Đêm, rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gió nhè nhẹ thổi qua rèm cửa …
Hoàng Phủ Ngạn Tước khoác áo choàng tắm từ phòng tắm bước ra đi vào phòng ngủ, trên gương mặt khẽ gợn lên một đường cong mê người.
Hắn thật mong mỏi nhìn thấy bóng dáng xinh xắn kia, mong mỏi nghe được giọng nói yêu kiều của cô… Hắn bỗng ngạc nhiên với chính mình khi phát hiện ra, chỉ đơn thuần nghĩ đến điều này thôi mà thân thể đã có phản ứng, cái loại phản ứng bản năng đến từ ham muốn!
Chỉ là …
‘Liên Kiều!’
Qua một lúc, lại một tiếng kêu nữa phát ra từ Hoàng Phủ Ngạn Tước, vẻ mặt hắn đã có chút khó coi nhưng trong căn phòng ngủ rộng lớn không hề thấy bóng dáng cô đâu!
Đáng chết thật!
Nha đầu này chẳng lẽ lại nhân lúc mình không ở trong phòng mà lẻn trốn đi đâu rồi?
Chỉ nghĩ đến điểm này Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy mình đã có chút phát hỏa, hắn vội xoay người, vừa hay đụng vào một bức tường thịt mềm mại.
‘Ai yo …’
Kèm theo đó là một tiếng kêu đau đớn của Liên Kiều.
Trời ơi!
Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới nhìn thấy cô nhóc đang ngã ngồi trên đất, nhất thời mắt hắn trợn to lên.
Liên Kiều đưa tay xoa xoa mũi cô cũng trợn mắt nhìn hắn, hét lên: ‘Này, anh thật đáng ghét nha, không nhìn thấy em đang đứng sau lưng anh sao còn cố ý xoay người lại? Mũi của em sắp bị anh đụng vỡ rồi nè!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không biết nói sau hắn khẽ than thầm, chẳng lẽ mắt hắn mọc ở sau lưng sao chứ, quỷ mới biết tại sao cô lẳng lặng xuất hiện sau lưng mình, hơn nữa …
‘Em đang làm cái gì đó?’ Hắn vội vàng kéo cô từ dưới đất đứng dây, nhìn cô ăn mặc như một bà lao công, trong mắt đầy nghi
vấn hỏi.
Liên Kiều nghe hắn hỏi vậy liền quên cả đau đớn, vác cây chổi trên vai, đắc ý cười: ‘Hắc hắc, hiếm khi em có lòng tốt nha, em nghĩ, không có chuyện gì làm cho nên muốn quét dọn căn biệt thự này của anh sạch sẽ một chút! Thế nào? Có cảm động không?’
Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới hiểu, hắn ‘Ờ’ một tiếng, sau đó cố tình dài giọng nói: ‘Em thật siêng năng nha, chỉ là… không cần em phí sức, người làm mỗi ngày đều quét dọn sạch sẽ chỗ này rồi!’
Liên Kiều le lưỡi, đôi mắt đảo một vòng, ‘Mỗi ngày quét dọn cũng chưa chắc là sạch sẽ mà, em là chịu không nổi có một hạt bụi nào!’
‘Anh thì thấy là em ngủ không được nên tìm đại việc gì làm thôi!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước không chút khách khí nói toạc suy nghĩ của cô ra, trong mắt hắn tràn đầy ý cười.
Liên Kiều chu môi, ‘Đúng đó, dù sao thì cũng bị anh phát hiện ra rồi, lại còn xấu xa vạch trần ra, hừm!’
Hắn rất nhanh ra tay đoạt lấy cây chổi trong tay cô, ‘Mấy chuyện này không cần em đụng vào!’
‘Vậy em làm gì bây giờ? Chứ bây giờ bắt em đi ngủ thì còn khó chịu hơn là giết em nữa! Trước đây cứ đến mười hai giờ đêm là em ngủ mất, từ ngày đi trộm Truy Ảnh đến giờ căn bệnh đó hoàn toàn biến mất, sớm biết như vậy em đã tìm cách đi trộm Truy Ảnh từ lâu…’ Liên Kiều kháng nghị.
Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo cô vào lòng, dứt khoát ngắt lời cô, thẳng thừng nói: ‘Em yên tâm, anh không định để em ngủ tối nay đâu!’
‘Ý anh là sao?’ Liên Kiều không hiểu nhìn hắn hỏi lại.
‘Nha đầu ngốc…’
Hắn đưa tay cấu nhẹ chóp mũi cô, đưa mặt đến bên tai cô, mập mờ nói: ‘Bởi vì đêm nay là đêm… động phòng của hai chúng ta!’
Lời nói hết sức ái muội, đôi mắt đen láy sáng như hai vì sao trên trời đêm nhìn chăm chú gương mặt xinh xắn của cô không chớp như hy vọng nhìn thấy một chút phản ứng mà hắn mong muốn không.
Mắt Liên Kiều càng lúc càng mở to, chính đang lúc Hoàng Phủ Ngạn Tước tràn trề hy vọng thì nghe cô hoan hô một tiếng…
‘Ha ha… động phòng hoa chúc!’ Cô hưng phấn vừa cười vừa nhảy nhót.
Hoàng Phủ Ngạn Tước lại một phen bị tạt nước lạnh, hắn vội đưa tay ngăn cô lại, ‘Đợi chút… Liên Kiều, em… có hiểu anh nói gì không?’
Nhìn bộ dạng cô thế này, hắn đương nhiên là biết suy nghĩ của cô không cùng một tinh cầu với mình.
‘Hơ hơ, đương nhiên là hiểu rồi!’ Liên Kiều cười rất vui vẻ, cô vất cây chổi xuống, chạy về phía cầu thang, vừa chạy vừa nói: ‘Náo động phòng, náo động phòng…’
‘Nha đầu…’
Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô nói vậy, đầu không khỏi tê dại, rõ ràng là biết cô như vậy rồi còn kỳ vọng cái gì chứ? Hắn bước vội đến kéo cô lại, đợi đến khi thân hình nhỏ nhắn đứng nghiêm chỉnh lại, hắn mới nghiêm túc nói: ‘Có phải là em nghe không hiểu lời anh nói không? Ý của anh là… đêm nay là đêm tân hôn của hai chúng ta!’
Hắn lần nữa nhấn mạnh hai chữ “tân hôn”.
Liên Kiều gật đầu, ‘Em nghe thấy rất rõ ràng, em biết mà!’
‘Vậy em muốn chạy đi đâu?’ Lần này đến lượt Hoàng Phủ Ngạc Tước không hiểu.
Liên Kiều kéo tay hắn ‘Trước đây em có nghe ông nội nói có một lần ông tham gia một hôn lễ ở Trung Quốc, lúc náo động phòng rất vui cho nên… em cũng muốn náo động phòng một chút nào!’
‘Trời đất!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vò đầu bứt tai, ‘Đây là đêm tân hôn của anh và em, chẳng lẽ em muốn đi tìm người khác tham gia hay sao?’ Câu cuối gần như là rống lên.
‘Vậy… động phòng không phải là nhiều người mới vui sao? Đây là ông nội nói mà!’ Liên Kiều cũng bị tiếng rống của hắn làm cho giật mình, giọng cô vô cùng ủy khuất, nước mắt cũng sắp rơi xuống.
Hoàng Phủ Ngạn Tước thở dài một tiếng, đưa tay day day lên trán, trời ạ, đầu đau quá!
Nhìn thấy hắn không nói tiếng nào, sắc mặt xám xịt, Liên Kiều tự phán đoán rằng có thể hắn không thích náo nhiệt. Sau khi xác định tư tưởng xong, cô cũng rầu rĩ thở dài, thấp giọng nói: ‘Được rồi, nếu như anh đã không thích thì em sẽ không cho người khác biết mà… chỉ là người ta thực sự không có gì làm nha!’
Nghe giọng nói yếu ớt của cô, Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô một lúc nét mặt mới từ từ giãn ra, đưa tay ôm lấy cô vào lòng, thấp giọng nói: ‘Thực ra… đêm nay em chỉ cần phục vụ anh là được rồi, coi như là… báo đáp đi!’
Giọng nói đầy mê hoặc, xem ra sói xám đã bắt được chú cừu non, trong bụng toàn là ý xấu.
Liên Kiều nghĩ cũng không cần nghĩ, gật đầu: ‘Được đó, ừm…’ Đôi mắt lại đảo một vòng, ‘Em nghĩ anh chắc cũng mệt lắm rồi, vậy đi, em đi làm cho anh một ly cà phê nhé, anh đợi em!’
Nói xong không đợi Hoàng Phủ Ngạn Tước kịp trả lời, Liên Kiều đã như một mũi tên phóng đi mất để lại một Hoàng Phủ Ngạn Tước vô lực đứng đó lắc đầu cười khổ, xem ra… muốn đào tạo cô nhóc này không phí một chút tâm tư là không được.