh mình thần quang đại thịnh, chiếu sáng thiên địa, cùng hai cự chưởng đấu đến hôn thiên ám địa.
Tạm thời thoát khỏi hai bàn tay, bọn Thần Nam tránh thật xa, nhìn thủ mộ lão nhân phát cuồng đại chiến với thần bí cự trảo. Trận chiến kinh thiên động địa không kéo dài lâu, hư không đã tan tành, thủ mộ lão nhân và hai cự trảo thẳng lên Thiên giới.
Lúc tất cả tiêu tan một lúc lâu, Pháp Tổ mới lẩm bẩm: “Lão biến thái…”
Hai cự trảo tuy bị thủ mộ lão nhân khống chế nhưng tình cảnh mạt nhật vẫn vậy, hư không hoàn toàn tan nát, thần tiên vẫn rơi rụng, họ đang tàn sát nhau, kịch liệt đại chiến như những cuồng nhân.
Ôn dịch!
Giống như một trận ôn dịch đáng sợ.
Ôn dịch xảy ra với chúng thần.
Mọi thần ma cơ hồ phát điên, tự tàn sát lẫn nhau.
Thần Nam, Đức Mãnh, Pháp Tổ, Nam Cung Tiên Nhi không hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy chúng thần mắt đỏ ngầu như máu, tựa hồ mất hết lí trí, thần ma thi thể liên tục từ trên không rơi xuống.
Hiển nhiên đây là một chiến trường chính yếu khiến chúng thần tan tác.
Nơi đó chính là Thần Ma lăng viên.
“Kia…” Đột nhiên Nam Cung Tiên Nhi kêu lên kinh hãi, chỉ xuống phía dưới, run giọng: “Thần Ma lăng viên…hình thành rồi…”
Thần Nam, Pháp Tổ, Đức Mãnh đều kinh hãi, Thần Ma lăng viên thần bí bậc nhất này đã hình thành thế nào? Câu hỏi này vương vấn qua bao đời, hậu nhân gần như không ai biết lai lịch của nó, cũng không biết ai đã xây nên.
Tứ đại thiên giai cao thủ đều kinh ngạc nhìn xuống.
Chỉ thấy thần ma thi thể rơi xuống như bị một luồng sức mạnh vô danh hút lấy, toàn bộ hướng vào một địa vực mà tụ tập, dưới đó mặt đất không ngừng rung lên nhưng sóng biển dâng trào.
Mỗi khi có một thần ma thi hài hạ xuống, mặt đất lại nứt thêm một lỗ, nuốt lấy thi thể rồi tràn lên một nấm đất.
“Đó là…” Thần Nam không dám tin vào mắt mình, Thần Ma lăng viên do trời sinh? Đúng là khiến người ta không tin nổi, đúng là một cỗ sức mạnh thần bí! Vì sao lại tạo thành kết quả này.
Thần Ma lăng viên thuộc về thiên sinh? Đánh chết cũng không tin được! Thần Nam hận không thể lập tức lao xuống đánh tan mặt đất, tìm ra nguyên do.
Pháp Tổ, Nam Cung Tiên Nhi cũng kinh ngạc, câu đố ngàn đời lẽ nào đơn giản thế, kết quả gần như vượt ngoài dự liệu.
Đức Mãnh lạc giọng lẩm bẩm: “Bên dưới…còn một đại nhân vật.”
Pháp Tổ cơ hồ nhớ ra gì đó nói: “Không sai, lúc chúng ta xuyên qua thời không đã thấy Thần bí nhân đó tụ tập lôi quang và đại lực của ngàn sao xuống Thần Ma lăng viên, lúc đó sức mạnh dưới mặt đất của lăng viên hiển lộ, ở đây ẩn chứa tổ mạch linh căn của đại lục! Đúng là một nguồn bảo tàng mang linh khí vô tận…tựa hồ có người đang ngủ ở đây…”
Nam Cung Tiên Nhi thất thanh: “Lẽ nào…là y?”
Trong óc Thần Nam loáng hiện lên thân ảnh cao lớn, đương nhiên Thần bí thanh niên đó là hiềm nghi lớn nhất, không chỉ vì công lực của y quá kinh khủng mà mỗi ngàn năm y lại xuất hiện vô thanh vô tức khiến người ta không tra ra. Rất có thể y ẩn thân dưới Thần Ma lăng viên.
Thật ra y là ai? Tứ đại thiên giai cao thủ cảm giác mơ hồ, người có công lực cái thế như vậy chắc chắn thân phận cũng tương đương, lại cư ngụ trong tổ mạch linh căn của đại lục.
“Ầm, ầm, ầm.”
Cùng lúc, phía xa vang lên tiếng sấm ầm ầm, dao động khác lạ từ chân trời truyền về, hình như đang có đại chiến kịch liệt.
“Thiên giai cao thủ!” Hai mắt Pháp Tổ trợn trừng.
“Là thiên giai cao thủ, hơn nữa ta cảm thấy khí tức rất quen.” Nam Cung Tiên Nhi cũng vô cùng kinh ngạc.
Trong Thần Ma lăng viên bên dưới đột nhiên dấy lên ma khí ngút trời, tâm trạng phẫn nộ cực độ tràn khắp bầu trời, bao phủ không gian.
Vô tận ma khí như biển lớn che kín mặt đất, cả Thần Ma lăng viên chìm trong bóng tối.
“Người đó…muốn xông ra.” Đức Mãnh hô lên kinh hãi.
Tứ đại thiên giai cao thủ đều cảm giác được khí tức đáng sợ, dao động từ Thần Ma lăng viên mới hình thành phía dưới truyền lên, vô cùng kịch liệt, như cái thế yêu ma hiện thân Nhân gian, khí tức này còn đáng sợ hơn cả cự trảo vừa nãy.
“Ầm.”
Loạn thạch xuyên không, vô số thần ma thi thể bay vút lên, Thần Ma lăng viên vừa hình thành đã tan nát, một nam tử cao lớn mang theo ma khí ngùn ngụt tựa biển khơi lao lên trời.
Quả nhiên là Thần bí nam tử!
Khí chất y không bình đạm như những lần hiện thân cách mỗi ngàn năm, cũng không ngưng trọng giống lúc ngưng tụ đại lực của ngàn sao xuống thi thể Thần Nam, để hình dung thì đơn giản nhất là “tư thế cuồng ngạo duy ngã độc tôn.”
Khí thế khí thôn sơn hà này không phải cố tình mà từ bản tâm thể hiện ra, khí chất này thuộc về tự nhiên, sinh ra đã có.
Y là kẻ thiên sinh cuồng ngạo, loại cuồng ngạo của những con người siêu nhiên.
Y xuất hiện khiến thiên địa nguyên khí rung lên, thế gian cơ hồ không chịu nổi sức mạnh của y, lúc nào cũng có thể sụp đổ. Mãi tóc tung bay cuồng loạn, dấy lên ma khí ngùn ngụt, chợt tan biến vô ảnh vô tung khỏi tầm mắt tứ đại thiên giai cao thủ, không còn nửa tia khí tức.
“Không phải chứ?” Nam Cung Tiên Nhi tỏ ra vô cùng hiếu kì với Thần bí nam tử, muốn xem y định làm gì nhưng không ngờ lại mất bóng đối phương. Tu vi của dối phương quá đáng sợ, khiến người ta không thể đoán nổi.
“Y chắc chắn hướng đến thiên giai cao thủ xuất hiện đằng kia.” Thần Nam dựa vào tri giác bản năng đưa ra kết luận rồi nhanh chóng bay về hướng đó.
Ba người kia cũng theo sát.
Đúng như hắn dự đoán, Thần bí thanh niên xác thật hiện thân ở đó.
Lúc Thần Nam lao tới vùng ngoài xa ngàn dặm với tốc độ nhanh nhất, liền được chứng kiên khung cảnh đáng sợ. Thần bí nam tử cao lớn tung một quyền oanh kích ngược lên không, quang trụ chói lòa tan biến, khí khái đó xứng danh bá tuyệt thiên địa, duy ngã độc tôn. Một quyền phá tan không gian cách ly nhân giới và Thiên giới, thú trảo che kín bầu trời bị y đánh tan tành.
Thần Nam, Pháp Tổ, Đức Mãnh, Nam Cung Tiên Nhi đều hít một hơi khí lạnh.
Mạnh thật.
Thực lực của y vượt hẳn tương tượng của bốn người.
“Thiên, ngươi không phải đối thủ của ta.” Thần bí nam tử đứng thẳng trên không, ngẩng đầu nhìn cự trảo vỡ nát.
Khí thế uy lăng thiên hạ khiến Thần Nam ở ngoài xa dâng tràn bầu máu nóng, nam nhân phải thế, luôn luôn khí thôn sơn hà, ngay cả trời cũng không coi vào đâu.
Tận lúc đó, bọn Thần Nam mới phát hiện tay trái thanh niên thần bí ôm một nữ tử trẻ tuổi, dung nhan tú lệ khiến nhật nguyệt thất sắc, khí chất phiêu dật, xuất trần thanh tân như hoa cỏ, dù đang hôn mê vẫn chìm trong hào quang thánh khiết mờ mờ.
Thần bí nam tử khẽ gọi gì đó, thần sắc cuồng ngạo xuất hiện một tia ôn nhu hiếm thấy, hiển nhiên nữ tử như tiên kia có liên quan với y.
Mớ tóc mai dài khẽ lay động, nàng khẽ mở tròng mắt trong như nước, lúc nàng nhìn thấy thanh niên, cơ hồ chấn kinh cực độ, hai mắt ướt nhòe, lặng lẽ rơi lệ, ôm chặt cổ y.
Nàng muốn nói gì đó nhưng bị thanh niên lập tức ngăn lại, nàng vừa khóc vừa cười, tựa hồ không dám tin vào sự thật trước mắt, xem ra tuyệt đại tiên tử kích động đến cực điểm.
Thần bí thanh niên dịu dàng vuốt ve sống mũi nàng, đoạn đưa tay nhẹ nhàng mở ra một phiến không gian, tức thì không gian chi môn hào quang vạn đạo, màu sắc rực rỡ xuất hiện trên không trung, hoa bay ngập trời. Y đưa nữ tử vào phiến không gian thần bí đó.
Nam Cung Tiên Nhi ở ngoài xa hình như trầm tư suy tưởng, sau cùng kêu lên kinh hãi: “Ta nhớ ra rồi, ở Thái cổ thời kì, ta từng đứng xa nhìn thấy nữ tử đó, nàng ta là…thần nữ Độc Cô Tiểu Nguyệt.”
Thần bí thanh niên lộ ra tư thế cái thế cường giả, nhìn lên hư không cười lạnh liên hồi.