Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thần Mộ (Tru Ma) – Phần 2

Chương 275: Con trai của Thần Nam

Tác giả: Ngô Biển Quân
Chọn tập

Trong tầng địa ngục mười bảy, thinh không xanh biếc, nước biển mênh mang

Ngưu Đồ Đằng đưa Thần Nam lao đi như chớp trên mặt biển vô tận bay về phương đông. Chim biển tung bay, cự ngư nhảy nhót, bức tranh hoạt bát sinh động nhanh chóng lùi lại.

Thần Nam dung thần thức bám sát Nguyên Tố thủy thần, tuy cách nhau rất xa không thấy được bóng dáng đối phương nhưng thần thức có thể nắm rõ tung tích.

Dọc đường thấy đảo lớn đảo nhỏ dày đặc như sao sa, như những viên minh châu xanh om trong nước biển, phát ra sức sống vô hạn.

Hòn đảo lớn nhất cũng chỉ mấy vạn dặm vuông, không có những đại kiến trúc như thành trấn, đa phần là những làng nhỏ.

Thần Nam rất ngạc nhiên, đây là tầng địa ngục mười bảy trong truyền thuyết mà có nhiều bình dân như vậy, thật không tin nổi. Đây là địa ngục nhốt thần ma sao? Phải là một thế giới nguyên sơ mới đúng.

Chợt hắn cảm thấy Nguyên Tố thủy thần ở phía trước dừng lại, tuy không nhìn rõ nhưng dựa vào linh thức cảm ứng rất rõ. Hắn sai cự ngưu Đồ Đằng đáp xuống biển, dừng lại nửa thời thần, lại thấy Tây Lạp Lệ Ti lên đường mới cho phép cự ngưu Đồ Đằng đi tiếp.

Được chừng hơn ba mươi dặm, một hòn đảo rộng mười mấy dặm vuông xuất hiện trên mặt biển, lớn hơn nhiều hòn đảo lúc trước.

Hòn đảo này cũng đầy cây xanh, từ không trung nhìn xuống nó như một con hổ xanh om nằm phục xuống, Nguyên Tố thủy thần cưỡi cự lang Đồ Đằng đang đáp xuống đó.

Đồng thời, từ hòn đảo bay lên mấy chục đạo kiếm khí, kiếm mang sáng rực vút lên mây cao, lan tràn trên không. Thần Nam cả kinh, cảm giác thấy khí tức quen thuộc, là Đạm Đài Tuyền đang kịch chiến với người ta.

Ở đây lại có cao thủ đấu được với Đạm Đài Tuyền, quả khiến người ta kinh hãi.

Hắn vỗ mạnh vào cự ngưu Đồ Đằng, để nó lao tới thật nhanh, hắn muốn xem hòn đảo có bí mật gì.

Trên đảo cây cối dày đặc, có những cây cần mười mấy người ôm mới xuể, không biết đã sống bao nhiêu năm mà cành lá um tùm, che kín mặt trời.

Tiếng thú gầm liên miên, cự hổ, đã tượng, hung long . nhiều man thú xuất hiện trong nguyên thủy sâm lâm khiến hòn đảo như man hoang chi địa.

Cự ngưu Đồ Đằng nhanh chóng xuyên qua mười mấy dặm rừng núi, qua mười mấy đỉnh núi cao rồi đến một vùng gò đồi, Tây Lạp Lệ Ti đang ở đó, ngầm quan sát đại chiến.

Thần Nam nhìn rõ, người cùng Đạm Đài Tuyền giao thủ là thượng cổ thần long Khôn Đức.

“Chết tiệt, không biết tầng địa ngục mười bảy có bí mật gì mà khiến lão long cũng mạo hiểm tiến vào.”

Khôn Đức đại chiến phi thường kịch liệt với Đạm Đài Tuyền, lão nhấc tay phá không, giậm chân nứt đất nhưng tựa hồ không thi triển sát thủ.

Đạm Đài Tuyền tuy công lực phi phàm nhưng còn kém Khôn Đức một chút, dù kiếm khí ràn rạt, năng lượng trong tiểu thế giới điên cuồng tràn ra nhưng không thể chạm đến Khôn Đức.

Kiếm khí tung hoành, thi thoảng từ trên không lạc xuống đất, hủy diệt mấy ngọn đồi, lực phá hoại kinh nhân vô cùng đáng sợ.

Hiện tại Thần Nam đoán ra Khôn Đức có lẽ chớm bước vào Thần Hoàng lĩnh vực. Đạm Đài Tuyền là cao thủ Thần Vương đỉnh cấp, vẫn còn kém hơn Thần Hoàng nên không thể đánh bại được Khôn Đức, không đoán được tu vi chân thật của Lão bạo quân.

“Ầm.”

Tiếng nổ vang lừng, lưỡng đại cao thủ trên không bổ ra chưởng lực kinh hồn đánh thẳng xuống đảo, một khe nứt rộng mấy trượng nhanh chóng vươn xa mười mấy dặm, nước biển phía dưới theo khe nứt tràn lên.

Đương nhiên Đạm Đài Tuyền nóng ruột, đã động chân hỏa, tựa hộ muốn quyết sinh tử. Sau cùng, Khôn Đức hình như không muốn chiến đấu nữa, bay về Đông phương, Đạm Đài Tuyền đuổi sát.

Nguyên Tố thủy thần không bám theo mà cưỡi cự lang Đồ Đằng tìm kiếm thật kỹ trên đảo, tựa hồ muốn tìm gì đó.

Thần Nam vô cùng kỳ quái, thận trọng bám theo.

Nửa thời thần sau, chợt trên không có dao động quái dị, hắn vội quay lại, chuân bị chiến đấu, một bóng dáng màu bạc vạch ngang hư không, đột ngột xuất hiện trước mặt hắn.

“Khôn Đức!”

Mắt hắn xạ ra hai đạo thần quang, không biết đối phương là địch hay bạn.

“Không sai, là ta. Không ngờ vừa nay không nhìn nhầm, ngươi đang quan chiến ở ngoài. Ta không có địch ý, vào nội thiên địa của ngươi đàm luận một chút.” Mái tóc bạc của Khôn Đức lất phất, tạo cho khôi vĩ nam tử bề ngoài chừng ba chục tuổi này mị lực siêu nhiên.

Thần Nam không chần chừ, mở nội thiên địa, hai người cùng vào.

“Ai nấy đều tham lam.” Khôn Đức cảm thán.

“Có ý gì?”

“Ngươi có biết bao nhiêu người vào tầng địa ngục mười bảy không?”

“Ta sao biết được.”

“Ngươi sẽ biết nhanh thôi, không ít Thần Vương tiến vào.”

Thần Nam vô cùng kinh ngạc, buột miệng hỏi: “Vì sao? Họ có mục đích gì?”

“Mấy hôm trước có hai lão bất tử của Tây phương Thiên giới lộ ra tin tức rằng trong địa ngục có một cỗ sức mạnh cải thiên hoán địa.”

“A?” Thần Nam máy động trong lòng.

“Một tàn phá thế giới.”

Hai mắt hắn xạ ra thần quang, lạnh giọng: “Tàn phá thế giới . hừ!”

Khôn Đức gật đầu: “Không sai, một tàn phá thế giới. Nó bị phụ thân ngươi phong ấn trong địa ngục, ai đạt được là vươn lên thành chí tôn cường giả trong thiên địa.”

Thần Nam lạnh giọng: “Lòng người không đáy, vì một truyền thuyết phiêu diêu lại khiến các Thần Vương cam tâm vào địa ngục. Hừ hiện tại địa ngục chi môn đã phong bế, ta xem họ thoát kiểu gì, sẽ mãi mãi ở lại trong này cũng nên.”

Khôn Đức nói: “Lấy được tàn phá thế giới sẽ mở được địa ngục. Đương nhiên, tàn phá thế giới chỉ có một, các Thần Vương sẽ phải tàn sát, để người sau cùng nắm được. Nó do phụ thân ngươi để lại, ta thấy chỉ ngươi mới có khả năng lấy được.”

“Ha ha…” Thần Nam cười vang: “Ngươi coi trọng ta, có phải định đi cùng, khi ta lấy được thì ra tay đoạt lấy?”

“Ngươi cả nghĩ rồi.” Khôn Đức lắc đầu thở dài.

Lúc đó, thượng cổ thần long uy chấn Tây thổ có phần thương cảm, khác hẳn hình tượng cường giả uy nghiêm cái thế thường ngày: “Ta vào địa ngục để điều tra một đoạn công án. Ta có ba đứa con gái, Tiểu nữ nhi Giai Ti Lệ sáu ngàn năm trước mới sinh, hai đứa trước từ một vạn năm trước đã tiếp cận cảnh giới Thần Vương, là thiên tài hiếm thấy của long tộc. Nhưng không ngờ lại bị một nữ nhân sát hại…”

“Đạm Đài Tuyền? Chuyện đó… sao có thể.” Thần Nam cả kinh: “Lẽ nào là thế lực sau lưng nàng ta từ vạn năm trước?”

“Không sai.” Mắt Lão bạo quân lóe hàn quang: “Vạn năm trước có một nữ nhân tung hoành thiên thượng địa hạ, qua lại Tiên Ảo và Ma Ảo đại lục, vì đoạt Tây thổ chí bảo đã giết Tây thổ thủ hộ giả, hai con gái ta cũng vạ lây. Sau cùng tuy ả hồn phi phách tán trong thiên địa hạo kiếp nhưng ta thấy ả hình như chưa triệt để tiêu tan.”

“Sau vạn năm liệu còn tìm được ả không?” Thần Nam hỏi, hắn muốn biết kẻ sau lưng Đạm Đài Tuyền đó là ai, đó cũng là cừu địch của Thần gia, cùng phụ thân hắn tranh đấu mấy ngàn năm.

Khôn Đức nói: “Ta cảm giác được khí tức của ả tại hai nơi, một là Đạm Đài cổ thánh địa ở Nhân gian và tại mười tám tầng địa ngục.”

Thần Nam cả kinh: “Đạm Đài cổ thánh địa, lẽ nào là Mộng Khả Nhi?”

“Không sai, lúc đầu ta tưởng Mộng Khả Nhi là nữ nhân đó nghịch thiên quay về ngưng tụ thành thân thể. Nhưng hiện tại có lẽ đã lầm. Thể nội Mộng Khả Nhi tuy có một cỗ năng lượng kinh hồn nhưng không có khí tức của nữ nhân đó. Trừ cổ thánh địa ra thì nơi hoài nghi còn lại là mấy tầng địa ngục cuối cùng. Mười bốn tầng đầu, sức mạnh của ta mở được nhưng từ tầng mười lăm trở đi, ta không mở được, để báo cừu cho hai con gái và Tây thổ thủ hộ giả, ta không ngại tiến vào tầng địa ngục mười bảy tìm tung tích nữ nhân đó.”

Đoạn Khôn Đức lại thở dài thương cảm, rồi mở một không gian, thả một nữ tử hôn mê ra, là Mộng Khả Nhi.

Nàng như mĩ nhân đang ngủ, mặc tà váy trắng, nằm yên trong bụi cây, tuyệt đại tư dung điềm đạm vô cùng, làn mi dài khẽ lay động, tựa hồ sắp tỉnh lại.

Khôn Đức cười nhạt: “Loại trừ nàng ta thì ta không muốn giam giữ nữa. Bất quá ta không trả cho Đạm Đài Tuyền, vạn năm trước ả không qua Tây đại lục, không có liên quan nhưng được nữ nhân đó thưởng thức, ta không giết ả nhưng quyết phải trừng phạt.”

Lão bạo quân liếc Thần Nam thật sâu: “Ta tìm tòi kí ức của Mộng Khả Nhi, cũng biết vài chuyện. Xin lỗi, không ngờ nàng ta lại mang hài nhi của ngươi, nhưng ta không để nàng ta phải chịu ủy khuất.”

“Ngươi…” Thần Nam há hốc mồm, thần tình vô cùng ngượng ngập, định phát nộ nhưng nhẫn lại được: “Ngươi nói nàng đang có thai?”

“Cung hỉ, là nam hài, một hai năm nữa sẽ sinh.”

“Chuyện này…” Hắn ngẩn ngơ, tận giờ mới hiểu vì sao lúc trước không tìm thấy hài nhi ở Đạm Đài thánh địa, bởi nó chưa sinh ra. Hắn biết tu luyện giả thể chất đặc thù, thai kỳ khác hẳn người thường.

Khôn Đức cười lạnh: “Trừng phạt lớn nhất với Đạm Đài Tuyền đến thế là cùng.”

“Ngươi nói gì?” Thần Nam dựng làn mi kiếm, lạnh giọng: “Đừng đem cừu oán của ngươi trút lên đầu hài nhi của ta. Hiện tại mong ngươi không lợi dụng Mộng Khả Nhi đi báo thù Đạm Đài Tuyền, ta hi vọng ngươi không làm mẫu tử nàng thương tổn.”

“Ha ha…” Khôn Đức cười vang: “Ta tuyệt không thương tổn họ. Ngược lại còn giúp họ. Mộng Khả Nhi dị thường trọng yếu với Đạm Đài Tuyền, nếu để ả biết Mộng Khả Nhi có hài nhi của ngươi chắc sẽ dùng đại thần thông cấp Thần Vương giúp Mộng Khả Nhi luyện hóa tiểu sinh mệnh. Vì thế, tốt nhất ngươi không nên cho Đạm Đài Tuyền biết Mộng Khả Nhi ở trong nội thiên địa, ta sẽ tiếp tục thu hút ánh mắt Đạm Đài Tuyền.”

Thần Nam biến sắc, trong thời gian hai năm tới khó mà để Đạm Đài Tuyền không tìm ra, hắn tuy đạt đến Thần Vương nhưng e là không chống nổi cao thủ chuẩn Thần Hoàng.

“Không cần lo, chỉ cần hài nhi của ngươi đủ mạnh, dù Thần Hoàng cũng không luyện hóa được. Nên biết hài nhi của ngươi không tầm thường, hiện tại không phổ thông tiên nhân nào luyện hóa được, tiền đồ của nó không thể tưởng tượng, gốc rễ của nó thật quá sâu dày. Nếu ngươi còn lo lắng, có thể nghĩ cách khiến tiên thiên của nó mạnh hơn.”

“Làm thế nào?” Thần Nam có vẻ động lòng.

“Có món đồ tốt không dùng, lãng phí quá.” Khôn Đức cười lạnh, chỉ vào Lôi Thần bị phong ấn cách đó không xa.

Sức mạnh của Lôi Thần tuy bị phong ấn nhưng cảm giác vẫn còn, nghe Khôn Đức nói xong, sắc mặt xanh lè.

“Ta rất thích hài tử chưa sinh ra này, cảm giác được nó rất mạnh lại nghĩ tới hai đứa con thiên tài xưa kia.” Khôn Đức có phần thương cảm: “Ta giúp nó lấy được sức mạnh Thần Vương của Lôi Thần, để tiên thiên của nó hồn hậu hơn.”

Khôn Đức vẫy tay, Lôi Thần bay tới nhưng được nửa đường, Lôi Thần đã sợ quá ngất xỉu, lúc mất tri giác y quả thật muốn chửi văng lên, đường đường Thiên giới chủ thần lại trở thành bổ phẩm cho người ta, quả thật không còn gì để nói.

Một đạo tử quang từ thể nội Lôi Thần bính phát ra, một viên Lôi Thần đan xuất hiện trong tay Khôn Đức, rồi bị Lão bạo quân luyện hóa thành khí thái, cực kì thận trọng đẩy tử quang vào tiểu phúc Mộng Khả Nhi, dẫn vào thể nội tiểu sinh mệnh.

Lôi Thần có chín viên Thần Vương đan, bốn viên trước đã bị Thần Nam và con rồng du côn đẩy vào thể nội Long Bảo Bảo, hiện tại còn năm viên, bị Khôn Đức luyện hóa thành tiên thiên sinh mệnh lực, chú nhập vào tiểu sinh mệnh thể.

“Ta thấy thêm chút thời gian nữa, dù Đạm Đài Tuyền cũng không luyện hóa được nó, trừ phi ả muốn Mộng Khả Nhi mất mạng. Được rồi, giờ xin cáo từ.” Khôn Đức rời khỏi nội thiên địa, trực tiếp tan biến vào tầng không hải đảo.

Nhìn Mộng Khả Nhi đang ngủ, nở nụ cười điềm đạm, cảm giác được tiểu sinh mệnh máy động, lòng hắn dấy lên cảm tình khôn tả.

Hắn cẩn thận ôm Mộng Khả Nhi lên, đưa nàng vào điện vũ rồi gọi mấy thiên sứ hàng phục được ở Thiên giới đến phục thị.

Hắn định rời khỏi, chợt thấy một tia tinh thần dao động mỏng manh, giọng nói non nớt tựa hồ đang hô hoán: “Ba . ba .”

Thần Nam không dám tin vào linh giác, quay phắt lại.

“Ba ba . mụ mụ .”

Giọng nói non nớt lại vọng vào tim hắn.

Hắn cao hứng muốn cười vang nhưng rồi nhẫn lại được, ngồi xuống bên cạnh nhìn Mộng Khả Nhi đang ngủ, cảm thụ tiểu sinh mệnh hô hoán, một thời thần sau mới đứng dậy đi ra.

Rời khỏi nội thiên địa, xuất hiện trên hải đảo, tìm khí tức của Nguyên Tố thủy thần nhưng không phát giác, mà thấy một cỗ tinh thần dao động cực mạnh.

Hắn vội giúp cự ngưu Đồ Đằng ẩn khí tức, lánh vào một vạt rừng trên núi. Chỉ thấy trên không có mấy nhân ảnh nhanh chóng bay tới, một kẻ là Hắc Ám đại ma thần, bên cạnh là hai ma thần hắn không quen.

“Chết tiệt, mấy tên này đến đây vì tàn phá thế giới.” Hai mắt hắn xạ ra thần quang.

“Lão bất tử đó lừa chúng ta sao?”

“Âm Ảnh ma thần ngươi hoài nghi tiền bối Hắc Ám tộc chúng ta?” Hắc Ám đại ma thần lạnh lùng hỏi.

Âm Ảnh ma thần không đáp, một ma thần khác nói: “Không phải chúng ta hoài nghi, Thần Chiến sao lại chết được? Dù chết rồi, vị tiền bối đó sao lại khẳng định được thi thể Thần Chiến ở tầng địa ngục mười bảy?”

“Tà Dục ma thần ngươi có nghi vấn này sao lúc ở Thiên giới không nói ra?” Hắc Ám đại ma thần cười lạnh: “Sợ gì, dù không thu hoạch gì, chúng ta cũng rời đi được. Thôi, ba người chúng ta chia ra đi tìm. Bất quá không nên tách nhau quá xa, tránh xảy ra bất trắc.”

Ba ma thần chia thành ba hướng lao đi như sao băng.

Hai mắt Thần Nam phun lửa, lạnh giọng: “Chết tiệt, đều vì tàn phá thế giới. Phụ thân, người thật ra để lại gì ở đây? Con tin người chưa chết.”

Hắn tung chưởng đánh cự ngưu Đồ Đằng ngất đi rồi đằng không đuổi theo hướng Âm Ảnh ma thần, lạnh giọng: “Định nhắm vào Thần gia chúng ta thì xin lỗi, ta phải ra tay. Nhất định ta phải thu hồi tàn phá thế giới, còn chuẩn bị chút bổ phẩm cho hài nhi.”

 

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky