Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thần Mộ (Tru Ma) – Phần 2

Chương 440: Cấm kị thần thông chấn nhiếp địch

Tác giả: Ngô Biển Quân
Chọn tập

Tròng mắt Thần Nam trống rỗng, phảng phất như hư không tử tịch, biến hóa kỳ dị này đột nhiên sinh ra chỉ trong nửa ngày, ẩn ước như vô tình vô dục, diệt thế thiên đạo.

Trước mắt hắn ngưng tụ thành hai lưỡi ma đao đen nhánh lạnh lùng, vô cùng sắc bén. Khẽ động đã cắt đoạn hư không thành hỗn độn, cảnh tượng quả đáng sợ.

Hai thanh đao từ mắt hắn xuất ra, tùy theo ánh mắt mà động, nơi nào đi qua, bàn ghế tan ra như hoa tuyết, bức tường ngăn chặn tầm mắt cũng tan như mây khói trong một sát na. Phảng phất như có thanh diệt thế đồ đao quét qua, mọi vật hữu hình đều hóa thành tro bụi, quay về hỗn độn.

“Thâu thiên, sao lại nói là thâu thiên?” Hắn chầm chậm quay lại hỏi Cốt Long và Hoàng Nghĩ.

Hai người nhanh chóng lách đi: “Thu lại vô tình đao!”

Đôi mắt trống rỗng của Thần Nam thoáng chốc lại hiện sinh khí, tử tịch khí tức tan biến, sinh cơ hiện dần, hai thanh ma đao tan trên không trung.

Vô tình đao, trảm diệt chi đao, đoạn tuyệt tất cả. Trong lòng cả ba người đều có cảm nghĩ này.

“Cái gì là vô tình đao?” Thần Nam tựa hồ minh ngộ, thoáng nghĩ rồi hỏi: “Hai thanh ma đao vừa nãy…”

“Ta còn tưởng ngươi dùng đại pháp lực thâu thiên, xem ra ngươi không biết gì. Còn không mau tỉnh lại, luyện hóa vô tình đao trong lòng. Ngươi còn chưa chế ngự được nó, để lâu e là nó sẽ chế ngự ngươi.”

Thần Nam dần tỉnh ngộ, trầm tĩnh điều tĩnh, hai thời thần sau mới mở mắt, đôi mắt trong mắt, không còn vẻ tử tịch như lúc trước.

“Thâu thiên là gì?” Hắn lại hỏi.

“Kẻ thâu thiên, lấy năng lượng của Thiên, rút lực của Thiên.” Đôi mắt nheo lại của Cốt Long xạ ra hai đạo tinh quang: “Lục đạo phồn thịnh cực điểm, uy hiếp đến tồn tại của Thiên nên phải diệt chúng sinh, tương truyền từ xa xưa rằng chúng sinh cũng có thể diệt Thiên.”

Thần Nam bị lời lẽ của Cốt Long chấn động, lão long này đã kinh qua hai lần đại phá diệt, lời tương truyền cổ lão mà y nói tới quả thật kinh nhân.

Cốt Long tiếp lời: “Đương nhiên khả năng chúng sinh diệt Thiên chưa từng xảy ra, chỉ thấy xảy ra Thiên diệt chúng sinh.”

“Chúng sinh diệt Thiên”“Thiên diệt chúng sinh” dấy lên hồi ức trong lòng Thần Nam, khiến hắn nhớ tới “lời dự báo trên thanh diệp”. Lần đầu nghịch chuyển thời không đế trước thời Thái cổ từng có bốn phiến thanh diệp kích xuyên cách đoạn Thái cổ bay tới, nhưng chỉ thấy ba chữ: “sinh”, “diệt”, “chúng”. Hiện tại, hắn đã hiểu bốn chữ truyền ngôn đó có thể là “chúng sinh diệt Thiên”! Hoặc là “Thiên diệt chúng sinh”!

Giọng Cốt Long trầm hẳn xuống: “Sau khi Thiên diệt chúng sinh sẽ dựa vào chúng sinh chi linh mà nuôi bản thân. Hiện tại Lục đạo tan nát, tuy chìm vào vô tận tử tịch nhưng trong chết chóc lại ẩn chưa vô hạn sinh cơ, là linh lực trời cao dùng để nuôi mình. Đồng thời có vô hạn sức mạnh bản nguyên của Thiên phân giải khắp thế giới hủy diệt để hút lấy chúng sinh linh lực về với thiên đạo.”

Thần Nam dường như hiểu ra: “Ngươi muốn nó ta lấy Thiên chi lực?”

“Hắc, cũng không coi là lấy trộm, nó vốn thuộc về chúng sinh, chẳng qua tạm gọi là kẻ thâu thiên. Vừa nay ta thoáng thấy thể nội ngươi ẩn chứa uy lực vô cùng, tựa hồ có sức mạnh vô tận, ngươi có thâu thiên không?”

“Vốn là chúng sinh chi lực, thì thâu thiên cái gì, ta chỉ thu lại một chút Sinh Mệnh nguyên tuyền.”

Hoàng Nghĩ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Như vậy ngươi không thuần túy là kẻ thâu thiên, Sinh Mệnh nguyên tuyền là tinh hoa của chúng sinh linh lực nhưng còn lâu mới là toàn bộ. Sức mạnh cực lớn ẩn tại các góc của tử vực. Sức mạnh bản nguyên của Thiên đang luyện hóa hoặc giành lấy, kẻ thâu thiên là chúng. Mỗi Thái cổ cự hung thoát khỏi diệt thế đều đóng vai trò thâu thiên.”

Hoàng Nghĩ dần hưng phấn: “Vô tình đao của ngươi vừa nãy chắc do bất diệt linh lực của chúng sinh ngưng tụ thành, được ngươi cảm ngộ tu luyện ra.”

Thần Nam ngạc nhiên nhìn y.

Hoàng Nghĩ nói: “Thần thông xuất hiện trong giai đoạn này, tương lai không bị thiên phạt áp chế, ta thấy vô tình đao uy lực tựa hồ cực đại, chưa biết chừng có thể cắt đứt thiên đạo.”

Thần Nam kinh ngạc.

Cốt Long gật đầu: “Có biết Thiên hư nhược nhất lúc nào không? Là hiện tại. Nguyên lực do chúng sinh chết đi để lại, nếu hiện tại được tu giả cảm ngộ thành thần thông, quả là để đối phó với Thiên. Cường giả mạnh nhất sinh ra lúc nào? Nhiều loại thần thông của những cường giả như Ma Chủ được sáng tạo sau đại phá diệt.”

Hoàng Nghĩ cũng nói: “Thiên diệt chúng sinh, chúng sinh cũng diệt Thiên, thiên chi đồ đao cực kỳ sắc bén, đồ đao của chúng sinh lại vô hình vô chất, tỏa sáng đến đời sau. Có nghe đến Lượng Thiên xích không? Là loại cấm kị đại thần thông trong lời đồn từ xa xưa, là vô hình chi lực của chúng sinh tịch diệt, bị người ta cảm ngộ ngưng tụ thành thần thông, đánh được cả Thiên.”

Thần Nam lặng lẽ lắng nghe họ giảng giải, hồi lâu mới nói: “Vậy để ta kiểm nghiệm uy lực của vô tình đao.” Đoạn hai mắt lại bắn ra tử tịch chi quang, hai lưỡi ma đao tái hiện. Bất quá, lần này không lắc lư nữa, vẫn lãnh liệt nhưng cực kỳ ổn định.

Trong ánh mắt trống rỗng của Thần Nam hiện lên thân ảnh của nhóm Hắc Ám đại ma thần, Minh Thần, đoạn tan biến khỏi Thần Phong học viện, truyền âm lại với hai ngươi: “Đa tạ chỉ điểm, ngày khác sẽ đến cầu giáo.”

Vô tình đao tùy tâm khống chế, nơi ánh mắt quét qua, hư không tan tành thành hỗn độn, uy lực kinh nhân.

Hắn thu liễm lại, nhanh chóng xuất hiện tại Thần Vực của bọn Pháp Tổ, lần này quyết tới để giết chóc.

Hắn tiến thằng vào địa vực mấy tổ thần cư trú, song mục trống không, vô tình đao tế xuất, hai đạo u minh chi quang uy nhiếp cửu u, thoáng chốc cắt đứt hư không, chém tan một tòa thần điện.

“Ai?”

Lần này Thần Nam tới để tế đao, ung đệ ngũ giới đứng dưới ánh trăng.

“Ha ha…” Hắc Ám đại ma thần ra khỏi thần điện đầu tiên, cười liên hồi: “Tiểu tử ngươi quả nhiên lớn mạng, xem ra Thần gia hiểu ngươi hơn cả, nói ngươi không dễ chết như thế, quả vẫn còn sống.” Đoạn lạnh lùng cất giọng: “Tự chui đầu vào lưới, đúng là ngu xuẩn, lần này ngươi chết chắc.”

Pháp Tổ cũng bước tới, chỉ vào Thần Nam: “Kẻ đâm vào ngực ta hôm qua hiển nhiên là ngươi. Thần Nam ngươi sống dai thật, nhưng lần này đừng hòng sống sót.”

Bọn Hỏa Hệ tổ thần, Phong Hệ tổ thần cũng tiến ra, chỉ không thấy Minh Thần. Bất quá, lực lượng của Tây phương Thần Vực chư thần cũng cực mạnh, có tới tám thiên giai cao thủ, đều là những cường giả bị trấn áp dưới mười tám tầng địa ngục, hiện giờ tụ tập lại một nơi.

“Thần dạy phải có ánh sáng.” Hắc Ám đại ma thần ngạo nghễ tiến lên, cười tự phụ, cả thế giới sáng rực lên, vùng không gian này tựa hồ do các thiên giai cao thủ khống chế.

Tám thiên giai cao thủ vây chặt Thần Nam, đề phong hắn bỏ chạy, đồng thời mỉm cười trào lộng, gần đây tu vi của họ tăng cao, chỉ cần hắn không chạy, họ tự tin sẽ tiêu diệt được hắn.

“Thần dạy phải có ánh sáng? Ta nói ngươi phải cụt tay.” Thanh âm hắn cực lạnh, tròng mắt trống trơn, tử tịch, phảng phất bao trùm hai vũ trụ hủy diệt, vô tình đao tế xuất, nơi nào ánh mắt quét qua đều bị cách đoạn hóa thành hỗn độn. Hắc Ám đại ma thần cảm giác khí tức rùng mình, “Ma vương hống” vang lên động trời, định dùng sóng ấm chấn nát vô tình đao, đồng thời song thủ liên tục vạch ra, hắc ám cấm chú ma pháp cuồng bạo bổ vào Thần Nam.

Nhưng quái sự xảy ra, vô tình đao cắt đứt tất cả, vô thượng âm ba toàn bộ bị chẻ tan, hắc ám cấm chú ma pháp hóa thanh mây khói, hai lưỡi đao chém đứt hai tay Hắc Ám đại ma thần.

“A…”

Tiếng thê thảm vang lên, máu phun như suối, Hắc Ám đại ma thần suýt nữa gục xuống, hoảng hồn nhận ra nơi bị cắt cụt gần như không thể mọc thành tay mới, tận lực mới mọc một nửa.

Vô tình đao chấn nhiếp tất cả, Thần Nam ung dung cắt đứt tay Hắc Ám đại ma thần, quả nhiên đáng sợ.

Cùng lúc, tám thiên giai cao thủ đồng loạt nắm chắc thần khí thành danh tế luyện nhiều năm, đủ cả pháp trượng, chiến mâu, cự kiếm…

Đồng thời, Pháp Tổ ngửa mặt hú vang, âm ba cuồn cuộn vang khắp tầng không.

Thần Nam nhíu mày, đối thủ xin cầu viện.

“Lấy ngươi tế đao.” Hắn lạnh lùng lao vào Pháp Tổ.

“Tất cả xông lên, sức mạnh của y tuyệt đối không thể so với tám người chúng ta, bất quá biết một loại cấm kị thần thông mà thôi. Tát cả dùng pháp khí chặn ma đao, xem hắn tế khởi được mấy lần.”

Đôi mắt Thần Nam như vong chi nguyên, u minh quang mang lấp lóe, vô tình đao cắt qua hư không chém vào Pháp Tổ.

Tất cả cùng động thủ, cấm chú cuồng bạo xuất ra, đồng thời pháp trượng, chiến mâu, cự kiếm cũng ngăn ma đao. Hai thanh ma đao hóa hư không thành hỗn độn, mở ra không gian thông đạo, ánh lên hỗn độn chi quang mênh mang, hút hết cấm chú vào đó, đoạn vô tình đao lại xé toang hỗn độn, chém vào Pháp Tổ.

“Choang.”

Thần thánh pháp trượng Pháp Tổ gọi tới bị hai cây ma đao chém đứt, hai lưỡi đao xuyên qua ngực y, máu phun như suối.

Pháp Tổ kinh hãi gào lên, phát giác vết thương cực khó phục nguyên, vận toàn lực chỉ ngăn được máu chảy.

“Hắc Ám đại ma thần, Pháp Tổ, chúng ta đến đây.”

Quả là cừu nhân theo nhau tới.

Ba trong Thái Cổ Lục Tà tới, gồm Tuyệt Tình tổ thần, Phá Diệt tổ thần, Hỗn Thiên tổ thần.

“Tiểu tử ngươi chưa chết thì hôm nay chịu chết đi.”

Thần Nam không nói gì, hai mắt lạnh tanh, quét về Tuyệt Tình tổ thần đang khoa trương, vô tình ma đao xé tan hai phiến hỗn độn, chém tan song chưởng y đẩy ra, đồng thời phá toái sức mạnh y phun ra, hào quang lóe sáng, một chiếc đầu bị chặt đứt.

“A… sao lại thế nay?” Tuyệt Tình tổ thần kinh hoàng gầm lên, đưa cả hai tay cầm đầu ấn vào cổ, huyết thủy nhuộm đỏ mặt đất.

Thần thông uy hiếp tất cả, vô tình đao thái quá kinh nhân, không gì ngăn đỡ nổi, có lẽ đúng như Cốt Long nói, có thể cắt được thiên đạo!

Hiện trường tu có nhiều thiên giai cao thủ nhưng nhất thời đều kinh hãi, không ai dám xông lên.

“Hừ.” Một tiếng hừ lạnh từ trên hư không vô tận truyền xuống lạnh lẽo: “Chẳng qua là một loại thần thông, trước mặt sức mạnh tuyệt đối, tất cả đều là hư ảo, chiến lực của các ngươi không kém hơn hắn.”

Thanh âm lạnh lẽo xuất phát từ Nguyệt lượng cách đại lục hắc ám hơn trăm dặm.

Chỉ thấy trên Nguyệt lượng có một ma ảnh khổng lồ đứng dậy, vỗ một chưởng xuống, một đạo u minh chi quang đáng sợ vô cùng lao vút xuống, bổ vào Thần Nam.

Thần Nam lạnh tanh, hai mắt trống rỗng, mục quang quét về Nguyệt lượng, vô tình đao nghịch không bay lên, không ngừng va chạm với u minh ma quang, liên tục vang lên tiếng sấm động, ánh sáng hỗn độn lấp lóe, hư không liên tục vỡ tan, bị ma đao hóa thành một vùng hỗn độn.

“Tên nghiệt chướng khi sư diệt tổ, ta biết ngươi không chết.” Trên Nguyệt lượng truyền lại giọng nói lạnh lùng.

Thần Nam vẫn trơ trơ, ánh mắt càng trống rỗng hơn, tốc độ của vô tình đao càng nhanh, sau cũng hất ma quang đi, nghịch không bay lên, chém vào Nguyệt lượng. Cùng lúc, trong các quang minh thế giới, không ít thiên giai cao thủ kinh hãi quan sát tình cảnh, thấy vô tình đao mở ra vùng hào quang xé tan hỗn độn, bay lên Nguyệt lượng, tựa hồ muốn chẻ đôi vầng minh nguyệt.

 

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky