Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 233: Ai bắt nạt ai? (1)

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

Cảm giác xa lạ, đau đớn qua đi, thay vào đó là từng cơn từng cơn tê dại khác thường, Liên Kiều không kềm được những tiếng rên rỉ vô lực, cô vốn không có chút kinh nghiệm nào trong chuyện này, chẳng biết làm thế nào mới phải.

Hài lòng nhìn phản ứng của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước biết mình cũng không cần phải khắc chế bản thân hơn nữa, bắt đầu tham lam luật động.

Cơ thể của Liên Kiều như tan ra thành nước …

‘Ôm lấy anh!’ Hắn thấp giọng ra lệnh, thân hình cường tráng kiêu ngạo hung hăng chiếm lấy cơ thể yêu kiều thanh thuần.

Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn bất tri bất giác bấu chặt lấy bờ vai cường tráng của hắn, theo từng cử động cuồng dã của hắn mà ngón tay gần như khảm sâu vào da thịt hắn.

Cảm giác sung sướng như đẩy cô đến thiên đường!

Tình yêu nở rộ trong đêm thanh tĩnh, một Liên Kiều đơn thuần dưới sự dìu dắt thành thục của Hoàng Phủ Ngạn Tước, hai người cùng nắm tay nhau đạt đến đỉnh hoan lạc, trong giây phút thần thánh ấy, một đóa hoa mai đỏ lặng lẽ nở rộ trên giường.

Qua rất lâu khi kích tình tạm qua đi, Liên Kiều lười biếng tìm một tư thế thích hợp nằm bò ra, tinh lực dồi dào lúc tối sớm đã không còn, chỉ còn lại từng cơn buồn ngủ ập đến như dìm lấy cô.

Mệt! Cộng thêm một cảm giác mà Liên Kiều không có cách nào hình dung tràn ngập trong cơ thể, mái tóc dài như mây sớm đã ướt nhẹp mồ hôi còn trên làn da trắng mịn như sứ sớm đã in đầy những dấu hôn.

‘Còn đau không?’

Trong căn phòng tràn ngập mùi hoan ái, Hoàng Phủ Ngạn Tước trìu mến hôn nhẹ lên sóng lưng như mỡ đông của cô, hít thở mùi hương nhàn nhạt trên người cô thì thầm hỏi, bàn tay cực kỳ không an phận trêu đùa gò ngực đầy đặn của cô, lại hạnh kiểm xấu trượt xuống dưới, có ý đồ xấu.

‘Đừng mà …’

Liên Kiều khép hờ mắt, hất bàn tay không an phận của hắn ra, giọng phản kháng yếu ớt như gió gợn mặt hồ, cô giống như vẫn chưa ra khỏi cơn kích tình, sức mạnh cường đại đó như muốn lấy mạng cô, cắn nuốt tất cả mọi thứ, nghĩ lại vẫn còn chút hoảng sợ.

Hoàng Phủ Ngạn Tước không hề có ý buông tha cho cô, hắn giữ chặt tay cô, miên man hôn từ bàn tay dọc theo cánh tay.

‘Đáng ghét, đừng như vậy mà …’ Mặt Liên Kiều hồng như trứng tôm, cô vội vàng thu tay lại.

Chỉ một giây sau cả cơ thể cô đã bị hắn ôm chặt lấy, từ phía sau chiếm lấy nơi mềm mại của cô, ‘Phản ứng của em như vậy có thể khiến anh hiểu lầm rằng lúc nãy anh không thỏa mãn em!’

‘Anh … anh nói gì đấy, Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh thật xấu!’

Liên Kiều xoay đầu lại, đối diện với ánh mắt chan chứa tình ý không chút dấu giếm của hắn, gương mặt nhỏ nhắn lại đỏ hồng hơn cả ráng chiều.

Mặt đỏ một phần là bởi vì lời nói ám muội của Hoàng Phủ Ngạn Tước nhưng phần lớn là vì nhớ đến lúc nãy chính mình có bao nhiêu nghênh hợp cùng phóng túng cùng hắn, nghĩ đến đây Liên Kiều thật hận không thể đào một cái lỗ mà chui vào trốn.

Trời ạ! Xấu hổ chết mất!

‘Gọi anh là gì?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước dán sát vào người cô, giọng nói tràn đầy ý đồ xấu.

Liên Kiều lập tức phản ứng lại, vội vàng xoay lại vòng tay ôm lấy hắn, nũng nịu gọi: ‘Ngạn Tước …’

Giọng kéo dài thật dài, tuy mang theo chút xấu hố nhưng bởi vì mối quan hệ đã sâu thêm một tầng này, sự ỷ lại của cô đối với hắn cũng sâu thêm một tầng.

Dường như rất hài lòng với phản ứng của cô, hắn lật người áp cô dưới thân, ngón tay nhè nhẹ vuốt ve cánh môi hồng của cô …

‘Anh xấu lắm sao? Biểu hiện lúc nãy của em hình như không phải như vậy?’ Vừa nói hắn vừa ái muội cười mấy tiếng, chọc Liên Kiều xấu hổ không ngừng đưa tay đấm đấm lồng ngực tinh tráng của hắn như trút giận.

‘Không được cười, đáng ghét!’ Cô đưa tay bịt miệng hắn, vừa tức vừa xấu hổ nói.

Nhìn gương mặt đắc ý của hắn, Liên Kiều chợt đảo mắt, đột nhiên nghĩ ra một kế, trên môi câu lên một nụ cười, không nói gì, bất thình lình trèo lên người Hoàng Phủ Ngạn Tước, hai chân vòng qua eo hắn.

‘Làm gì vậy?’

Thấy hành động này của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước lại rất tò mò, hơn nữa … tư thế này … nói có bao nhiêu mờ ám thì có bấy nhiêu mờ ám.

‘Ai bảo anh cứ cái vẻ đắc ý như thế chứ? Em cũng phải hành hạ anh một phen mới được! Liên Kiều nghiến răng tuyên bố.

‘Ý em là … vừa nãy là anh hành hạ em?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô nói vậy không biết nên khóc hay cười, vừa nãy cô không phải là rất hưởng thụ đó sao?

Không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn được hắn “hành hạ” như thế! (Min: anh đi chết đi, bao nhiêu phụ nữ…)

Chỉ có vật nhỏ này, đơn thuần như một trang giấy trắng, chỉ vì muốn cô không lưu lại chút bóng ma nào đối với chuyện phong tình này, hắn trước giờ chưa từng hao phí tâm lực như thế! Cuối cùng lại bị cô buộc cho cái tội danh này!

‘Chẳng lẽ không phải sao? Anh hại người ta khó chịu chết đi được, lại còn dám giảo biện! Em nhất định phải khiến anh khổ sở cầu xin tha thứ mới được!’ Liên Kiều vẻ mặt kiên quyết nói.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nhún vai, một vẻ “không sao cả”, đôi mắt đen láy tràn đầy hứng thú ghim chặt nơi đầy đặn của cô, chuyện phong tình hắn đã trải qua không ít nhưng trước giờ chưa có ai như Liên Kiều, có thể khiến hắn thỏa mãn cả về tình cảm lẫn thể xác.

‘Được thôi, vậy anh chờ xem, xem em dùng cách gì hành hạ anh?’ Hắn ngược lại chẳng chút lo lắng, bộ dạng vô cùng hưởng thụ nói.

Liên Kiều suy nghĩ một chút, ánh mắt chợt liếc thấy lồng ngực tinh tráng của hắn, gương mặt nhỏ nhắn lần nữa lại hồng thành một mảnh.

Đơn thuần như cô chỉ mới trải qua một lần hoan ái, muốn cô chủ động thật làm khó cô rồi. Nên ra tay từ đâu bây giờ?

‘Vậy anh không định cho em chút gợi ý gì sao?’ Qua một lúc lâu cô mới nặn ra được một câu.

Nào ngờ Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ cười cười, lười biếng nói: ‘Em thông minh như vậy, nếu như anh nhắc nhở em vậy không phải là sỉ nhục trí thông minh của em sao?’

Liên Kiều hung hăn trừng mắt nhìn hắn.

Cái tên Hoàng Phủ Ngạn Tước đáng ghét này, rõ ràng là đang cười nhạo mình.

Nhất định không được để hắn đắc ý!

Ánh mắt cô rơi xuống lồng ngực màu đồng rắn chắc của hắn, suy nghĩ một chút bàn tay mới nhẹ rơi xuống, vuốt ve cơ ngực săn chắc như vuốt ve một con vật cưng.

‘Làm như vậy anh vẫn chưa muốn kêu lên à?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước muốn khóc không được muốn cười không xong: ‘Không!’

Chỉ như vậy mà muốn hắn đầu hàng thì không phải là quá xem nhẹ hắn rồi sao?

Ách? Không đúng sao?

Liên Kiều nghe hắn trả lời như vậy, có chút nghi hoặc, cô ngừng động tác trên tay, cẩn thận lược lại một lần những chuyện hắn đã làm với cô.

Cuối cùng …

Có rồi!

Đôi mắt màu tím xẹt qua một tia giảo hoạt, ánh mắt lần nữa rơi xuống lồng ngực tinh tráng đang lộ ra dưới ánh đèn của hắn …

Hô hô, nếu như cô nhớ không lầm thì lúc nãy hắn làm thế này …

Nghĩ đến đây, trên môi chợt nở một nụ cười giảo hoạt, hơi cúi người hôn xuống … cô cũng muốn khiến hắn toàn thân phát hỏa …

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky