Lí Uyên vội vàng giơ chưởng lên đỡ
“Bụp Bụp”
Tiểu quyền đầu kim hoàng sắc của tiểu long trước sau mạnh mẽ đánh thẳng vào song chưởng của Lí Uyên. Lí Uyên bị một cỗ sức mạnh cường mãnh hất văng ra. Lão cảm thấy song chưởng của mình như muốn nát vụn ra, vạn lần không ngờ tên tiểu quỷ kia lại đáng sợ như vậy.
Vào lúc này, Thần Nam từ phía sau áp sát, tử vong ma đao chém xuống, hắc ám ma khí bao trùm trời đất, lan toả bốn phía, dường như muốn chém nát cả phiến không gian đó.
May mà phi kiếm lơ lửng ở phía xa vẫn liên tục nhắm vào Thần Nam. Dưới sự điều khiển bằng ý niệm của Lí Uyên nhanh chóng lao về phía ma đao.
“Oanh”
Sí nhiệt cương khí từ trên cao bắn ra tứ phía, đao kiếm giao nhau bạo phát những âm thanh như sấm sét. Lí Uyên bị một người một rồng ngầm thoả thuận phối hợp công kích bắn ngược ra, một dòng máu rỉ ra trên mép lão,
“Được, được lắm, không ngờ tên tiểu quỷ này lại là lục giai thần long…” Lí Uyên đã nắm chặt phi kiếm trong tay, đối mặt với bọn Thần Nam.
“Long bảo bảo, làm tốt lắm”. Thần Nam mở miệng tán dương“. Tên tiểu quỷ này xem ra đã gần khôi phục hoàn toàn, hiện tại đã có thể giúp hắn rất nhiều.
Tiểu long chớp chớp mắt nhìn Thần Nam, rồi giơ nắm đấm về phía Lí Uyên, làm ra vẻ ngoan đạo tụng niệm: “Thần nói, quang minh vĩnh viễn tồn tại trên thế gian, tà ác không thể trốn thoát. Ta, đại đức đại uy bảo bảo thiên long, sẽ đại biểu cho thần trừng phạt kẻ tội nhân nhà ngươi”.
Tiểu quỷ làm ra vẻ ngoan đạo, nhưng do cái giọng ngọng ngịu non nớt, làm cho người ta bật cười. Rất nhiều nữ quan chiến giả bên dưới đều có một cảm giác muốn ôm tiểu long vào lòng vuốt ve. Còn tiểu công chúa ở phía xa, cặp mắt đẹp sáng rực, nhìn chằm chằm vào Long bảo bảo.
Dứt lời, tiểu long nhanh chóng bay về phía trước. Một đôi kim sắc tiểu quyền đầu lưu lại không gian một đạo tàn ảnh, không ngừng tấn công Lí Uyên. Lí Uyên bị đánh đến rối loạn chân tay, lão hiểu rất rõ sự đáng sợ của tên tiểu quỷ này. Mặc dù nó trông rất buồn cười, thậm chí đáng yêu, nhưng tốc độ khủng khiếp và sức mạnh tuyệt đối tuyệt không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Lí Uyên đánh với tiểu long vài quyền, liền có cảm giác chịu không nổi. Lão dần dần tin tưởng truyền thuyết thật là đúng. Theo truyền thuyết, cơ thể của thần long vô cùng cường hãn, đánh nhau với tu luyện giả đồng cấp, nếu như không có bản lĩnh gì đặc biệt, thì rất khó có thể làm thần long bị thương.
Chỉ là, tên tiểu quỷ trước mặt quá nhỏ, nhưng lại phát ra một sức mạnh như sơn như hải. Thật là làm cho Lí Uyên phiền lòng. Lão thực sự không muốn đánh tay đôi với tên tiểu quỷ như kim cương tạo thành này, bắt đầu sử dụng phi kiếm chém về phía tiểu long.
Lúc này, Tử kim thần long cũng đã bay đến bên cạnh Thần Nam, lẩm bẩm: “Long tộc bọn ta truyền đến ta coi như là đơn truyền. Tên tiểu quỷ này rốt cục là hậu duệ của tên khốn nào? Làm sao mà nửa điểm tuyệt kỹ của Long tộc cũng không biết, lại chỉ có cánh đánh lưu manh này“.
“Xem chiêu, đánh“. Tiểu long một bên huy động tiểu quyền đầu, di chuyển nhanh như chớp, một bên xuất phát những tiếng hét non choẹt, dường như tự mình đánh vào không khí.
Sắc mặt Lí Uyên có vẻ không chịu nổi. Nếu như cùng một con thần long thân dài vài chục trượng chiến đấu thì không sao. Nhưng trước mắt giao chiến cùng con tiểu thần long thân dài một thước lại không cách nào giải quyết sớm được, làm cho lão đỏ hết cả mặt.
“Ê lươn, ngươi xuống giữ chân Đông Phương Trường Minh cho ta, ta thu thập lão khốn này xong sẽ xuống tiếp tay cho“. Thần Nam nói với Tử kim thần long.
“Được ta thật muốn giáo huấn tên khốn ngông cuồng đó. Lần trước lại dám có ý cướp thần côn của ta…grào…”. Tử kim thần long gầm vang một tiếng, như lão yêu ngàn năm xuất thế, khiến quan chiến giả hoảng hốt sợ hãi. Nó nhanh chóng lao thẳng xuống Đông Phương Trường Minh đang đứng bên cạnh võ đài bên dưới.
Thần Nam ngự không phi hành, phát ra từng trận ma vân, vung ma đao chém tới Lí Uyên. Đao mang nóng bỏng dài gần hai mươi trượng
Đồng thời, âm thanh ngọng ngịu của tiểu long vang lên giữa trời:”Đại đức đại uy – bảo bảo thiên long quyền“. Tên tiểu quỷ hợp hai nắm đấm lại, mạnh mẽ phang về phía trước. Kim sắc quang mang rực rỡ, phản chiếu làm tên tiểu quỷ nhìn vô cùng thần thánh.
Hai lục giai cao thủ đồng thời tấn công Lí Uyên, đưa lão vào hiểm cảnh. Phi kiếm bên người lão bay lên bay xuống, phát ra từng đạo kiếm khí lạnh lẽo, ngăn chặn đòn công kích của hai đại cao thủ.
Thần Nam bay đến bên cạnh tiểu long nói: “Đánh thêm một đòn thiên long quyền nữa, tốt nhất là phát ra quang mang rực rõ, ngăn không cho bên dưới nhìn thấy gì cả“.
Long bảo bảo hoài nghi, chớp chớp cặp mắt ngây thơ trong sáng thì thầm: “Được”. Theo chỉ đạo của Thần Nam, nó nhanh chóng đánh thêm một đòn thiên long quyền, lần này kim quang càng thịnh, quang mang loá mắt bao trùm cả không gian, như một vầng mặt trời giữa không trung.
Thần Nam lợi dụng cơ hội hiếm có đó, nhanh chóng khai mở nội thiên địa, hô một tiếng thu cả tiểu long và Lí Uyên vào trong. Khi tất cả quang mang biến mát, hai người một rồng hoàn toàn mất tích, đám người bên dưới ầm ĩ cả lên.
“Trời ơi, phá toái hư không“
“Có phải bọn họ phi tiên rồi không?“.
…
“Bên dưới huyên náo ầm ĩ, một phen đại loạn”.
Khi Lí Uyên tiến vào nội thiên địa của Thần Nam, lão liền biết là đã hỏng rồi. Lão là lục giai tu luyện giả, không xa lạ gì với không gian đặc thù của nội thiên địa, hơn nữa còn hiểu rất rõ. Lão vô cùng kinh ngạc, những tu luyện giả có thể tu luyện được nội thiên địa vô cùng khó gặp, không ngờ địch thủ của lão lại may mắn tu luyện được, hơn nữa lại còn nhốt được lão vào bên trong.
“A…“, Lí Uyên hét lớn một tiếng, khống chế phi kiếm, dùng toàn lực tấn công khu vực hỗn độn của nội thiên địa, hi vọng có thể phá vỡ khoảng không gian đó để thoát ra. Nếu không thì trong cái thế giới mà đối phương là chúa tể này, lão sẽ thành cá trên thớt mất”.
“Không cần phải uống phí sức lực, ta và lão tu vi chênh không nhiều, trong thế giới là ta chưởng khống, muốn phá toái nó đâu có đơn giản thế”. Thần Nam bình tĩnh đứng dưới định địa thần thụ, thần thụ màu xanh ngọc nhẹ nhàng xào xạc, phát ra từng trận lục sắc thần quang.
Tiểu long như một đứa trẻ, hiếu kì quan cái không gian kì lạ này, cuối cùng ánh mắt tập trung vào thiên sứ chi tâm trên định địa thần thụ, kinh ngạc kêu lên: “Trời ơi, quả thuỷ tinh, nhất định rất ngon…” nó thèm rỏ cả dãi ra.
Nó không ngừng bay quanh định địa thần thụ, nhưng mỗi lần muốn bay lên hái quả, đều bị một nguồn sức mạnh kị lạ đẩy ra.
Lúc này Thần Nam lợi dụng mảng vỡ của cổ thuẫn thần bí triển khai công kích, bổn thể của mảnh vỡ đó ở không gian này là một nửa ngọn núi, từ trong hỗn độn bay ra, tàn nhẫn phang về phía Lí Uyên
Lí Uyên lạnh cả người, Thần Nam dường như có thể huy động mọi thứ ở đây, dùng một ngọn núi màu đen tàn khuyết tấn công lão, thật làm trong lòng lão dấy lên một nỗi sợ không tên. Đây là lần đầu tiên lão giao chiến trong nội thiên địa của người khác, cho nên chưa bao giờ lão nghĩ đến cảnh này.
Do nội thiên địa của Thần Nam không phải là lớn lắm, mảnh vỡ của thần bí cổ thuẫn hoá thành thạch sơn vẫn chưa thể hoá thành kích thước thật của nó, mà chỉ cao khoảng vài chục trượng. Nhưng cho dù như thế, nếu phang vào thân thể Lí Uyên, cũng khiến lão khó mà chịu được. Bởi vì dù sao đây cũng là thần thuẫn sở hoá, cũng là nội thiên địa của Thần Nam.
“Ầm”
Lí Uyến tránh đông né tây, trong một khoảng không gian nhỏ hiệp liên tục lên xuống, phi kiếm mang theo lão vẽ lên một bức tranh trong không gian
“Nga, thật không thể tin nổi, đây chính là nội thiên địa? Thật là kinh ngạc”. Tiểu long biểu hiện thật vui vẻ, vỗ vỗ đôi cánh nhỏ, vừa bay lượn trên không vừa ngâm nga.
Mặc dù thân hình Lí Uyên nhanh như thiểm điện, nhưng không gian ở đây chật hẹp, một chút không cẩn thận liền bị hắc sơn đánh trúng, làm lão ói máu, suýt rơi từ trên cao rơi xuống
Nửa ngọn thần sơn dưới sự khống chế của Thần Nam, bắt đầu tiếp tục truy kích lão. Tu vi Thần Nam giờ đã khác trước. Lúc trước hắn mới đạt đến ngũ giai, dùng Hậu Nghệ cung và toà thần sơn này là có thể giết được lục giai thiên sứ. Bây giờ tu vi của hắn lên đến lục giai, trong nội thiên địa của mình, đối mặt với đối thủ có tu vi tương đương, thực sự là vô địch.
“Bụp bụp”
Lần này thần sơn giáng thẳng vào người Lí Uyên, làm cơ thể tiên phong đạo cốt của lão gẫy mất mấy cái xương, làm lão không ngừng ói máu, nhìn đã biết là không chịu đựng được lâu nữa.
Đối mặt với địch nhân, Thần Nam không chút thương xót, dưới tình huống này còn có cái nhân của đàn bà, thì chẳng khác gì tự đào hố chôn mình.
Thần sơn đánh bay Lí Uyên xuống đất, sau đó cành lá xanh biếc của định địa thần thụ xao động, phát ra lục sắc quang hoa thần bí, sau đó bật rễ bay lên. Những chiếc rễ gân guốc như những con rồng bao bọc lấy Lí Uyên, một cỗ năng lượng sinh mệnh nhanh chóng bị hút vào thân cây.
“A, quang minh đại thần côn tại thượng” tiểu long kinh ngạc hô lớn.
Một lúc sau, định địa thần thụ thả Lí Uyên ra, lúc này nhất đại cao thủ đã hoá thành một cái xác khô, không có chút sinh mệnh nào
Định địa thần thụ lại bay về trung tâm của nội thiên địa, những chiếc rễ lại cắm vào trong đất, toàn thân cây càng thêm xanh bóng, thần quang lấp lánh.
“A, mau xem, nó lại kết một quả nhân sâm” Tiểu long kinh ngạc thốt lên.
Thần Nam giương mắt nhìn, chỉ thấy cành lá nhẹ nhàng rung động, một quả hình người trong suốt, quang mang lấp lánh đang đung đưa theo gió
“Đó là…” Đúng như dự đoán ban đầu, định địa thần thụ không ngờ đã thu hết nguyên anh của Lí Uyên, đó thật là một kiện bảo vật thần bí khó dò, sau này ắt phải có tác dụng không ngờ.
Lí Uyên vội vàng giơ chưởng lên đỡ
“Bụp Bụp”
Tiểu quyền đầu kim hoàng sắc của tiểu long trước sau mạnh mẽ đánh thẳng vào song chưởng của Lí Uyên. Lí Uyên bị một cỗ sức mạnh cường mãnh hất văng ra. Lão cảm thấy song chưởng của mình như muốn nát vụn ra, vạn lần không ngờ tên tiểu quỷ kia lại đáng sợ như vậy.
Vào lúc này, Thần Nam từ phía sau áp sát, tử vong ma đao chém xuống, hắc ám ma khí bao trùm trời đất, lan toả bốn phía, dường như muốn chém nát cả phiến không gian đó.
May mà phi kiếm lơ lửng ở phía xa vẫn liên tục nhắm vào Thần Nam. Dưới sự điều khiển bằng ý niệm của Lí Uyên nhanh chóng lao về phía ma đao.
“Oanh”
Sí nhiệt cương khí từ trên cao bắn ra tứ phía, đao kiếm giao nhau bạo phát những âm thanh như sấm sét. Lí Uyên bị một người một rồng ngầm thoả thuận phối hợp công kích bắn ngược ra, một dòng máu rỉ ra trên mép lão,
“Được, được lắm, không ngờ tên tiểu quỷ này lại là lục giai thần long…” Lí Uyên đã nắm chặt phi kiếm trong tay, đối mặt với bọn Thần Nam.
“Long bảo bảo, làm tốt lắm”. Thần Nam mở miệng tán dương“. Tên tiểu quỷ này xem ra đã gần khôi phục hoàn toàn, hiện tại đã có thể giúp hắn rất nhiều.
Tiểu long chớp chớp mắt nhìn Thần Nam, rồi giơ nắm đấm về phía Lí Uyên, làm ra vẻ ngoan đạo tụng niệm: “Thần nói, quang minh vĩnh viễn tồn tại trên thế gian, tà ác không thể trốn thoát. Ta, đại đức đại uy bảo bảo thiên long, sẽ đại biểu cho thần trừng phạt kẻ tội nhân nhà ngươi”.
Tiểu quỷ làm ra vẻ ngoan đạo, nhưng do cái giọng ngọng ngịu non nớt, làm cho người ta bật cười. Rất nhiều nữ quan chiến giả bên dưới đều có một cảm giác muốn ôm tiểu long vào lòng vuốt ve. Còn tiểu công chúa ở phía xa, cặp mắt đẹp sáng rực, nhìn chằm chằm vào Long bảo bảo.
Dứt lời, tiểu long nhanh chóng bay về phía trước. Một đôi kim sắc tiểu quyền đầu lưu lại không gian một đạo tàn ảnh, không ngừng tấn công Lí Uyên. Lí Uyên bị đánh đến rối loạn chân tay, lão hiểu rất rõ sự đáng sợ của tên tiểu quỷ này. Mặc dù nó trông rất buồn cười, thậm chí đáng yêu, nhưng tốc độ khủng khiếp và sức mạnh tuyệt đối tuyệt không phải ai cũng có thể chịu đựng được.
Lí Uyên đánh với tiểu long vài quyền, liền có cảm giác chịu không nổi. Lão dần dần tin tưởng truyền thuyết thật là đúng. Theo truyền thuyết, cơ thể của thần long vô cùng cường hãn, đánh nhau với tu luyện giả đồng cấp, nếu như không có bản lĩnh gì đặc biệt, thì rất khó có thể làm thần long bị thương.
Chỉ là, tên tiểu quỷ trước mặt quá nhỏ, nhưng lại phát ra một sức mạnh như sơn như hải. Thật là làm cho Lí Uyên phiền lòng. Lão thực sự không muốn đánh tay đôi với tên tiểu quỷ như kim cương tạo thành này, bắt đầu sử dụng phi kiếm chém về phía tiểu long.
Lúc này, Tử kim thần long cũng đã bay đến bên cạnh Thần Nam, lẩm bẩm: “Long tộc bọn ta truyền đến ta coi như là đơn truyền. Tên tiểu quỷ này rốt cục là hậu duệ của tên khốn nào? Làm sao mà nửa điểm tuyệt kỹ của Long tộc cũng không biết, lại chỉ có cánh đánh lưu manh này“.
“Xem chiêu, đánh“. Tiểu long một bên huy động tiểu quyền đầu, di chuyển nhanh như chớp, một bên xuất phát những tiếng hét non choẹt, dường như tự mình đánh vào không khí.
Sắc mặt Lí Uyên có vẻ không chịu nổi. Nếu như cùng một con thần long thân dài vài chục trượng chiến đấu thì không sao. Nhưng trước mắt giao chiến cùng con tiểu thần long thân dài một thước lại không cách nào giải quyết sớm được, làm cho lão đỏ hết cả mặt.
“Ê lươn, ngươi xuống giữ chân Đông Phương Trường Minh cho ta, ta thu thập lão khốn này xong sẽ xuống tiếp tay cho“. Thần Nam nói với Tử kim thần long.
“Được ta thật muốn giáo huấn tên khốn ngông cuồng đó. Lần trước lại dám có ý cướp thần côn của ta…grào…”. Tử kim thần long gầm vang một tiếng, như lão yêu ngàn năm xuất thế, khiến quan chiến giả hoảng hốt sợ hãi. Nó nhanh chóng lao thẳng xuống Đông Phương Trường Minh đang đứng bên cạnh võ đài bên dưới.
Thần Nam ngự không phi hành, phát ra từng trận ma vân, vung ma đao chém tới Lí Uyên. Đao mang nóng bỏng dài gần hai mươi trượng
Đồng thời, âm thanh ngọng ngịu của tiểu long vang lên giữa trời:”Đại đức đại uy – bảo bảo thiên long quyền“. Tên tiểu quỷ hợp hai nắm đấm lại, mạnh mẽ phang về phía trước. Kim sắc quang mang rực rỡ, phản chiếu làm tên tiểu quỷ nhìn vô cùng thần thánh.
Hai lục giai cao thủ đồng thời tấn công Lí Uyên, đưa lão vào hiểm cảnh. Phi kiếm bên người lão bay lên bay xuống, phát ra từng đạo kiếm khí lạnh lẽo, ngăn chặn đòn công kích của hai đại cao thủ.
Thần Nam bay đến bên cạnh tiểu long nói: “Đánh thêm một đòn thiên long quyền nữa, tốt nhất là phát ra quang mang rực rõ, ngăn không cho bên dưới nhìn thấy gì cả“.
Long bảo bảo hoài nghi, chớp chớp cặp mắt ngây thơ trong sáng thì thầm: “Được”. Theo chỉ đạo của Thần Nam, nó nhanh chóng đánh thêm một đòn thiên long quyền, lần này kim quang càng thịnh, quang mang loá mắt bao trùm cả không gian, như một vầng mặt trời giữa không trung.
Thần Nam lợi dụng cơ hội hiếm có đó, nhanh chóng khai mở nội thiên địa, hô một tiếng thu cả tiểu long và Lí Uyên vào trong. Khi tất cả quang mang biến mát, hai người một rồng hoàn toàn mất tích, đám người bên dưới ầm ĩ cả lên.
“Trời ơi, phá toái hư không“
“Có phải bọn họ phi tiên rồi không?“.
…
“Bên dưới huyên náo ầm ĩ, một phen đại loạn”.
Khi Lí Uyên tiến vào nội thiên địa của Thần Nam, lão liền biết là đã hỏng rồi. Lão là lục giai tu luyện giả, không xa lạ gì với không gian đặc thù của nội thiên địa, hơn nữa còn hiểu rất rõ. Lão vô cùng kinh ngạc, những tu luyện giả có thể tu luyện được nội thiên địa vô cùng khó gặp, không ngờ địch thủ của lão lại may mắn tu luyện được, hơn nữa lại còn nhốt được lão vào bên trong.
“A…“, Lí Uyên hét lớn một tiếng, khống chế phi kiếm, dùng toàn lực tấn công khu vực hỗn độn của nội thiên địa, hi vọng có thể phá vỡ khoảng không gian đó để thoát ra. Nếu không thì trong cái thế giới mà đối phương là chúa tể này, lão sẽ thành cá trên thớt mất”.
“Không cần phải uống phí sức lực, ta và lão tu vi chênh không nhiều, trong thế giới là ta chưởng khống, muốn phá toái nó đâu có đơn giản thế”. Thần Nam bình tĩnh đứng dưới định địa thần thụ, thần thụ màu xanh ngọc nhẹ nhàng xào xạc, phát ra từng trận lục sắc thần quang.
Tiểu long như một đứa trẻ, hiếu kì quan cái không gian kì lạ này, cuối cùng ánh mắt tập trung vào thiên sứ chi tâm trên định địa thần thụ, kinh ngạc kêu lên: “Trời ơi, quả thuỷ tinh, nhất định rất ngon…” nó thèm rỏ cả dãi ra.
Nó không ngừng bay quanh định địa thần thụ, nhưng mỗi lần muốn bay lên hái quả, đều bị một nguồn sức mạnh kị lạ đẩy ra.
Lúc này Thần Nam lợi dụng mảng vỡ của cổ thuẫn thần bí triển khai công kích, bổn thể của mảnh vỡ đó ở không gian này là một nửa ngọn núi, từ trong hỗn độn bay ra, tàn nhẫn phang về phía Lí Uyên
Lí Uyên lạnh cả người, Thần Nam dường như có thể huy động mọi thứ ở đây, dùng một ngọn núi màu đen tàn khuyết tấn công lão, thật làm trong lòng lão dấy lên một nỗi sợ không tên. Đây là lần đầu tiên lão giao chiến trong nội thiên địa của người khác, cho nên chưa bao giờ lão nghĩ đến cảnh này.
Do nội thiên địa của Thần Nam không phải là lớn lắm, mảnh vỡ của thần bí cổ thuẫn hoá thành thạch sơn vẫn chưa thể hoá thành kích thước thật của nó, mà chỉ cao khoảng vài chục trượng. Nhưng cho dù như thế, nếu phang vào thân thể Lí Uyên, cũng khiến lão khó mà chịu được. Bởi vì dù sao đây cũng là thần thuẫn sở hoá, cũng là nội thiên địa của Thần Nam.
“Ầm”
Lí Uyến tránh đông né tây, trong một khoảng không gian nhỏ hiệp liên tục lên xuống, phi kiếm mang theo lão vẽ lên một bức tranh trong không gian
“Nga, thật không thể tin nổi, đây chính là nội thiên địa? Thật là kinh ngạc”. Tiểu long biểu hiện thật vui vẻ, vỗ vỗ đôi cánh nhỏ, vừa bay lượn trên không vừa ngâm nga.
Mặc dù thân hình Lí Uyên nhanh như thiểm điện, nhưng không gian ở đây chật hẹp, một chút không cẩn thận liền bị hắc sơn đánh trúng, làm lão ói máu, suýt rơi từ trên cao rơi xuống
Nửa ngọn thần sơn dưới sự khống chế của Thần Nam, bắt đầu tiếp tục truy kích lão. Tu vi Thần Nam giờ đã khác trước. Lúc trước hắn mới đạt đến ngũ giai, dùng Hậu Nghệ cung và toà thần sơn này là có thể giết được lục giai thiên sứ. Bây giờ tu vi của hắn lên đến lục giai, trong nội thiên địa của mình, đối mặt với đối thủ có tu vi tương đương, thực sự là vô địch.
“Bụp bụp”
Lần này thần sơn giáng thẳng vào người Lí Uyên, làm cơ thể tiên phong đạo cốt của lão gẫy mất mấy cái xương, làm lão không ngừng ói máu, nhìn đã biết là không chịu đựng được lâu nữa.
Đối mặt với địch nhân, Thần Nam không chút thương xót, dưới tình huống này còn có cái nhân của đàn bà, thì chẳng khác gì tự đào hố chôn mình.
Thần sơn đánh bay Lí Uyên xuống đất, sau đó cành lá xanh biếc của định địa thần thụ xao động, phát ra lục sắc quang hoa thần bí, sau đó bật rễ bay lên. Những chiếc rễ gân guốc như những con rồng bao bọc lấy Lí Uyên, một cỗ năng lượng sinh mệnh nhanh chóng bị hút vào thân cây.
“A, quang minh đại thần côn tại thượng” tiểu long kinh ngạc hô lớn.
Một lúc sau, định địa thần thụ thả Lí Uyên ra, lúc này nhất đại cao thủ đã hoá thành một cái xác khô, không có chút sinh mệnh nào
Định địa thần thụ lại bay về trung tâm của nội thiên địa, những chiếc rễ lại cắm vào trong đất, toàn thân cây càng thêm xanh bóng, thần quang lấp lánh.
“A, mau xem, nó lại kết một quả nhân sâm” Tiểu long kinh ngạc thốt lên.
Thần Nam giương mắt nhìn, chỉ thấy cành lá nhẹ nhàng rung động, một quả hình người trong suốt, quang mang lấp lánh đang đung đưa theo gió
“Đó là…” Đúng như dự đoán ban đầu, định địa thần thụ không ngờ đã thu hết nguyên anh của Lí Uyên, đó thật là một kiện bảo vật thần bí khó dò, sau này ắt phải có tác dụng không ngờ.