‘Anh Anh, em quả là một cô gái rất thiện lương.’ Liên Kiều nói một câu thật lòng.
‘Phải không? Chẳng lẽ chị không cho rằng em xấu xa sao? Rõ ràng em biết là ai hại cha mẹ mình cũng tình nguyện để cho họ gạt, em rõ ràng biết anh Ngạn Tước đã có người trong lòng cũng không muốn từ bỏ, lại còn muốn giành với chị.’ Hoàng Phủ Anh buồn bã nói.
Liên Kiều lắc đầu, ‘Không đâu, sao em lại là người xấu được chứ? Ngược lại chị cho rằng em là một cô gái rất tốt rất tốt.’ Cô suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: ‘Sở dĩ em không thể hận cha mẹ là vì em biết cha mẹ thật lòng đối xử tốt với em, cũng biết năm đó họ hoàn toàn không phải cố ý hại chết cha mẹ em, đó chỉ là một quyết định thương nghiệp mà thôi. Chuyện cha mẹ em không chịu nổi cú sốc mà đi tìm cái chết cũng hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của họ. Dù sao cũng là cha mẹ nuôi dưỡng em từ nhỏ đến lớn, làm sao em có thể không có chút tình cảm nào với họ được hứ. Còn về Ngạn Tước, chị càng không thể trách em, dù sao cũng là vì em yêu Ngạn Tước nên mới làm như vậy thôi.’
‘Liên Kiều, chị thật là … thật không trách em sao?’ Hoàng Phủ Anh không ngờ rằng Liên Kiều không hề giận trách cô chuyện của anh Ngạn Tước, cô dùng ánh mắt không thể tin nhìn Liên Kiều.
Liên Kiều hơi mỉm cười, ‘Nếu như chị thật sự trách em thì sao lại vội vàng rời nhà đi tìm em chứ?’
Hoàng Phủ Anh nghe cô nói, vẻ khó xử trên mặt càng sâu: ‘Xin lỗi chị, Liên Kiều, em thật có lỗi với chị.’
‘Ai yo, em đừng nói chuyện này nữa. Cùng lắm thì bữa cơm ngày mai em mời chị là được, nhưng mà … nếu em thật sự muốn chị bỏ qua cho em thì hứa với chị một chuyện đi.’ Liên Kiều nghịch ngợm nói.
‘Điều kiện gì?’ Hoàng Phủ Anh hỏi lại.
‘Đơn giản thôi, chính là theo chị về nhà!’ Liên Kiều nói dứt khoát.
Hoàng Phủ Anh không trả lời cô chỉ cúi thấp đầu, mười ngón tay bối rối đan vào nhau.
‘Anh Anh, sao vậy? Sao không trả lời chị?’ Liên Kiều hỏi lại.
‘Em … vẫn chưa chuẩn bị tâm lý gặp lại người nhà Hoàng Phủ.’ Giọng Hoàng Phủ Anh càng lúc càng nhỏ.
Liên Kiều thở dài một tiếng: ‘Anh Anh, thực ra em đã rất rõ ràng rồi đúng không? Trong lòng em đã sớm không hận cha mẹ nữa rồi. Chị nghĩ nếu cha mẹ biết em một mình đi ra ngoài thế này nhất định là sẽ lo lắng lắm, chẳng lẽ em nhẫn tâm nhìn hai người già đau lòng khổ sở vậy sao? Tuy chỉ ở gần mọi người một thời gian ngắn nhưng chị có thể nhận ra tình cảm giữa mọi người rất sâu sắc.’
‘Em …’
Hoàng Phủ Anh nắm chặt bàn tay, ‘Em biết mình đi ra ngoài như thế này cũng không phải là cách nhưng mà … nhưng mà …’
‘Anh Anh, em cũng đừng để chuyện hôm đó trở thành gánh nặng trong lòng. Ngạn Tước nhất định sẽ không trách em đâu, nếu như bởi vì như vậy mà anh ấy mất đi một người em gái thì cả đời này chắc cũng không thể yên lòng được. Anh Anh, thực ra trong lòng Ngạn Tước em rất quan trọng, điểm này không phải ai cũng thay thế được đâu. Chẳng lẽ … em cứ nhất định phải bức mình vào góc chết mới được sao? Chẳng lẽ … ngoại trừ tình yêu nam nữ thì chẳng thể còn gì khác sao?’
Nghiêm túc khuyên giải người khác thế này cũng là chuyện lần đầu tiên Liên Kiều làm, không ngờ làm cũng rất ra trò ra vẻ.
Hoàng Phủ Anh sững sờ một lúc rồi mới ũ rũ nói: ‘Em … em trước giờ đều chưa từng nghĩ khác đi, trong lòng em trước giờ Ngạn Tước chính là người đàn ông mà em yêu nhất. Em …’
‘Anh Anh, em đừng mãi giữ suy nghĩ này trong đầu nữa, như vậy càng làm em đau khổ thêm thôi, hơn nữa Ngạn Tước vì vậy cũng sẽ rất khổ tâm. Điều quan trọng hơn là … lỡ như cha mẹ biết được chuyện này, em nghĩ họ sẽ thế nào đây?’
Hoàng Phủ Anh nghe cô nói vậy mới giật mình, vội nắm lấy tay Liên Kiều gấp gáp hỏi: ‘Cha mẹ sẽ không biết chuyện này chứ?’
‘Chắc là không đâu. Cha mẹ làm sao mà biết được chứ, lúc đó chỉ có ba người chúng ta ở đó mà thôi. Chị sẽ không nói với cha mẹ chuyện này, chị nghĩ Ngạn Tước sẽ càng không nói.’ Liên Kiều trầm ngâm nói.
Lúc này Hoàng Phủ Anh mới yên lòng một chút nhưng toàn thân như chẳng có chút sức lực nào ngồi lặng lẽ gác đầu lên đầu gối mình.
‘Anh Anh, nghe lời chị, trở về nhà đi, đừng để người nhà lo lắng nữa. Em biết không, thực ra em đã rất hạnh phúc rồi.’ Liên Kiều chủ động vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô trong tay mình, nhẹ giọng an ủi.
‘Em hạnh phúc không?’
Hoàng Phủ Anh nghe cô nói vây, trên môi câu lên một nụ cười khổ, ‘Em thấy mình thật vô dụng, là một cô nhi sống trong hoàn cảnh như vậy còn được coi là hạnh phục.’
Liên Kiều không đồng tình với câu nói của Hoàng Phủ Anh, cô lắc đầu, ‘Tuy cha mẹ không phải là cha mẹ ruột của em nhưng ít ra bao nhiêu năm qua em luôn sống trong tình thương yêu của cha mẹ, của gia đình, em không hề bị bỏ mặc, không như chị, chị chính là bị cha mẹ ruột của mình bỏ rơi.’
Cô không nói tiếp nữa, chỉ thở dài một tiếng như muốn che lấp đi nỗi đau khổ trong lòng.
Hoàng Phủ Anh ít nhiều cũng nghe được những chuyện có liên quan đến Liên Kiều, trong đáy mắt không giấu được sự xót xa lẫn xấu hổ. Cô biết nếu như so với Liên Kiều, cuộc đời cô còn hạnh phúc hơn nhiều. Đúng như Liên Kiều nói, tuy cha mẹ ruột của cô đã qua đời nhưng dù sao vẫn còn cha mẹ nuôi, còn nhà Hoàng Phủ, còn Liên Kiều thì không có gì cả chỉ có mỗi ông nội.
Nếu như vừa ra đời bị cha mẹ bỏ rơi, nói không chừng nỗi đau trong lòng còn không sâu sắc như vậy, còn Liên Kiều đến năm mười tuổi mới bị bỏ rơi, đây là cái tuổi đủ lớn để có thể hiểu được sự việc, nỗi đau này cũng giống như một cây gai đâm vào tim, mỗi lần nhớ lại sẽ là một lần đau.
‘Xin lỗi chị, Liên Kiều.’ Hoàng Phủ Anh thấp giọng nói.
Liên Kiều cố nở một nụ cười thật tươi, nhẹ vỗ vai cô nói: ‘Chị nào có yếu đuối như vậy, chuyện đã qua lâu lắm rồi, chị sớm đã quên rồi. Em đừng suy nghĩ nhiều. Chuyện cũng đâu có liên quan đến em.
Hoàng Phủ Anh nhìn Liên Kiều, thấy nụ cười nhìn có vẻ kiên cường nhưng không giấu được khổ sở của cô, trong lòng càng khó chịu. Cô làm sao không hiểu Liên Kiều là muốn dùng sự kiên cường của mình để an ủi cô chứ.
‘Liên Kiều, có thể quen được chị thật tốt. Em nghe lời chị, từ nay về sau sẽ cố gắng bỏ hết gánh nặng trong lòng xuống, bắt đầu một cuộc sống mới.’
‘Tốt quá rồi, Anh Anh. Em rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt rồi!’ Gương mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều vì nụ cười rạng rỡ mà sáng bừng lên.
‘Nhưng mà …’ Hoàng Phủ Anh cắn môi, ngập ngừng nói: ‘Em có một yêu cầu, mong là chị hứa với em.’
‘Em nói đi!’ Liên Kiều nhanh nhạy đồng ý.
Hoàng Phủ Anh dựa sát người vào sofa, suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Em nhất định sẽ trở về “Hoàng Phủ” nhưng em đột nhiên cảm thấy thế giới bên ngoài nhất định rất đặc sắc. Dù sao em cũng rất ít khi ra ngoài, cũng không biết thế giới này rốt cuộc thế nào cho nên rất muốn nhân cơ hội này đi chơi một chuyến.’
‘Em muốn đi du lịch sao?’ Liên Kiều hỏi lại.
‘Cứ cho là vậy đi. Đi du lịch cũng được, để cho khuây khỏa cũng được, tóm lại em muốn đi chơi. Dù sao ra ngoài đối với tâm trạng của em cũng có lợi không có hại. Em hứa với chị, đến khi em thấy chơi đủ rồi, em nhất định sẽ trở về.’ Hoàng Phủ Anh đưa tay lên trời thề.