Gặp Thiên Long kị sĩ trong truyền thuyết, đương nhiên Long Bảo Bảo là kẻ duy nhất hưởng lợi. Lúc này nó đang ngủ say trên vai Thần Nam, từ hốc mắt nhỏ xuống hai hàng lệ lấp lánh, miệng liên tục lảm nhảm:
“Lan Tư Khải, xin lỗi…ngươi đừng đi, ta trả lại ngươi bảo tàng…”
Hoàng kim thiên hỏa trên mình nó sáng chói, chiến hồn say ngủ đang cháy rạng, ai cũng biết ngày nó tính lại không còn xa nữa! Sắp tới, thiên địa lại xuất hiện thêm một Thiên Long cấp cao.
Có những người gặp nhau cả ngày vẫn không để lại ấn tượng gì. Có những người chỉ gặp nhau trong giấy phút mà cả đời nhớ mãi.
Thiên Long kị sĩ Thụy Tư Mạn và thần thánh Thiên Long Lan Tư Khải đương nhiên là trường hợp thứ hai. Chúng thần và họ gặp nhau không đầy nửa thời thần nhưng ai cũng không quên được.
Lời lẽ của Thiên Long kị sĩ từ thời Thái cổ khiến ai cũng nổi sóng trong lòng.
Lời ca thê lương, hình dáng cao lớn vĩnh viễn lưu lại trong lòng mợi người.
Pháp Tổ bái lạy phía xa, chúng thần thấy vậy cũng lặng lẽ quỳ xuống.
Thần Nam dịu dàng ôm Long Bảo Bảo vào lòng, dẫn chúng nhân đi tiếp.
Đương nhiên Huyết hải vô biên này là một nơi quan trọng trong Tiểu lục đạo, không thể chỉ có một Thiên Long kị sĩ chặn lối.
Huyết hải này, năm xưa hắn và bọn Tử Kim thần long đã phi hành nhiều ngày mới qua được.
Sắc mặt Đức Mãnh âm trầm, bởi trận chiến vô vị vừa rối khiến y bị thương nguyên khí, tâm tình khó chịu. Pháp Tổ và Thần Nam lại có suy tư riêng, tam đại thiên giai cao thủ đều không nói gì, nếu không có Tiểu Phượng Hoàng, Tử Kim thần long theo sát Thần Nam, chắc chắn không khí rất nặng nề.
“Lão đầu, Thụy Tư Mạn có phải là long kị sĩ mạnh nhất Tây phương năm xưa?” Tử Kim thần long quả thật không sợ trời không sợ đất, Tây phương Thần Vực chư thần cực kỳ cung kính với Pháp Tổ nhưng lão du côn lại đi theo tác phong khác hẳn.
Pháp Tổ trừng mắt nhìn nó, hừ lạnh: “Đương nhiên không phải.” Đoạn im lặng.
Các thần phía sau đều hít sâu một hơi khí lạnh, Thụy Tư Mạn là cường giả đỉnh cao trong các long kị sĩ, vốn mạnh đến cực độ rồi nên mới áp chế được quân vương Đức Mãnh, nhưng vẫn chưa phải là long kị sĩ mạnh nhất. Vậy người đó chắc chắn vô cùng đáng sợ, đủ tư cách tranh phong với Hắc Khởi.
Người này không biết giờ ở đâu, còn sống hay chăng, nếu còn đương nhiên không phải lo lắng đến mối uy hiếp từ đệ ngũ giới.
Thần Nam vẫn nhớ trong ngày Vô thiên, từ Nhân gian Tây thổ từng vang lên tiếng gầm của Thiên Long, phải chăng đó là Thiên Long kị sĩ mạnh nhất?
Phi hành nửa ngày trong Huyết hải mênh manh, vô tận huyết vụ dần trải ra, đâu đâu cũng một màu máu. “Phụ thân…” Long Nhi ngẩng mặt, kéo áo Thần Nam: “Ở đây có cường địch.”
Thần Nam đặt Long Bảo Bảo lên vai, chiều chuộng ôm Long Nhi vào lòng: “Ù, con có cảm giác này đúng là khá lắm, không thẹn là tiểu thiên giai.”
Pháp Tổ hừ lạnh: “Liệt diễm phần thiên!”
Vô tận thiên hảo trải khắp thinh không, hồn ảnh mờ mịt bịt thiêu đốt cất lên tiếng ai oán, vô số khô cốt từ độ cao ngàn trượng rớt xuống.
“Ai cản đường?” Pháp Tổ quát vang.
Huyết quang ngập trời tan đi, hồn ảnh chìm xuống lòng Huyết hải, một hòn đảo xuất hiện trước mắt chúng thần.
Từ xa nhìn lại, hòn đảy dày đặc cây cối, sinh cơ ngập tràn, hoàn toàn khác hẳn Huyết hải tử khí trầm trầm.
“Phụ thân …” Long Nhi định lên tiếng, Thần Nam ôm nó vào lòng, cười bảo: “Không sao, ở đây có ba thiên giai cao thủ, lẽ nào không đối phó nổi một người?”
Thần Nam dựa vào cảm giác mẫn duệ thấy được trên hòn đảo xanh rì kia có một luồng sức mạnh cực kỳ khủng khiếp! Tiểu lục đạo quả thật tàng long ngọa hổ, hắn bất giác thở dài, đưa Long Bảo Bảo đang ngủ vào trong nội thiên địa nhiều năm chưa mở ra.
Pháp Tổ chỉ vào một Tây phương thần linh: “Ngươi lên xem thử.”
Rõ ràng y muốn thăm dò, thiên sứ sáu cánh đáng thương nhăn nhó nhưng đành chịu, nhanh chóng bay tới, khu rừng rậm xanh ngắt vô thanh vô tức nuốt gọn thiên sứ. Tiến vào hồi lâu mà không có động tĩnh, cơ hồ chưa có chuyện gì xảy ra.
Pháp Tổ đại nộ, phi hỏa lưu tinh ngợp trời trùm lên hòn đảo.
Hỏa diễm vô tận từ trên trời giáng xuống hải đảo xanh ngắt nhưng nó vẫn trơ ra, màu xanh vẫn rạng ngời, hỏa diễm không mảy may tác động được.
Lúc Pháp Tổ phát ra hỏa hệ thiên giai cấm chú, hòn đảo sáng lên thần quang màu lục, cả hòn đảo như vật sống, tránh khỏi mặt biển, bay lên cao rồi ép xuống Pháp Tổ.
Pháp Tổ điên tiết, quả là khiêu chiến trắng trợn! Y không cho phép có kẻ mạo phạm uy nghiêm trước mặt đồ tử đồ tôn.
“Bạo phong liệt địa!”
Hai tầng cấm chú hỗn hợp ma pháp phong hệ và thổ hệ được Pháp Tổ xuất ra.
Một loại thiên giai cấm chú đã là diệt thế ma pháp đáng sợ vô cùng, hỗn hợp ma pháp còn hơn cả hai loại ma pháp đơn trộn nhau. Trên không tức thì đầy những lưỡi phong đao màu lam sắc lẹm, lưỡi nào cũng dễ dàng cắt đứt núi cao, uy lực vô cùng. Đồng thời, thổ nguyên tố của thổ hệ ma pháp tràn ra, cơ hồ xé tan hòn đảo.
“Ầm!”
Trên không vang lên tiếng nổ, lục quang vô tận trên hòn đảo bị đánh tan, toàn bộ thực vật bị hủy diệt nhưng hòn đảo vẫn an nhiên vô dạng, bất quá không còn luồng hào quang sáng lóa nữa.
Cây cối bị hủy làm lộ ra chân dung hòn đảo, quả nhiên là một thạch đảo cực lớn, bề mặt phủ một tầng hào quang mờ mờ, trôi nỗi giữa không trung.
Hai mắt Thần Nam lấp lánh, hắn đã nhận ra lai lịch hòn đảo, khí tức rất giống với Thạch Cảm đương, vừa nãy là bị người ta dùng đại pháp lực che khuất.
Đương nhiên, đây là phần chính của cổ thuẫn Thạch Cảm đương.
Lầ trước vào Vĩnh hằng sâm lâm, hắn đã thu được hai tấm bia đá tại “Hoàng tuyền”, “Khổ hải”, nếu thêm phần này vào, coi như lấy được hết cổ thuẫn.
Hắn tiến lên, đứng vững trên không, thò tay phải ra, lập tức ảo hóa thành một quang chưởng khổng lồ, các thần linh kinh hãi, bàn tay đó che kín thiên địa, chụp luôn thạch đảo vào trong.
Đoạn thần quang sáng rực, hắn dùng đại pháp lực luyện hóa cổ thuẫn, năng lượng dâng tràn. Thiên gian cao thủ ẩn mình trong bóng tối vẫn chưa xuất thủ, tựa hồ muốn thử xem thực lực của cả nhóm đến đâu nên không vội vàng.
“Ầm”, thạch đảo nhanh chóng thu nhỏ, hóa thành nửa mảnh tàn thuẫn, xuất hiện cạnh Thần Nam, liên tục quay tít quanh hắn, sau cùng hắn khẽ nắm lấy, đưa cho Long Nhi. Hắn sánh vai với Pháp Tổ, quát vang vào Huyết hải: “Bằng hữu trong kia, mời ra đây.”
Một tràng long ngâm từ Huyết hải vang lên, thanh âm không lớn lắm nhưng uy thế mạnh hơn thần thánh Thiên Long Lan Tư Khải một phần.
Huyết hải dậy sóng, không hẳn sôi trào mà vô thanh vô tức rẽ ra, hơn trăm khối xương như những hòn núi nhỏ từ từ bay lên bề mặt, liên tục va chạm trên không, phát ra tiếng lách cách giòn tan, hợp lại làm một.
Xuất hiện kiểu này vô cùng bình thường nhưng ai nấy đều cảm thấy áp lực cực mạnh, “Thế” của kẻ mới xuất hiện phủ khắp mặt biển.
Xuất hiện không rình ranh nhưng thực lực kinh nhân.
Toàn bộ thần linh đều khẩn trương cực độ.
Từng đốt bạch cốt như hòn núi nhỏ hợp lại, tạo thanh một con Đông phương thần long, hoặc giả là Đông phương Thiên Long!
Một bộ hài cốt Đông phương Thiên Long lộ ra thực lực cấp thiên giai.
Không ít thần linh có mặt bị trấn áp.
Rồng phương đông rất hiếm, đếm trên đầu ngón tay cũng được. Hiện tại trừ Tử Kim thần long còn có Long Bảo Bảo thần linh long và Long Nhi khi biến thân, không tìm đâu ra con thứ tư.
Vậy mà giờ lại xuất hiện hiện một Thiên Long thực lực thiên gian, không thể không kinh ngạc.
“Grào…” Tử Kim thần long ngẩng lên gào vang. Lão du côn vô cùng kích động, lớn tiếng: “Đó là là… lão nhân gia là ai?”
Đông phương Thiên Long khổng lồ, bộ xương trắng muốt khẽ chuyển động thành những tiếng sấm, chiếc đầu như ngọn núi nhìn sang Tử Kim thần long, phá ra trận trận tinh thần dao động thở dài: “Không ngờ còn thấy được tộc nhân của ta… Ta thật sự là ai, từ lâu đã không còn nhớ, bất quá sau này người ta gọi ta là Cốt Long.”
Một loạt thần linh trên cao suýt nữa ngã xuống, đó quả là Thái Thượng Yêu tổ Cốt Long, được liệt danh cũng với Kim Dũng, Phượng Hoàng thiên nữ.
Nhưng theo lời Cốt Long, mọi người phát hiện một bí mật kinh nhân. Cốt Long quả danh phù kì thực, y như một cỗ khô lâu cốt, do “Cốt” sinh ra, tiền thân là ai thì y cũng không biết, vì y là một yêu ma tái sinh.
Tin này đủ để chấn động toàn thể! Tiền thế của Yêu tổ Cốt Long đương nhiên là một cường giả khó lòng tưởng tượng được, hài cốt thành Yêu tổ vậy Thiên Long thân chân chính khi xưa chắc đủ áp đảo quần hùng.
“Hay lắm…” Pháp Tổ gật đầu: “Đúng là Thiên Long từ thời thái cổ nhưng ta không hiểu lắm về các Đông phương cường giả ẩn tu.”
Thần Nam không thấy trên mình Cốt Long phát ra sát ý nên lặng lẽ chờ đợi sự tình phát sinh.
“Ta đã tan nát, nhưng cảm giác được Thiên Long hồn từ thái cổ triệu hoán nên phải quay về…” Cốt Long phát ra tinh thần dao động, khiến mọi người kinh hãi.
Thái cổ Thiên Long Hồn triệu hoán? Y là yêu ma do cốt sinh ra, không phải như vậy sẽ chết đi sao?
Cốt long phải chết nhưng y không bi quan, trên mình còn lưu lại sức mạnh của Thiên Long phải quay về với bản nguyên, có thể coi là chết, cũng có thể coi như lại được sinh ra.
Pháp Tổ và Thần Nam vô cùng kinh hãi. Thiên Long hồn đã tỉnh, một con Đông phương Thiên Long chưa được biết sẽ trở lại.
“Vố ý xông vào Huyết hải, bị nô dịch mấy ngàn năm, lần này Thiên Long hồn triệu hoán, chính thế mà được giải thoát. Kì thật ta sớm định rời khỏi nhưng biết được sẽ gặp cố nhân nên vẫn ở lại, hôm nay sẽ kết thúc một đoạn tâm nguyện.”
Thân thể trắng muốt của Cốt Long vang lên những tiếng ầm ầm vọng sang phía bọn Thần Nam. Đương nhiên không phải tìm hắn, Tử Kim thần long mà tìm Tiểu Phượng Hoàng.
“Ngươi…muốn…gì?” Tiểu Phượng Hoàng kinh hãi, trốn biệt sau lưng Thần Nam, thò đầu ra hỏi.
Cốt long lúc lắc chiếc đầu vĩ đại, nhẹ giọng: “Ta đã nhìn thấy mọi việc về Thiên Long kị sĩ Thụy Tư Mạn, thấy thần thánh Thiên Long Lan Tư Khải đốt lên chiến hồn cho Thiên Long. Hôm nay ta sẽ quay về bản nguyên nên giúp cố nhân chút việc. Phượng hoàng, một nửa sức mạnh của ngươi thất lạc tại Nhân gian, ngươi chẳng qua là bán hồn niết bàn, nhất định phải tìm ra nửa còn lại, ta giúp ngươi đốt lên bất tử phượng hoàng chi hồn.”
“Grào.”
Một tràng long ngâm vang lên chín tầng trời, lan xuống tận cửu u, vang khắp thiên địa.
Từ đôi long mục của Cốt Long xạ ra thần quang sáng lóa, lao vào mắt Tiểu Phượng Hoàng. Nó chưa hiểu mô tê gì thì toàn thân cháy rực lên, phát ra thần quang bảy sắc.
Chiến hồn đang cháy. Cũng như Thiên Long hồn của Long Bảo Bảo thức tỉnh, phát ra uy lực kinh nhân.
Tử Kim thần long trố mắt nhìn sang, Cốt Long đang hư nhược lắc lư long cốt: “Mỗi người có cơ duyên của mình! Giải thoát nào.ta đi đây…Grào… “
Trong tiếng long ngâm vang vọng, thân thể khổng lồ của Cốt Long vỡ nát trên không, hóa thành điểm điểm quang mang, tụ lại thành một đạo thần quang bay ra ngoài Huyết hải, vượt khỏi Vĩnh hằng sâm lâm, lao về đông thổ xa xôi.
Cốt long quay về nguyên bản! Mọi người đang tiếp nhận tin tức này, thân phận Yêu tổ chẳng qua là một chặng tạm dừng chân, thân phận chân chính của y không ai biết được.
“Huyết hải chi môn ở đáy vùng biển ta trấn thủ…” Tiếng Cốt Long thấp thoáng vọng lại từ xa.
“Tiến xuống đáy biển!” Thần Nam cầm phương thiên họa kích bổ mạnh xuống, Huyết hải liền tách ra thành một thông đạo. Hắn lao lên đi đầu.
Tiền vào Huyết hải liền thấy vô tận khô lâu cốt xuất hiện quanh chúng thần, điên cuồng lao tới nhưng đều bị màu lam sẫm do thủy hệ thiên giai cấm chú của Pháp Tổ ngăn lại.
Vòng màu lam đưa toàn thể xuống tới đáy biển.
Một bức thạch điêu lớn xuất hiện dưới đó, tựa hồ ghi lại mấy sự kiện trọng đại từ thời thái cổ. Bất quá chúng nhân không có tâm tình nhìn đến bởi một không gian chi môn xuất hiện phía trên vùng cung điện nguy nga, cánh cửa màu máu đang khép chặt lại.