Thần Nam và Long Vũ thành hôn, lần thành hôn nay giống với việc đền bù cho những gì dang dở, như tâm nguyện được đợi chờ đã lâu.
Họ không còn phong hoa tuyết nguyệt, lãng mạn như thanh niên nam nữ, trong lòng họ, cảm tình đã thành một dạng lắng sâu, là lữ trình tạm thời trong những năm tháng cuối của cuộc đời.
Thần Nam và Long Vũ đều biết con đường tương lai của hắn ảm đạm, trên đời này có bao nhiều Thần Hoàng, Thần Vương để cung cấp cho hắn kéo dài tàn mệnh? Sinh mệnh hắn cũng như ngọn nến tàn trong gió, lúc nào cũng sẵn sàng vụt tắt.
Dù hắn đã nói với Tiềm Long sẽ không bao giờ buông xuôi nhưng hiện thực vô cùng tàn nhẫn, không ai thay đổi được. Vĩnh viễn không buông xuôi, một mực tiến lên là một chuyện, hiện thực là việc khác.
Trong lúc sinh mệnh sắp đến cuối đoạn đường, hắn chỉ muốn khiến Long Vũ vui vẻ hơn một chút, cho nàng chút kí ức đáng nhớ. Dù hắn chết ngay cũng không muốn nàng ân hận.
Hắn không quên Vũ Hinh, Long Nhi trên Nguyệt lượng hay Mộng Khả Nhi mà hắn mang trong lòng cảm giác tội lỗi với nàng. Hắn không phải Tình thánh gì đó, hay hoa hoa công tử phong nguyệt, thành hôn chẳng qua để “đền đáp”.
Kiếp sống tàn không dài, còn có mấy năm, thôi thì triệt để hoàn thành tâm nguyện.
Để cho Long Vũ đạt được gì đó cho mười năm chờ đợi.
Trước lúc kết thúc sinh mệnh, Thần Nam quyết không buông xuôi, trong những tháng ngày cuối cùng, hắn phải có thái độ lạc quan mà bước nốt.
Muốn thể nghiệm toàn bộ nhân sinh, không thể không tiến vào vạn trượng hồng trần.
Từ giã cảnh điền viên sinh hoạt, hắn và Long Vũ bắt đầu lưu lãng. Long Vũ che đi tuyệt thế tiên nhan, trở thành tóc bạc phơ hơ, cùng Thần Nam trở thành hai lão nhân lúc xế chiều.
Một năm sau đó, Thần Nam và nàng không né tránh mà hòa mình vào đời sống của người bình thường, dùng sức mình để đổi lấy vật dụng hàng ngày.
Hắn từng đến Sở quốc bán hàng, đeo gùi trúc trên lưng đi khắp các hương thôn rao bán hàng hóa. Những người già cả như hắn mà vẫn phải khổ cực không nhiều, bách tính cảm thương, thành ra sinh ý rất khá, đủ để duy trì cuộc sống cho hắn và Long Vũ.
Đương nhiên cũng có lúc gặp ác bá, bị cướp hàng, đánh hỏng gùi trúc, thậm chí bị no đòn.
Long Vũ tuy ngầm xuất thủ ngăn cản nhưng lòng vẫn chua xót, cường giả năm xưa sa sút đến mức này, tóc bạc da mồi, thân thể yếu ớt, bị đánh đập, sỉ nhục mà bất lực.
Nàng có thể tưởng tượng được những tao ngộ của hắn trong mười năm qua, chắc chắn phải chịu không ít việc kiểu đó, nhưng lúc kể lại, hắn không hé môi đề cập.
Chỉ nghĩ đến mà nàng có cảm giác muốn rơi lệ.
Thần Nam lại chỉ cảm khái: “Đó là cuộc sống, lúc nào cũng xảy ra như thế, không ít tầm thường bách tính trong đại thiên thế giới sa vào cảnh đó.”
Lúc còn tung hoành thiên địa, các cường giả không bao giờ hiểu được khổ cực của bách tính. Trên thế gian, những người gặp cảnh ngộ như thế không ít chút nào.
Sau khi bán hàng rong, Thần Nam lại trở thành đồ phu giúp người ta làm thịt súc sinh. Dù ở Nhân gian, đó vẫn là một nghề đê tiện bậc nhất, bị coi là kẻ làm ác, người đời khinh khi.
Tuy già nua nhưng trải qua sa trường nhiều năm nên cách dùng đao của hắn ít người sánh kịp, sinh ý cũng khá.
“Trượng nghĩa cũng chỉ là phường giết chó.” Hòa vào đời sống kiểu này, tiếp xúc với hạng người như thế, hắn sinh lòng cảm khái.
Bị hắn ảnh hưởng, Long Vũ trở thành người bán đậu hũ, bị hắn trêu là: “Tây Thi đậu phục lúc về già.”
Cảm giác chua chát rồi cũng qua, Long Vũ dần hòa mình vào đời sống, bị tâm tình lạc quan của Thần Nam ảnh hưởng. Nàng cảm giác bình bình đạm đạm thế này cũng là một kiểu hạnh phúc.
Quên đi Thiên giới đại chiến và những lần đổ máu, đời sống bình an này khiến Long Vũ hiểu sâu sắc hạnh phúc nhỏ nhoi của người tầm thường. Cần gì chinh chiến, chỉ cần ấm lòng là đủ.
Đương nhiên ở đâu cũng có mặt không ổn, lúc nàng và Thần Nam rời Sở quốc sang Bái Nguyệt quốc chuyển dược liệu về bán thì bị cường đạo cướp sạch, hai tháng vất vả thành công cốc.
Long Vũ dần hoà mình vào xã hội, lúc đó tức giận toàn thân run rẩy, định dùng sức mạnh của tiên nhân nhưng bị Thần Nam ngăn lại.
“Hiện tại chúng ta là người tầm thường bị cướp, họ có bao nhiêu hạnh phúc nhưng đời sống rất vất vả.”
Sau đó hắn và nàng lưu lãng nay đây mai đó, mọi hình thức của đời sống đều thể nghiệm qua.
Trong bước đường lưu lãng, họ không ngừng đổi thân phận, nếm đủ những cay đắng, ngọt ngào của nhân thế, thấy đủ bi hoan ly hợp.
Từ đô thành phồn hoa đến hương thôn tiểu lộ nghèo nàn, từ nơi người đi tấp nập đến đại mạc Tái Bắc ngàn dặm không bóng người… đều có dấu chân họ, cơ hồ đi khắp nửa Đông đại lục.
Ba năm trôi qua, họ tạm thời ở lại một điền viên tại Tấn quốc.
Cả năm lưu lãng, họ đã mỏi mệt, cần một quãng thời gian nghỉ ngơi.
Trải qua mọi thứ đắng cay, chua ngọt, thể nghiệm sinh hoạt Nhân gian, Long Vũ và Thần Nam đã bình thản hơn trước nhiều.
Long Vũ cảm thán, nhân sinh phong phú hơn đời sống của thần tiên nhiều, nói chung suốt ba năm nay, nụ cười nhiều hơn khổ nạn, đương nhiên những việc đó có liên quan đến tâm cảnh của nàng.
Thần Nam đã hiểu được nhiều điều, nhấp ngụm trà xanh, ngồi trong đình viện, nhìn hai ba cây trúc xanh mướt, ngẩng đầu dõi theo mấy đóa mây trắng trôi qua, trong lòng hắn cảm ngộ vô vàn.
Tâm cảnh này có thể hình dung bằng một câu: “Được mất đều bình thản nhìn hoa nở hoa tàn trước nhà. Đến đi đều mặc kệ, mặc trên không mây cuốn mây tan.”
Đương nhiên tâm cảnh này không có nghĩa hắn đã trải đủ nhân tình thế thái, những cảm ngộ đó chỉ nói lên rằng hắn thành thục hơn trước nhiều.
Nhưng tâm cảnh bình hòa này tịnh giữ được lâu đã bị Tiềm Long phá tan.
Lúc đó, Tiềm Long tìm đến mang cho Thần Nam một viên Thần Hoàng đan cũng mấy viên Thần Vương đan. Sát khí quanh mình y càng dày, quả xứng danh Tử Thần.
Tiềm Long dùng đại pháp lực cấp Thần Hoàng luyện hóa số đan hoàn, đưa sinh mệnh nguyên khí vào thể nội Thần Nam để hắn tục mệnh. Đoạn cảm khái: “Ngươi biến đổi quá nhiều, ngày nào ta chán huyết chiến sẽ vào chốn hồng trần mài giũa một phen.”
Thần Nam mỉm cười.
Tiềm Long trầm mặc, có phần do dự, mấy lần định nói gì đó lại thôi.
“Tiềm Long, huynh muốn nói gì cứ trực tiếp nói ra.”
“Mười ba năm nay, tu luyện giới phát sinh quá nhiều chuyện, ngươi đã dung nhập trần thế, có biết chỉ thêm phiền não, nhưng hôm nay là một ngày đặc biệt, có một việc không thể dối ngươi.”
Thần Nam giục: “Tiềm Long, huynh nói đi.”
Tiềm Long đặt chén trà xanh Long Vũ đưa cho xuống: “Hôm nay Pháp Tổ La Khải Nhĩ định đánh lên Thần gia trên Nguyệt lượng.”
Thần Nam nhíu mày, Pháp Tổ La Khải Nhĩ là cái tên từ quá xa. Mười ba năm qua, chắc y đã khôi phục được trạng thái đỉnh cao thời Thái cổ.
“Hắn đánh lên Thần gia vì chuyện của đệ năm xưa sao?” Thần Nam hiểu rõ bản chất Pháp Tổ, tuyệt đối không phải kẻ cao thượng gì, từ lúc y nuốt linh lực của Yêu tổ Kim Dũng là hắn đã biết.
“Hôm nay Long Nhi sẽ ứng chiến.”
Tiềm Long vừa nói xong, đầu mày Thần Nam nhíu chặt, hai tay nắm chắc lại, sau cùng hắn đứng dậy trước song cửa thở dài một hơi.
Long Vũ hiểu lòng hắn, muốn giết địch mà vô lực…
“Ngươi muốn đi xem không?” Tiềm Long hỏi.
“Đi.” Thần Nam quay phắt lại, quyết định.
“Muội cũng đi.” Long Vũ đứng cạnh hắn.
“Hiện tại vẫn còn kịp.” Tiềm Long kéo hai người ra khỏi đình viện rồi bay lên, tu vi cấp Thần Hoàng khiến tốc độ phi hành như điện, thoáng chốc đã theo không gian thông đạo lên Thiên giới.
Mười ba năm mới quay lại Thiên giới.
Thần Nam nhớ lại đại chiến ngày xưa, kí ức lại tràn về trong tim.
Hôm nay Pháp Tổ La Khải Nhĩ đánh Thần gia khiến cả hai giới đều biết, chúng nhân hiểu rằng việc này có liên quan đến Thần Nam.
Hắn biến mất mười ba năm, không ai biết hắn đi đâu, người thanh niên từng đại chiến tuyệt thế sát thần Hắc Khởi, vượt sang giới khác truy sát Thái cổ quân vương như đá chìm đáy biển, sau trận chiến liền mất bóng.
Không ai coi trọng Thần gia, mất hắn rồi, Thần Nam thật sự gặp nguy.
Ai cũng biết Thần gia vẫn còn một tiểu thiên giai, tuy mấy lần ra mặt đại chiến nhưng đó vẫn là hài tử, sao chống nổi nhất đại cao thủ từ Thái cổ, uy chấn thiên hạ như Pháp Tổ?
Một thân ảnh nhỏ thó bay khỏi Nguyệt lượng lên tầng không Thiên giới, tuy qua mười ba năm nhưng hình dáng hài tử của Long Nhi không khác bao nhiêu, muốn thành niên chắc cần rất nhiều thời gian. Hiện tại nó trông như trẻ nít năm, sáu tuổi, khuôn mặt ngây thơ búng ra sữa.
Nó vẫn còn là một tiểu đồng.
Quần áo rộng thùng thình không che được tấm thân đơn bạc, khuôn mặt trẻ nít không giấu được thần sắc quật cường, tay cầm hung binh phương thiên họa kích của Thần Nam năm xưa, trường kích tỏ ra không tương xứng với thân thể nhỏ thó của nó.
Đôi mắt như hắc bảo thạch ánh lên tia kiên nghị, gào lên với giọng trẻ thơ: “Pháp Tổ, ta sẽ không thua, thay cha ta xuất chiến.”
Một đứa trẻ đáng yêu, lại dám đối diện với Thái cổ cường giả như Pháp Tổ sao?
Long Nhi! Trong lòng Thần Nam chua xót, ánh mắt buồn thảm.
“Thần gia quả nhiên hết người.” Pháp Tổ cười vang: “Lại sai đồng tử ra đây.”
Nhưng kẻ theo đóm ăn tàn vô số, Pháp Tổ là tổ tông tinh thần hệ từ Thái cổ thời kì, nhiều người coi y là chỗ dựa vững chãi, những người theo sau phần lớn là thần ma, thậm chí có cao thủ đệ ngũ giới. Tất cả đều gầm lên.
Long Nhi mím môi, mặt hiện rõ vẻ kiên nghị, dứt khoát đáp: “Ta không thua, không thể làm cha ta mất mặt.” Tựa hồ nhớ lại việc Thần Nam mất tích khiến nó đau lòng, mắt ánh lên lệ quang.
“Ha ha…” Pháp Tổ cười vang.
Một mảnh kí ức thủy tinh lóe lên hình ảnh xuất hiện trên tầng không, Tứ tổ hiện lên trong đó quát vang: “La Khải Nhĩ ngươi coi Thần gia ta không người, được, đợi trăm ngàn năm nữa, ta hi vọng ngươi vẫn cười được. Ngày cường giả Thần gia từ đệ tam giới trở về là lúc ngươi lãnh đủ.”
Pháp Tổ tuy vẫn cười nhưng những kẻ theo đuôi không cười nổi. Thần gia, không cần nói đến ai khác, chỉ Thần Chiến là đủ lắm rồi.
“Việc trăm ngàn năm sau, lúc đó sẽ nói. Hôm nay ta diệt mấy tên nghiệt chủng không nghe hiệu lệnh, đứng giữa hai giới này.” Pháp Tổ xông lên.
Cùng lúc, thân ảnh nhỏ thó của Long Nhi vung phương thiên họa kích xuất ra sát khí ngập trời.
“Tịch Diệt Luân Hồi!”
“Tuyệt Diệt Thái Hư!”
“Tam Thiên Đại Thế Giới!”
“Sát Na Vĩnh Hằng!”
…
Tiếng nói trẻ thơ vang lên, phương thiên họa kích vũ động thành thiên phong, pháp tắc của bát hồn nhất nhất thi triển.
Những người quan chiến thấy thân ảnh cậu bé di động, tung hoành giữa thiên địa, đại chiến liên tục với Pháp Tổ, trong óc không khỏi hiện lên hình ảnh thanh niên cường giả ngày đó truy sát Thái cổ quân vương. Trong thoáng chốc, họ cơ hồ thấy được Thần Nam.
Nhưng bát hồn qua mấy lần triệu hoán, thụ trọng thương nên không còn được như trước, Long Nhi tuy đủ khả năng khiến bát hồn phụ thể nhưng uy lực kém hẳn.
Thân ảnh nhỏ thó mấy lần bị ma pháp công kích hùng hậu của Pháp Tổ đánh văng đi, thổ máu, dù không phải đối thủ nhưng nó vẫn quật cường bất khuất xông tới.
Một lần.
Hai lần.
…
Năm lần…
…
Thân ảnh đơn bạc của Long Nhi nhuộm đỏ màu máu, gương mặt trẻ thơ trắng nhợt nhưng nó liên tục quật cường xông lên, múa tít hung kích, không chịu thoái lui.
Trên Nguyệt lượng, nhiều người Thần gia bật khóc…
Ngoài xa, Thần Nam cắn môi đến bật máu, nước mắt đã cạn khô nhưng lúc đó trong mắt hắn lấp lánh, song quyền phát ra tiếng răng rắc.
“Gừ…” Tiếng gầm đùng đục từ thể nội hán vang lên.
Tiềm Long kinh hãi nhìn sang, y lại nghe thấy đại ma hồn năm xưa gầm rống. Long Vũ cũng lệ tuôn đầy mặt nhìn Thần Nam, nàng đã nghe thấy tiếng gầm.
Thần Nam cũng nghe thấy, hắn hét lên: “Ngươi trốn ở đâu? Ra đây cho ta.”
Chợt cảnh vật trước mắt hắn đại biến dạng, tiến vào một vùng hỗn độn hư không, “hắn” đầu tóc bạc phơ nhưng khuôn mặt cực kỳ trẻ trung đang cười tà dị, tạo cho người ta cảm giác tà ác.
“Là ngươi, đệ nhị Thần Nam tà ác.” Hắn lập tức hiểu rằng đó là sản vật của Thái Thượng vong tình lục.
“Không sai, là ta! Đây là thần thức của chúng ta.” Thần Nam trẻ tuổi cười tà ác: “Muốn cứu nó sao? À, ta quên, nó cũng là hài tử của ta, muốn cứu hài tử của chúng ta sao?”
Thần Nam biết kẻ tà ác này không chịu khơi khơi xuất thủ, hắn không muốn nghĩ nhiều, gầm lên: “Nói, ngươi có điều kiện gì?”
“Ngươi là ta, ta lại là ngươi, còn ai hiểu hơn ta.” Thần Nam tà ác cười: “Ta biết hết mọi trò của ngươi, đừng nói vớ vẩn nữa. Hôm nay mau cắt đứt trói buộc tinh thần cho ta.”
Đoạn, vùng giữa Thần Nam và kẻ tà ác kia sáng rực, mười mấy sợi xích do tinh thần luyện thành hiện lên, nối liền thân thể cả hai.
Thần Nam tà ác cười lạnh: “Ta mới tỉnh lại, ngươi cũng biết sau này ta sẽ cắt được mọi dây trói, không ai ngăn nổi. Nhưng ta không đợi được, hôm nay ngươi giúp ta cắt đứt vài sợi. À, không cần hoài nghi, hiện tại ngươi là chủ thể, quyền chủ động nằm trong tay, thực hiện rất dễ.”
Thần Nam không do dự, vung chưởng thành đao chém xuống, năm sợi xích tinh thần bị cắt đứt, quát vang: “Mau cứu Long Nhi cho ta.”
“Chỉ cứu không thì đơn giản quá?” Thần Nam tà ác lộ rõ vẻ khát máu, hai mắt tà quang đại thịnh.
“Mau đi.”
Tiềm Long và Long Vũ đều kinh ngạc, một đạo nhân ảnh nhanh chóng từ thể nội Thần Nam xuất ra, là một nam tử như Thần Nam lúc trẻ nhưng song mục quá tà ác, mái tóc trắng xóa, khác hẳn Thần Nam.
Hào quang lóe lên, nhân ảnh tan biến.
Long Nhi đã thấy thần trí mơ hồ, lúc há miệng phun máu, bị đánh bay đi thì một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. Nó lộ vẻ vui mừng, hoan hỉ vô cùng rồi triệt để hôn mê.
Thần Nam tà ác ôm nó phá toái hư không, tan mất trước mắt những người quan chiến.
Tiềm Long và Long Vũ không dám tin vào mắt mình.
Thần Nam run rẩy mở rộng vòng tay, đón lấy Long Nhi từ tay Thần Nam tà ác. Khuôn mặt đẫm máu của cậu bé vô cùng đáng thương, đã hôn mê nhưng không ngừng lẩm bẩm: “Cha.ở đâu…lúc nào thì về…Long Nhi mệt lắm rồi…”
Nghe vậy, Thần Nam không chịu nổi, nước mắt chứa chan, quay phắt lại nói với Thần Nam tà ác: “Giết Pháp Tổ cho ta.”
“Ngươi sẽ được như nguyện, không chỉ được tận mắt thấy mà sẽ tự thể nghiệm khoái cảm sát nhân.” Thần Nam tà ác cười tàn nhẫn: “Tâm thần chúng ta tương liên, ngươi sẽ thấy như được tham dự trực tiếp, tự thân đại chiến.”
Đoạn y hóa thành một đạo hào quang lao vào thể nội Long Nhi rồi nhanh chóng bay ra.
“Ta còn chưa phải là toàn thể, phải mượn sức bát hồn.”
Liền đó cất mình bay lên. Thần Nam cũng phảng phất cảm nhận như mình đang bay theo, Thần Nam tà ác nói không sai, lúc này cả hai tương thông, cũng coi như hắn đang đại chiến.
Hư không sau lưng Pháp Tổ vô thanh vô tức nứt toác, tuyệt thế hung kích chém xuống, cắt y thành hai mảnh.
Đương nhiên như thế không diệt nổi Pháp Tổ, y nhanh chóng tụ lại thân thể, giận giữ cực độ nhìn người mới tới.
Giờ không thể nhận rõ đó là Thần Nam tà ác hay nguyên bản, cầm cây hung kích huyết nhục tương liên, ngửa mặt lên trời chảy nước mắt cười vang: “Ha ha… ha ha ha ha…”
Tiếng cười như sấm động khiến hư không vỡ toang.
Mọi thần ma sau lưng Pháp Tổ biến sắc, thanh niên tung hoành thiên địa lại xuất hiện.
“Ta về đây.” Thần Nam ngẩng nhìn trời hú vang, mái tóc bạc không gió mà tung bay.
Phương thiên họa kích trong tay rung lên vui mừng, sát khí ngập thiên địa.
Hậu Nghệ cung, Liệt Không Kiếm, Huyền Vũ giáp, Thạch Cảm đương, Khốn Thiên tác bị Thần gia phong ấn mười ba năm nay đều kêu lên vang dội, đoạn phát ra hào quang sáng chói, bay khỏi Nguyệt lượng về phía hắn.