Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thần Mộ (Tru Ma) – Phần 2

Chương 228: Hỗn Thiên thổ huyết

Tác giả: Ngô Biển Quân
Chọn tập

Vùng núi của Hỗn Thiên đạo phi thường thích hợp tu luyện ma đạo tà công. Với kẻ tu ma công, nơi này là bảo địa ma khí dày đặc, dù trong tình cảnh tuyết phủ kín núi vẫn khiến người ta cảm thấy ma khí mờ mờ lưu động.

Nhưng tình cảnh hiện tại quá khoa trương, ô vân che kín đất trời, hoa tuyết bay khắp nơi đều biến thành màu mực, từng mảng ô vân ép lên ma sơn, nối dãy núi lại với nhau.

Trong làn ma khí cuồn cuộn có một bóng dáng khổng lồ đứng sừng sững, Thần Nam liếc mắt là nhận ra Thiên giới Hỗn Thiên lão ma vương.

Bạch y dâm tặc Nam Cung Ngâm cảm giác áp lực kinh hồn, lòng hơi hoảng sợ, run giọng hỏi: “Thần huynh… ma tượng trên không là ai? Tựa hồ có địch ý với chúng ta, đệ thấy không ổn, cảm giác có một siêu cấp đại yêu quái đang nhìn.”

“Mẹ kiếp, ta không nhìn lầm, đúng là Hỗn Thiên lão vương bát đản! Tiểu tử, cũng nên chạy cho nhanh.”

“Thần dạy, sự tình không ổn.”

Hai con rồng hoàng sợ.

“Hừ, Hỗn Thiên ma vương thật thì sao? Tại Thiên giới có phải ta chưa giao thủ với lão đâu, dù gì ta cũng có thực lực đấu với Thần Vương. Hơn nữa ta không tin hắn thật là Hỗn Thiên. Hỗn Thiên ma vương bị ta bắn tan thân thể tại tinh không nguyệt điện, phải chiếm thân thể người khác, căn bản không giống thế này. Các ngươi đừng lo, dù tên này tu vi cao thâm, cũng không đáng sợ như Hỗn Thiên.”

Hiện tại Nam Cung Ngâm tin Thần Nam từng lên Thiên giới, bằng không việc hắn chém thần tiên trước đây không giải thích được, tuy biết Thần Nam tu vi cao thâm mạc trắc nhưng y vẫn không thể yên lòng, thở than liên hồi: “Sao ta lại đi cùng với hung tinh thế này, ô ô.”

Thần Nam cầm Liệt Không Kiếm trên tay trái, tay phải cầm Đại Long đao bay lên, lần này hắn dùng hai món thần binh, đủ thấy rất trọng thị đại địch.

“Đừng giả thần giả quỷ, mau lộ bản thể ra, đừng để chết quá khó coi.” Hắn quát vang.

Về Nhân gian, không còn lo bị mấy Thần Vương liên hợp vây giết, giờ đối diện với một kẻ không phải Hỗn Thiên, lẽ nào Thần Nam chịu khách khí, ở Nhân gian dù phải đấu với Thần Vương chân chính hắn cũng không ngại.

“Hỗn Thiên!”

Ma ảnh phát ra hai chữ khiến mấy ngọn núi cạnh đó rung chuyển, tiếng ầm ầm vang đi mười mấy dặm.

“Ta khinh, tên chết nhát còn ra vẻ cái gì? Hỗn Thiên lão vương bát đản bị ta phân thây ở Thiên giới rồi, ngươi còn đắc ý dương dương mạo nhận, đúng là mặt dày, nếu là long đại gia ta chắc phải nói là Thần Hoàng mất.”

Mồm mép Tử Kim thần long không chỉ khiến nữ nhân phẫn hận mà địch nhân cũng ghét, ma ảnh run lên, bàn tay khổng lồ ấn xuống.

Bàn tay rộng mấy trượng, như ngọn núi nhỏ ép xuống, ma khí ào ào tràn ra như biển lớn khiến núi non rung chuyển.

“Đáng ghét, long đại gia đang bàn kiến thức, không rảnh đấu với ngươi, ta tránh, tránh tránh…” Tử Kim thần long mặt dày như thành tường chạy cong đuôi, thoáng chốc chạy xa mấy dặm.

Long Bảo Bảo đưa Xạ nhật tiễn cho Thần Nam rồi chạy ngay.

Thần Nam hóa thành một dải cầu vồng bay lên, tay trái Liệt Không Kiếm, tay phải Đại Long đao chém mạnh vào bàn tay trên không, hai thần binh bảo vật phát ra kiếm khí và đao mang mười mấy trượng chấn tan hết ma khí, đoạn va vào bàn tay trên không, phát ra tiếng choang choảng như kim thuộc va nhau.

Đó là sức mạnh giao phong cực hạn ở Nhân gian, thêm nữa sẽ dẫn đến thiên phạt. Thần Nam và cự ma giao chiến trên không khiến ma khí lan tràn, núi non run rẩy, tuyết bay cuồng loạn, hôn thiên ám địa.

Ma khi bị chấn tan, cự ma lộ ra thân thể cao lớn trên không như tòa cự sơn, phát ra tiếng gầm chói tai khiến bát phương vân động, tuyết lở trong tuyết sơn, thanh thế kinh thiên động địa.

Thần Nam thấy không dùng sức mạnh thất giai ắt không thương tổn đến cự ma được, liền không do dự tăng lực, không ngại dẫn đến thiên phạt, quyết diệt bằng được cự ma diện mạo như Hỗn Thiên ma vương.

Trên không liền giáng xuống lôi quang ào ạt, tiếng ầm ầm liên miên bất tuyệt, diện võng chói lòa rợp trời đổ xuống. Thần Nam đặt Xạ nhật tiễn lên Hậu Nghệ cung, chuẩn bị phóng thần tiễn giết cự ma.

Nhưng cự ma phẫn nộ gầm lên rồi tan biến, chỉ còn lại ma khí rợp trời rồi cũng từ từ tan dần.

Thần Nam đại nộ, nó tránh né, thiên phạt giáng xuống đánh hết vào hắn, buộc hắn hóa thần cung thành thần thụ, quét ngang thần lôi, đồng thời dùng Đại Long đao phát ra thần mang sáng lòa đối kháng thiên phạt.

Đoạt hắn thoát khỏi lôi quang điện võng, sát khí đằng đằng tiến lên đỉnh núi có vô vàn đình đài, hiển nhiên là nơi Hỗn Thiên đạo tọa lạc.

Đến đỉnh, hắn vung đao quét sạch một tiểu trận do loạn thạch chất thành đoạn rảo bước tới, nhất đao chém tan một thạch bi vạn cân trước sơn môn Hỗn Thiên đạo, đoạn lại quét long đao, dẹp bằng một mảng tường lớn.

Khói bụi mù mịt, hắn gầm lên: “Hỗn Thiên phái nghe đây, Thần Nam ta đến diệt phái, mau ra hết đi. Còn cả ma đầu co đầu rụt cổ nữa, nếu là Hỗn Thiên thì ra đây, đừng làm bộ cẩu hùng chết nhát.”

Vữa nãy hắn và cự ma giao chiến đã kinh động trên dưới Hỗn Thiên đạo, cả ngàn người nghe tiếng liền chạy ra, ai nấy như lâm đại địch.

Họ đã tiếp được phi cáp truyền thư, biết cách đấy không lâu Thần Nam giết hai tiên nhân, giờ lại tận mắt thấy hắn trổ thần uy đại chiến ảo ma, ai cũng hoảng sợ.

Thần Nam rảo bước tiến tới, đệ tử Hỗn Thiên đạo liên tục lùi bước, hắn tiến vào một tòa ma điện cao lớn, người Hỗn Thiên đạo vào theo, cả mấy lão nhân cực già cũng tiến vào đại điện, tựa hồ họ đều đạt tu vi lục giai trở lên.

Trong đại điện kim bích huy hoàng, cung phụng không ít tượng lịch đại tổ sư, hắn tung cước đá tượng Hỗn Thiên đạo tổ khỏi thần đàn, rồi không khách khí ngồi ngay lên bảo tọa ở giữa điện, nhìn xuống Hỗn Thiên đạo chúng nhân.

Tư thái khoa trương như vậy khiến các đệ tử trong điện điên tiết, nhưng mấy trưởng lão tu vi thâm hậu áp chế họ gây loạn, sợ mạo phạm Thần Nam sẽ dẫn đến sát thân chi họa.

“Thần Nam, vì sao ngươi định gây loạn Hỗn Thiên phái?”

Mộ trưởng lão bước khỏi đám đông nhưng lời lẽ không cứng quá, sợ hắn động nộ.

Hiện tại hắn khác nào ma vương, trở thành chủ nhân nơi này, ngôi trên bảo tọa, nắm hết vận mệnh mọi người.

“Không phải gây loạn là muốn diệt Hỗn Thiên phái!” Hắn đáp lạnh tanh.

“Lớn mật. Thần Nam ngươi là cái gì mà dám đá tượng Hỗn Thiên tổ sư, ngôi trên bảo tọa.” Một đệ trẻ tuổi bước ra, dùng kiếm chỉ hắn.

“Hừ, đệ tử Hỗn Thiên phái còn chút huyết tính nhưng đó không thể là lý do ta tha cho phái các ngươi. Hôm nay ta chỉ hành động, không nhắm vào con người, Tổ sư các ngươi ở Thiên giới định giết ta nên ta đành phản kháng, diệt căn cơ hắn sáng lập ở Nhân gian. Mọi đệ tử Hỗn Thiên đạo đều được miễn chết nhưng Hỗn Thiên đạo phải giải tán, các ngươi ở đâu về đấy, ta không truy sát mà chỉ muốn hủy ma sơn của Hỗn Thiên đạo.”

“Ngươi…”

“Ngươi… cuồng đồ!”

“Giao mệnh ra. “

.

Mấy đệ tử trẻ tuổi cầm đao vác kiếm lao tới, đệ tử cao tuổi của Hỗn Thiên đạo cũng lộ vẻ giận dữ nhưng không dám xông lên công kích.

Thần Nam lạnh giọng: “Ta hân thưởng đệ tử có huyết tính nên không giết các ngươi.”

Đoạn hắn phất tay, đại lực tràn ra hất văng toàn bộ đệ tử xông lên, tuy không lấy mạng nhưng họ đều không bò dậy nổi.

“Không phục cứ xông lên.”

Chỉ có thực lực mới đủ tư cách khoa trương, trong Hỗn Thiên đạo đại điện lặng ngắt, tuy có người muốn lên nhưng đều cực lực khắc chế, nhục thể phàm nhân sao chống nổi ma vương giết cả tiên nhân?

“Cho ta biết, cự ma vừa giao chiến với ta có lai lịch thế nào? Không nói thật, ta sẽ một bước giết người người.”

Khoa trương tuyệt đối, Thần Nam phát ra vô tận sát khí, cả đại điện lạnh ngắt, không ai hoài nghi hắn bởi hắn tuyệt đối dám biến Hỗn Thiên đạo thấy chất đầy điện, máu chảy thành sông.

Một trưởng lão tiến ra, tránh cho Hỗn Thiên đạo đổ máu nên phải nói thật.

“Đó là thủ hộ ảo ma của bản phái, tương truyền do đạo tổ để lại năm xưa, đạo tổ ở Thiên giới nếu không tiếc hao tổn nguyên khí, dùng đại pháp lực sẽ nối thông với ảo ma.”

“Ha ha, ta hiểu, hóa ra đó là Hỗn Thiên lão vương bát đản, hắn ở Thiên giới không tiếc hao phí đại pháp lực khống chế khôi lỗi nhân, định đấu với ta. Tiếc thật, lại công cốc thôi, đành trơ mắt nhìn ta hủy diệt Hỗn Thiên đạo. Ha ha… Hỗn Thiên ma vương lúc trước ở Thiên giới dẫn đệ tử đuổi ta ráo riết, muốn đuổi tận giết tuyệt ta sao? Giờ ta hủy căn cơ Nhân gian của hắn, mặc hắn trơ mắt nhìn mà bó tay.”

Ở Thiên giới, “phù”, Hỗn Thiên ma vương đang nhắm mắt đả tọa há miệng phun máu.

“Thần Nam, ta hận không ắn tươi thịt ngươi.” Hỗn Thiên ma vương kích nộ công tâm, bất quá y cố gắng bình tâm, tiếp tục khống chế khôi lỗi ảo ma ở Nhân gian giới.

 

Chọn tập
Bình luận