Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thần Mộ (Tru Ma) – Phần 2

Chương 332: Không phải lúc nhi nữ tình trường

Tác giả: Ngô Biển Quân
Chọn tập

Ma quân Hắc Khởi, uy lăng thiên hạ!

Tuy người của đệ ngũ giới công pháp đặc thù, rất ít khi phát ra nguyên khí dao động, nhưng khi Hắc Khởi cảm nhận được cái chết của Tùng Tán Đức Bố liền phát ra hào quang sáng rực khiến Đỗ gia Huyền giới không chịu nổi, lập tức vỡ tan.

Hắc Khởi thịnh nộ, nguyên khí phát ra triệt để hủy diệt Huyền giới.

Nên biết đây là hình ảnh thu nhỏ của tàn phá thế giới, là nhân tố kiên cố nhất cấu thành đại thế giới mà cũng không chịu nổi áp lực kinh hồn của Hắc Khởi, hoàn toàn vỡ tan.

Dòng năng lượng điên cuồng tỏa ra, sau cùng phán nát thành vô số bán không gian, dần dần quy về hỗn độn, co thành một điểm rồi biến mất.

Trùng thể như ngọn núi liên miên của Pháp Tổ lạnh lùng nổi trên không, dòng năng lượng từ không gian phá toái dù cực mạnh nhưng không thể hủy diệt thiên giai cường giả như y.

Tuyệt thế sát thần Hắc Khởi cao chừng trượng rưỡi, toàn thân như đúc bằng thép khiến người có lực cảm sâu sắc. Chiến y trên mình y bị máu nhuộm đỏ, thoáng nhìn là biết cách đó không lâu y trải qua thảm liệt đại chiến. Nửa thân trên gần như lộ hết ra ngoài, làn da màu cổ đồng sáng choang đem lại cảm giác đáng sợ cho người nhìn vào y.

Mái tóc đen dài lất phất trước ngực và sau lưng, gương mặt cương nghị như được điêu khắc, đôi mắt sâu thẳm lãnh khốc đang phát ra hàn mang lạnh người.

Quanh y là một vùng hỗn độn, không gian chi môn găm trong đó, ma khí trào ra ào ào. Khí tức của vô số cường giả liên tục tuôn tràn, từng thân ảnh cao lớn bay ra không ngừng. Sau lưng Hắc Khởi có không dưới mấy trăm người.

Hắc Khởi quả nhiên dùng đại pháp lực giữ vững không gian chi môn, chuyển từ Đỗ gia Huyền giới ra đây, từ thời Thái cổ đã có cánh cửa thần bí này, bất quá lần này tàn phá thế giới chuyển di lên Nhân gian, trực tiếp nối Nhân gian và đệ ngũ giới thông qua một giới trung gian.

Đương nhiên sát tâm của Hắc Khởi đang dâng cao, y đã động nộ thật sự, huyết sát trăm vạn dặm không phải lời nói chơi.

Lúc Đỗ gia Huyền giới vỡ tan, toàn bộ kí ức thủy tinh được Thần Nam lệnh cho Thiên Quỷ bố trí trong đó vỡ tan nên mất tác dụng. Người trên Nguyệt lượng, và các bí địa ở Thiên giới, Nhân gian không thể nhìn rõ tình cảnh trong đó.

Thần Nam lại mạo hiểm triệu hoán Thiên Quỷ, cho nó ở ngoài xa dùng đại pháp lực tái phong ấn mấy chục viên kí ức thủy tinh đã vỡ. Hắn muốn nhìn thấy thực lực của Hắc Khởi để tìm đấu pháp.

Thiên Quỷ tuy hơi hoảng sợ, cảm giác được tử vong uy hiếp, tuy cùng là thiên giai nhưng nó mới đạt thiên giai sơ cấp cao thủ, đối diện với quân vương Hắc Khởi quả thật quá nhỏ bé.

Còn may, Hắc Khởi bị Pháp Tổ thu hút chú ý nên không để ý đến nó, mặc nó thuận lợi bố trí kí ức thủy tinh.

Lúc hình ảnh lại hiện lên rõ ràng, ai nấy hít sâu một hơi khí lạnh, sau lưng Hắc Khởi có tới ba ngàn cao thủ, người nào cũng cao cả trượng, phát ra xung thiên sát khí. Thoáng nhìn cũng biết là những cường giả kinh qua tử vong tẩy lễ.

Hắc Khởi thật sự muốn huyết sát giới này? Câu hỏi này khiến tất cả cảm giác lòng mình lạnh ngắt.

“Đi đi, dùng song thủ đồ sát thế giới này thành màu máu cho ta. Bắt đầu từ các cường giả.” Lời lẽ Hắc Khởi băng lãnh, thông qua quá kí ức thủy tinh truyền khắp Thiên giới và Nhân gian, khiến ai nấy rùng mình.

Mây đen cuồn cuộn, ba ngàn đôi mắt vô tình phát ra huyết quang rợn người, lời Hắc Khởi khiến họ bùng lên thú tính chiến ý.

Nhân ảnh lấp loáng, ba ngàn cường giả từ đệ ngũ giới như ác lang lao về xa xôi.

Trên Nguyệt lượng. Thiên giới, Nhân gian, mọi cường giả đều chấn động tâm thần, tiếng quát vang lên từ khắp nơi.

“Chuẩn bị đại chiến!”

“Chuẩn bị chém giết chúng!”

Tất cả đều hiểu đại chiến sắp bắt đầu, trận này chắc chắn vô cùng thảm liệt.

Ba ngàn thần ma không nhiều cũng không ít, kém hơn hẳn Thiên giới và Nhân gian về số lượng nhưng chiến lực của họ quả kinh hồn, đều là những đồ phu đã trải qua sinh tử chi chiến.

Khắp Thiên giới và Nhân gian rối tung, rất nhiều cường giả chuẩn bị đại chiến!

“Người đã đi rồi, chiến trường trống không, để ta giải quyết con trùng đáng ghét này đã.” Lời lẽ của Hắc Khởi băng lãnh nhưng vô cùng tự tin.

Pháp Tổ tuy chịu áp lực cực nặng nhưng nhe vậy không khỏi đại nộ, y vốn là tinh thần hệ pháp tổ, sau trận chiến năm xưa phải gửi thân vào con trùng, đó là nỗi đau vĩnh viên trong lòng, ghét nhất bị ai chạm vào.

“Ta từng tiếp xúc với người của giới các ngươi, tuy công pháp quái dị, nhưng hiểu rồi cũng chả có gì đáng sợ. Những kẻ đấu với ta năm xưa đều bị ta thịt hết.”

“Con trùng nhược tiểu kia, chết đi.” Sát thần Hắc Khởi tựa hồ dưới mắt không người, không coi Pháp Tổ vào đâu, Tuyệt vọng ma đao bổ xuống, nhắm thẳng vào trùng thể lớn như hòn núi.

Không hề có dao động năng lượng, không có cả đao mang sáng rực, chỉ có một đại đao quang lóa lên, đó là ánh sáng phản xạ từ Tuyệt vọng ma đao, Hắc Khởi tiến tới mấy ngàn trượng, xuất hiện trên đầu trùng thể.

Hào quang rực lên, một tòa băng sơn đột ngột xuất hiện phía trên trùng thân của Pháp Tổ chặn đứng nhát đao lăng lệ, đó là phòng ngự mạnh nhất của thủy hệ: Vĩnh hằng chi thuẫn!

“Soạt.”

Thể tích của Tuyệt vọng ma đao kém hơn băng sơn nhiều nhưng dưới uy lực của một đao, đòn phòng ngự siêu cấp của thủy hệ tan tành, từng khối băng sơn văng tứ tung khắp trời.

Thế chém của ma đao không đổi.

Nhưng Pháp Tổ lách đi mấy dặm, trùng thể khổng lồ nhìn có vẻ chậm chạp nhưng động tác chân chính lại như chớp, lưu lại tàn ảnh tại chỗ đứng, cùng một đòn ma pháp công kích ngợp trời.

Băng tuyết mịt mù che kín, băng phong Hắc Khởi trong nháy mắt thành một tòa băng sơn.

Nhưng Thái cổ quân vương đối phó khá dễ dàng, quát vang một tiếng, băng sơn vỡ tung. Y cầm Tuyệt vọng ma đao lướt tới chỗ Pháp Tổ.

“Vĩnh hằng chi quang!”

Pháp Tổ quát vang, hào quang sáng chói chiếu khắp thiên địa, hiện trường toàn bạch quang, quang hệ thiên giai cấm chú ma pháp ào ào đổ tới.

“Ha ha ha…” Tiếng cười lạnh vang lên trong làn sáng. Tuyệt thế sát thần Hắc Khởi lạnh lùng cất tiếng: “Ngươi lớn lối muốn đại chiến với người của giới bọn ta, mà phạm sai lầm ngớ ngẩn thế này. Cực hạn quang năng ma pháp của ngươi chỉ thành bổ phẩm cho ta.”

Pháp Tổ uốn trùng thể to lớn, đứng ngoài xa cười lạnh, tịnh không đáp.

“Cái gì? Sao lại thế…” Trong làn bạch quang nóng rãy vang lên tiếng hét kinh hãi của Hắc Khởi, tiếp theo là tiếng gầm thống khổ: “A …”

Hào quang hơi mờ đi, những người quan chiến qua kí ức thủy tinh đều hoan hô vang dội, đòn ma pháp công kích đã đánh tan một nửa thân thể Hắc Khởi, tiêu tan như hoa tuyết gặp hơi nóng.

Thần Nam kinh hãi, thầm than Pháp Tổ không hổ là một trong những cường giả mạnh nhất Tây phương, tạo thành vết thương cỡ này cho tuyệt thế ma quân.

“Ngươi tưởng đó là quang hệ năng lượng đơn thuần sao? Là ma pháp công kích kết hợp với tinh thần hệ.”

“A …” Hắc Khởi gầm vang, mái tóc đen tung bay cuồng loạn, trong mắt bắn ra hào quang kinh nhẫn, dáng vẻ cực độ nanh ác.

“Con trùng nhu nhược đáng ghét kia, ngươi khiến ta phẫn nộ rồi.”

Nửa thân thể Hắc Khởi chợt phát ra vô tận hắc mang, nuốt chửng bạch quang sáng rực, hai nửa thân thể hợp lại trong nháy mắt.

Lúc ma khí đen ngòm bùng lên, y cầm Tuyệt vọng ma đao lao vào Pháp Tổ.

La Khải Nhĩ biết thiên giai cấm chú ma pháp khó lòng hủy diệt đối phương nhưng không ngờ Hắc Khởi chặn lại dễ dàng như vậy.

“Thâm lam chi phạt!”

La Khải Nhĩ quát vang, một khe nứt không gian đột nhiên xuất hiện, vùng biển mênh mang hiện ra trên trời, vong hải chi thủy được coi là có thể diệt cả thần ma trút xuống, che kín Hắc Khởi.

Vong hải trong truyền thuyết chính là tử vong chi hải ở Tiểu lục đạo, thần ma dính vào đều tịch diệt.

Nhưng Hắc Khởi đã đề phòng, y biết đối phương là Pháp Tổ của tinh thần hệ, không thể chỉ dựa vào thủy hệ ma pháp công kích. Toàn thân y trùng trùng sát khí, do giết ngàn vạn thần ma khi xưa tạo thành, sát ý tăng lên cực điểm.

Ma đao phát ra tuyệt vọng sát ý phá tan vô tận ma hải chi thủy, y hóa thành một dải lưu tinh lao tới, xé toang không gian xuất hiện trước mặt Pháp Tổ, chém ngay một đao xuống.

“Phập.”

Sóng máu ngập trời, trùng thể khổng lồ của Pháp Tổ bị một đao chém thành hai đoạn, tiếng hét thê thảm vang lên. Đương nhiên không giết nổi y bởi với thiên giai tu vi, hai đoạn trùng thể nhanh chóng gộp lại.

“Con trùng nhược tiểu kia, đúng là không biết tự lượng sức.” Hắc Khởi buông lời lãnh khốc, ma ảnh lóe lên, thoáng chóc y hóa thân thành cả ngàn vạn, vô số ma ảnh từ bốn phương tám hướng chém vào Pháp Tổ.

Quả nhiên thạch phá thiên kinh!

Mỗi đạo ma ảnh đều tồn tại chân thật, mỗi lần ma đao bổ xuống lại chẻ nát núi non bên dưới, cả dãy núi liên miên bất tuyệt bị vạt mất một mảng lớn.

Pháp Tổ đại nộ, dù thân thể khổng lồ nhưng động tác nhanh cực độ, liên tục biến ảo trên không thành vô số tàn ảnh. Tránh được hầu hết mọi đòn chém của ma đao song trên mình vẫn xuất hiện nhiều vết thương không nhẹ, huyết nhục mơ hồ.

“Tâm linh phong bạo!”

Pháp Tổ thi triển ma pháp công kích đắc ý nhất, thần thức hóa thành từng đạo phong lợi chi mang nhanh chóng lao tới.

“A …”

Hắc Khởi kêu lên thảm thiết, ma ảnh khắp trời tan biến, y đưa tay ôm đầu, thống khổ kêu gào, gần như phát cuồng lên. Tuyệt vọng ma đao bị quăng sang một bên tự chém loạn xạ khiến không gian tan vỡ, năng lượng chảy loạn.

Nhưng thoáng chốc tiếng kêu ngừng bặt, âm phong nổi lên quanh y, hắc ảnh ngun ngút nổi lên, vô số thần ma ảnh xuất hiện, những ác linh này điên cuồng gầm gào khiến ai nấy rợn tóc gáy.

Pháp Tổ kinh hãi: “Tiếng gầm của oán linh khắc chế tinh thần ma pháp! Ngươi là Hắc Khởi…trong truyền thuyết. của giới khác… giết bốn mươi vạn thần ma trong một ngày? Là tuyệt thế ma tinh dẫn bốn mươi vạn thần ma chi hồn nhập vào mình?”

“Không sai, chính thị bản quân.” Tuyệt thế sát tinh Hắc Khởi cầm ma đao tiến tới, mỗi lần y hành động, bốn mươi vạn thần ma oán hồn cũng làm theo. Khí thế kinh thiên địa!

Cả Thiên giới và Nhân gian đều cảm nhận được khí tức đáng sợ của oán linh.

Hắc Khởi giơ cao ma đao, tuyệt vọng chi ý xung thiên, thực lực chân chính được thể hiện.

Lai lịch của Tuyệt vọng ma đao khiến thần ma tuyệt vọng, phối hợp với bốn mươi vạn thần ma oán hồn mà xuất ra, tuyệt vọng sát ý một khi tràn ra khắp thiên địa, cả thần lẫn ma đều khó lòng chống nổi.

Thần Nam biết Pháp Tổ đã sinh lòng sợ hãi, trận chiến này kết quả đã rõ. Hắn bay lên, hướng về Nguyệt lượng, đến lúc phải dùng đến sức mạnh của bát hồn.

Thiên Khanh có thể lợi dụng được nhưng Hắc Khởi là Thái cổ quân chủ, không thể ơ hờ, phải đến lúc tối hậu quan đầu mới đưa ra.

Trên Nguyệt lượng, tên của Tiểu Thần Thần đã được xác định, chỉ có một chữ: Long.

Tuy không có họ Thần nhưng tiền bối Thần gia đều làm lơ, họ biết giữa Thần Nam và Mộng Khả Nhi có tâm kết chưa được giải khai.

Từ đó mọi người trên Nguyệt lượng đều gọi hài tử khả ái này là Long Nhi.

Thần Nam quay lại Nguyệt lượng, ai cũng biết hắn định làm gì, bầu không khí nặng nề bao phủ khắp nơi.

“Ba ba …là ba ba quay về, con cảm giác được khí tức của ba ba.” Long nhi mũm mĩm ngẩng mặt nhìn Mộng Khả Nhi. Một tay nó cầm bình sữa, một tay cầm bút luyện chữ.

Mộng Khả Nhi âu yếm vuốt tóc nó: “Ngoan, tiếp tục viết đi.” Nàng đương nhiên Thần Nam định làm gì, vẫn vận dụng thiên nhãn thông quan sát hình ảnh được kí ức thủy tinh truyền về nhưng không muốn Long nhi thấy những hình ảnh đẫm máu đó.

“Hay quá, chắc ba ba nhất định đến thăm con.” Long nhi ngây thơ reo lên.

Thần Nam quả thật rất muốn đến thăm nó nhưng không muốn tâm thêm loạn nên trực tiếp đến nơi bát hồn an nghỉ.

Trên hoang mạc cô tịch, thê lương, tám ngôi mộ đứng chơ vơ.

Tứ tổ và Ngũ tổ đã vẽ xong trận đồ đón bát hồn.

Thần Nam không nói gì, lập tức mời bát hồn thượng thân!

Sức mạnh của bát hồn vừa nhập vào, hắn cảm giác tự tin hẳn lên nhưng liên đó lại rúng động, rõ ràng sức mạnh của bát hồn đã kém hơn lần trước.

Sức mạnh của tổ tiên, dùng bao nhiêu là giảm đi bấy nhiêu.

Lần này có đánh bại được đệ nhất ma tinh Hắc Khởi không?

Hắn không nắm chắc.

“Hỏng rồi.” Có người chợt kêu lên kinh hãi.

Không phải họ lo lắng cho Pháp Tổ, y không địch nổi, vừa đánh vừa chạy. Người trên Nguyệt lượng kinh hãi bởi lại co thêm một quân chủ nữa định vượt giới, trong không gian chi môn phun ra sinh mệnh dao động cực mạnh.

Một Thái cổ ma quân đã đối phó chật vật, thêm một kẻ nữa, làm sao chống nổi? Ai tranh phong được với họ?

Lẽ nào hôm nay ta phải chết? Trong lòng Thần Nam dấy lên cảm giác không lành, trải qua vô số lần sinh tử đại chiến, tận giờ hắn mới nếm cảm giác cùng đường.

Một quân chủ đã gần như vô địch, thêm một người nữa thì đúng là thảm họa.

Trước lúc đại chiến, hắn lại có cảm giác muốn nhìn thấy người thân.

Nhìn người Thần gia đứng đông nghịt cạnh đó, hắn gật đầu rồi đi tìm hài tử.

Mộng Khả Nhi thông qua kí ức thủy tinh, biết sắp xảy ra chuyện gì, đứng yên một hồi rồi nắm tay Long nhi: “Đi tiễn ba ba nào.”

Thần Nam nhìn ra xa.

Mộng Khả Nhi đưa Long Nhi bay tới.

Hắn biết trận chiến này có lẽ là vĩnh biệt, thấy nàng và Long nhi xuất hiện lòng vừa ấm áp vừa chua xót.

“Ba ba … ô ô …” Long nhi khả ái chạy tới, ngẩng mặt lên khóc vang: “Mụ mụ tưởng con không biết gì, kì thật con biết hết, ô ô …”

“Để ba ba ôm con một lần.” Thần Nam tuy mỉm cười nhưng ánh mắt xót xa: “Đừng khóc… sau này phải nghe lời mụ mụ…”

“Ô ô …ba ba nhất định sẽ đả bại đại ác nhân …” Mặt Long nhi đẫm nước.

Thần Nam nhẹ nhàng đặt nó xuống: “Hảo hài tử, ba ba không làm tốt trách nhiệm phụ thân, con phải tự mạnh mẽ lên.”

Đoạn hắn quay đi ngay, để lại trong lòng Long nhi hình ảnh kiên nghị, cùng cảm giác hiu hắt trong lòng Mộng Khả Nhi…

“Ba ba, nhất định phải quay về…” Long nhi vẫy tay, thanh âm trẻ thơ nghẹn ngào.

“Còn sống quay về…” Mộng Khả Nhi cũng run lên.

Thân hình Thần Nam hơi sững lại rồi rảo bước xuyên qua đám người Thần gia vây quanh.

Trên một đỉnh núi ngoài xa của Nguyệt lượng, một thân ảnh cô tịch lặng lẽ nhìn hắn.

Lúc hắn bay lên, tinh sinh cảm ứng, quay ngoắt lại nhìn, thấy đôi mắt mênh mang đượm nước.

Vũ Hinh vạn năm trước?

Hắn suýt nữa kêu lên nhưng nén lại được, bởi một đám mây bay qua tuyệt mĩ thân ảnh, lúc vận vụ tan đi, đôi mắt cũng biến mất, thần thái vạn năm trước cũng không còn.

“Ta quyết không nhìn nhầm! Vừa… vừa nãy…” Trong lòng hắn gào lên, cảm giác muốn bật khóc.

Nhưng sinh tử đại chiến sắp bắt đầu, mọi nhi nữ tình trường đều bị dẹp sang. Hắn cầm tuyệt thế hung binh phương thiên họa kích hóa thành một đạo lưu quang rời khỏi Nguyệt lượng.

Ba ngàn sát tinh của đệ ngũ giới phân thành mười mấy nhóm nhân mã, tung hoành thiên địa, dấy lên huyết tinh đại chiến. Có những môn phái bị hủy diệt.

Tiếng chém giết vang vọng đất trời.

Nhưng cũng có người phi thường hưng phấn, như Tiềm Long, Huyền Trang đều thấy huyết dịch sôi lên, dấm thân vào trường tranh đấu.

Thần Nam lao khỏi Nguyệt lượng, cực tốc phi hành trên Thiên giới, gặp ngay một nhóm ma tinh.

Mấy chục sát tinh được Thần Vương lãnh đạo đang truy sát mấy trăm Thiên giới tu giả, máu nhuộm đỏ trời cao, thê thảm vô cùng, những tu giả này không có Thần Vương nên bị đồ sát.

“Tìm chết.”

Thần Nam đã thấy cảnh này đương nhiên không thể bỏ qua, tuyệt thế hung binh phương thiên họa kích vung lên, thoáng chốc chẻ nát đầu bốn Thần Vương, tàn thi tung tóe.

“Giết.”

“Giết.”

Mấy cuồng nhân đệ ngũ giới lao vào hắn nhưng đối diện với thiên giai siêu cường giả, nhưng cao thủ chưa đạt đến Thần Vương này khác nào sâu kiến. Phương thiên họa kích quét một vòng, mấy chục cái đầu nổ tung, toàn bộ ô hô ai tai.

Ngoài xa có ba người nhanh chóng bay tới, hiển nhiên là ma tướng trong dố ba ngàn sát tinh, Thần Nam cảm giác được đó là ba Thần Hoàng.

Hắn không nói gì, cầm phương thiên họa kích lao tới, cả ba liền bị hắn xuyên thành một xâu.

Đoạn hắn không ngoái đầu lại, hất văng ba tử thi, nhanh chóng lao xuống Nhân gian.

 

Chọn tập
Bình luận