Đương nhiên tiểu quỷ tinh linh cổ quái Không Không quả có bản lãnh.
Nó thật sự đào xuyên được đường hầm thời không qua nơi đó.
Đường hầm thời không vỡ thành khung cửa, mấy chục luồng khí tức ngút trời tràn ra, sắc mặt Quảng Nguyên biến đổi.
Thần Nam cũng kinh hãi, mấy chục người đều là thiên giai cao thủ, khí tức họ hợp lại phát ra, ai mà đoán nổi.
Nhưng vết nứt vừa mở ra lại đóng ngay rồi tan biến trong vòm không mênh mang, duy có thanh niên nam tử khôi vĩ rơi xuống không kịp quay lại lúc đường hầm thời không biến mất.
Người này thân thể đĩnh bạt, cao hơn người thường hai cái đầu, mái tóc màu tím lất phất theo gió phát ra tử quang nhàn nhạt, đôi mắt hữu thần lấp lánh như hai vì sao tím.
Chiến y tím sẫm trên mình y đầy huyết tích, rách loang lổ, làn da màu đồng cổ lộ ra những vết máu bầm đen, hình như vừa trải qua một trường đại chiến thảm liệt.
Y lạnh lùng nhìn mọi người sau cùng dừng lại trên mình Hắc Thủ, xạ ra hai đạo tử mang như tia chớp hóa thành thực chất.
Quảng Nguyên vô cùng kinh ngạc, thấy đường hầm thời không tan biến mới ổn định được thần sắc, cũng nhìn tử y thanh niên, lãnh điện xạ ra.
Điện quang bùng lên trên không, hào quang từ mắt hai người va chạm, phát ra những tiếng loẹt xoẹt như điện hoa, khung cảnh như những tia sét ngoằn nghoèo bay múa.
Hiển nhiên cả hai biết nhau, cừu oán cũng không thường.
Tử y nam tử lộ ra khí tức hùng hồn bức nhân như cương đao, khí thế lăng lệ vô cùng.
“Ầm.”
Hư không giữa y và Quảng Nguyên vỡ tan, ánh nhìn đã có uy lực như thế đủ chứng minh tu vi cao tuyệt, không thẹn là Thái cổ thiên giai cường giả.
Tử y thanh niên mang lại cho người khác cảm giác kiên nghị, mạnh mẽ nhưng thoáng chốc khí chất đại biến dạng, tạo thành ấn tượng xoay chiều cho bọn Thần Nam.
Trận chiến ngầm với Quảng Nguyên kết thúc, y thu liễn tư thái cường giả đoạn quay qua nhìn Không Không, nói một câu khiến bọn Thần Nam trợn tròn mắt: “Ta khinh, hài tử xui xẻo này là con cái nhà ai, sao lại đào bản đại gia ra? Ta khóc mất.”
Bóng dáng cao lớn như ngọn núi vừa rồi sụp đổ trong lòng bọn Thần Nam.
Hiện tại tử y thanh niên khác nào một tên phóng đãng bất lương, thu liễm hết khí thế mạnh mẽ đi, tỏ ra rất du côn với Tiểu Không Không: “Mi là con cái nhà ai? Thiếu chỗ nghịch hả? Ta khóc mất thôi, mi đào cái gì không đào, sao lại đào ta ra. Không đúng, sao mi lại đào loạn xạ thế hả? Đào ai cũng không được, có biết không? Ngươi đào thế này có khác nào đào chết ta? Ta khóc đây. Có tin không, ta sẽ luộc ngươi, đúng là tức chết bản đại gia mà.”
Tiểu Không Không kinh ngạc, vù một tiếng, bay về cạnh Thần Nam, ôm chân hắn, thì thầm: “Cha à, nhầm rồi, con… đào được một tên điên.”
“Hài tử xui xẻo nói cái gì? Dám mắng ta khùng sao? Mi hại ta mất mạng, lại dám mắng ta, đến đây ta đánh cho một trận.”
Thần Nam hoàn toàn ngẩn ngơ, Long Bảo Bảo trợn trừng mắt, Phượng Hoàng thiên nữ cũng không biết nên làm gì. Người này vừa mới tỏ ra anh hùng, sao chỉ nháy mắt đã biến thành bất lương?
Y Y ngồi trên vai Thần Nam, nhìn tử y thanh niên, ghé sát tai hắn: “Cha cẩn thận không bị hắn cắn, truyền nhiễm đó.”
“Hắc, hài tử xui xẻo này, xem ra cũng khả ái quá nhỉ. Bất quá hai nhóc con biết gì mà nói, định chọc bản đại gia giận chết hả?” Tử y nhân nhìn hai tiểu quỷ với vẻ hứng thú.
“Ngươi nói kiểu gì, ta đáp kiểu ấy.” Không Không ôm chân Thần Nam, bật lại: “Muốn đánh ta hả, ta còn muốn đánh ngươi nữa là.”
“Hắc, hài tử xui xẻo này đúng là tức chết bản đại gia.” Tử y thanh niên tỏ vẻ bực mình.
Thần Nam bật cười, đây là Thái cổ cường giả sao? Sao lại đi ăn thua với hài tử, bộ dạng du côn hạng nhất, xem ra rất giống phong phạm Tử Kim thần long.
Lúc đó Quảng Nguyên đứng trên không cười lạnh: “Không ngờ là Tử Phong, một năm không gặp rồi. Ta nhớ ngươi thân thụ trọng thương, vết thương nặng hơn ta, may ra tránh khỏi mất mạng. Hiện tại gặp ta, không phải chết chắc sao?”
“Lượn ngay, ngươi mới toi mạng, với bản đại gia, ngươi là cái quái gì? Hắc Thủ ngươi chẳng qua là loại đầu heo muối, xưa nay vô công rồi nghề thích quản chuyện bao đồng, lần này lại trợ Trụ vi ngược để giữ mạng lâu hơn, ngươi tự cho mình thiên hạ vô địch nhưng sớm muộn gì cũng có ngày bị diệt. Ta khinh, nhổ đầy vào mặt ngươi.”
Tử Phong chỉ vào mũi Quảng Nguyên mà chửi, đúng là… không có mảy may phong phạm của thiên giai cao thủ! Khác nào một thanh niên bất lương, rất giống với con rồng du côn.
Tim Thần Nam đập thình thình, phải chăng đây là kiếp trước của Tử Kim thần long? Lúc ở Vĩnh hằng sâm lâm, hắn và Long Bảo Bảo từng thoáng thấy tiền thân của con rồng du côn, tựa hồ là một tử y nhân coi thường tất cả thiên hạ.
Quảng Nguyên tung một chưởng vào tử y nhân, bàn tay rợp trời bổ tới, năng lượng hùng hồn tràn ra thập phương.
Thần Nam mang hai hài tử, Long Bảo Bảo và Phượng Hoàng thiên nữ nhanh chóng lui đi.
Tử y thanh niên mắt lóe tinh quang, thu lại vẻ mặt cười cợt, hữu thủ giương ra thành đao chém lên không, tử mang rực rỡ xé mây chạm với bàn tay.
Lồng ngực y phập phồng, thổ ra một ngụm máu, thân thể càng khủng khiếp hơn, rạn như mảnh sứ, nhục thể xuất hiện những vết nứt.
Từng vệt máu chảy ra.
Thân thể Tử Phong lắc lư, thở dài: “Ông nó chứ, bản đại gia sao lại xui xẻo thế này, bị hài tử đào ra. Ài, kì quái thật, ai cũng nói ta xong rồi nhưng ta lại bình an rút đi, được Thời Không đại thần an toàn di chuyển. Lúc đó ai cũng kì quái, hiện tại thì ta hiểu rồi, là tiểu quỷ này đào ta ra. Lại chết trong tay đầu heo muốn, bản đại gia quả thật bất cam.”
“Loại nỏ cứng hết tầm như ngươi, ta tuy trọng thương nhưng vẫn dễ dàng diệt được.” Quảng Nguyên lạnh tanh thốt, mấy chục người kia không tiến ra, hiện tại tình hình năm trong tay y.
“Đầu heo muối ngươi bớt tô son trát phấn đi, Tử Phong ta dù gì cũng thuộc chư thần, được xếp trong nhóm đầu, dù chết cũng buộc ngươi phải trả giá đắt.”
Thần Nam và Long Bảo Bảo ở xa nhìn nhau, đồng thời nói: “Tựa hồ là kiếp trước của nó thật.”
Không Không cũng nhỏ giọng: “Xin lỗi, con sẽ không đào loạn nữa.”
“Hài tử xui xẻo kia, sau này đừng để ta gặp ngươi.” Tử Phong bất mãn quay lại, tiếp đó sẽ phải chiến đấu mà biết trước sẽ chết nhưng y hoàn toàn thoải mái, không có vẻ gì bi thương mà cực kỳ tiêu sái.
Quảng Nguyên cười lạnh: “Theo trạng thái của ngươi là ta biết Thời Không đại thần đã làm gì, đó không phải là đường hầm thời gian thuần túy mà là không gian nhỏ hẹp hỗn loạn, một tiểu thế giới đồng bộ với thời gian hiện thực. Hắn muốn đưa các ngươi tới vùng đất vĩnh hằng tránh thiên phạt, đến ngày các ngươi đủ mạnh sẽ quay về.”
“Đầu heo muối ngươi biết khá nhiều nhỉ, nhưng ngươi không thể nào đoán được, ai…” Tử Phong lộ vẻ nghi hoặc nhìn sang phía Thần Nam: “Sao mấy người các ngươi kì quái quá, các ngươi là ai, đến từ đâu?”
Thần Nam thật thà đáp: “Từ tương lai, định đến kích sát Quảng Nguyên, không ngờ bị hắn cắt đứt nhân quả, chặn mất lối về.”
Tử Phong hít sâu một hơi khí lạnh: “Dám quay về lịch sử giết người, đúng là nghịch thiên. Dù là những người như Ma Chủ cũng chết chắc.”
Quảng Nguyên cười lạnh: “Có người muốn mạo hiểm, chúng biết ta có ba thế thân và những nhân quả khó lòng cắt đứt nên tụ tập hồn phách những kẻ bị ta giết, định phản lại ta trong lịch sử thời không. Nhưng như thế vẫn tự đi tìm chết. ta không cần ba thế thân nữa, cứ là bản ngã xem các ngươi làm gì được. Ta trong tương lai sẽ triệt để bỏ đi ba hóa thân, nhưng cuối cùng vẫn là thay đổi một chút, trăm vạn sinh hồn tịch diệt, đổi lại được một dạng biến hóa thế này.” Đoạn y lẩm bẩm: “Lẽ nào đó là những gì Thần bí nhân muốn?”
Tử Phong chút nữa đã hiểu hết, nhìn bọn Thần Nam cười: “Có đảm lượng! Tiếc là ta không thể giúp các ngươi mở cấm cố quay lại tương lai, hiện tại ta không còn khí lực. Hài tử xui xẻo, sao lại đào ta ra, giá mi đào mấy người thương thế nhẹ nhất chắc đã được cứu.”
“Xin lỗi, lần sau ta sẽ cẩn thận.”
“Hài tử xui xẻo, còn có lần sau sao? Cả kiếp sau ta cũng không muốn gặp ngươi.”
“Nhưng ngươi sẽ gặp.”
“Hả?” Tử Phong kinh ngạc: “Trong tương lai các ngươi gặp ta? Lần này ta không tịch diệt.”
Thần Nam tiếp lời, lắc đầu: “Kiếp sau của ngươi, chúng ta là huynh đệ.”
“Ha ha ha… thế hả, đầu heo muối, bản đại gia không đợi được nữa, trước khi chết phải ăn thử một miếng thịt heo muối xem sao.”
“Hừ.” Quảng Nguyên cười lạnh: “Ngươi chắc cũng tính ra lần này sẽ tịch diệt, vĩnh viễn về với hư vô.”
“Ta khinh, đồ đầu heo muối, ngươi tưởng chuyện gì cũng theo ý sao, thế cứ đứng im đó đợi người ta đến giết. Dầu gì ngươi cũng tính được lần nay ngươi không thỏa mãn, trên đời không có gì vĩnh hằng bất biến! Cả thiên đạo từng là công bình chính đạo cũng thay đổi được, còn gì không thay đổi được? Mạng của bản đại gia do ta làm chủ, không ai thay được. Giết!”
Từ trên không, Tử Phong gầm lên điên cuồng, tử khí che kín thiên địa chụp xuống Quảng Nguyên.
Trận đại chiến khủng khiếp này, Tử Phong ôm lòng quyết tử, không hề giữ lại mà xuất hết tàn lực, nguyên khí tím sẫm vô tận tràn khắp đất trời, sau cũng thân thể y nổ tung.
Máu nhuộm tím trời xanh, tử huyết thê lương mà chói lóa, chiến hồn màu tím phiêu đãng trên không, há miệng thổ ra một khối huyết nhục, cười vang: “Mùi vị thịt heo muối dở tệ.” Đoạn quay đầu lại nói với bọn Thần Nam: “Các ngươi còn cơ hội, Thời Không đại thần chia thành hai chuyến đưa chư thần đi, một nhóm khác chắc sắp xuyên qua đây. Lần này, hi vọng các ngươi may mắn, đào được cường giả, diệt tên đầu heo muối này.”
Quảng Nguyên đại nộ: “Tất cả kết thúc thôi, ngươi sẽ vĩnh viễn tịch diệt.” Hào quang thần thánh lóe lên, nhanh nhẹn đánh tan chiến hồn.
“Ngươi muốn ta tan biến vĩnh viễn, bản đại gia sẽ chứng minh cho người thấy, ngàn vạn năm sau ta ắt quay lại, người diệt ngươi chắc chắn là Tử Phong ta.”
Tử Phong ung ung tan biến, bọn Thần Nam đều bi thương, tuy biết y thành Tử Kim thần long sau này nhưng vẫn vừa phẫn nộ vừa bi thương, hận không thể giết ngay Quảng Nguyên.
“Cha, cha à.” Y Y đột nhiên gọi: “Tử Phong nói rất đúng, Y Y có cảm giác cực kỳ rõ nét, đang có dòng năng lượng rất mạnh tới đây.”
“Cha, có đào không?” Không Không hỏi.
Thần Nam thở dài: “Không cần, Thái cổ chư thần vừa qua đại chiến, đều trọng thương tại thân, kéo họ vào chỉ tổ khiến họ thiệt thân, việc của chúng ta nên tự giải quyết.”
“Hừ, cho các ngươi biết, vừa rồi các người đã thay đổi một phần lịch sử, trăm vạn sinh hồn chết vẫn chưa đủ, phải thêm các ngươi nữa mới xong.” Quảng Nguyên lạnh lùng nói.
Cùng lúc, hư không vỡ nát, mấy chục cỗ khí tức hùng hồn bùng lên, một thân ảnh cao lớn rơi xuống, đoạn hư không đóng lại, đường hầm thời không biến mất cuối chân trời.
“Không Không, cha đã bảo đừng đào mà.”
“Cha, oan uống quá đi, không phải con đào, cha cũng thấy, tự y rơi xuống mà.”
Thần Nam không hiểu vì sao đường hầm thời không tự động mở ra rồi một thân ảnh rơi xuống. Hắn không cười nổi, lần trước rơi xuống một thiên giai cao thủ, lần này lại là một thi thể.
Nhưng lúc hắn thất vọng thì Quảng Nguyên lại tỏ vẻ ngưng trọng, nói từng chữ: “Độc – Cô – Bại – Thiên.”