‘Đại thiếu gia, đại thiếu gia trở về rồi …’
Vị quản gia mắt tinh nhìn thấy bóng Hoàng Phủ Ngạn Tước từ xa giống như nhìn thấy vị cứu tinh vậy, liền thét lên một tiếng khiến người làm ai nấy đều chạy dồn về phía trước.
‘Ngạn Tước, rốt cuộc con cũng trở về rồi. Mẹ đang định gọi lại cho con!’ Triển Sơ Dung vẻ mặt lo lắng chạy vội đến.
‘Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy mẹ?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước vội hỏi lại, ‘Sao Liên Kiều lại biến mất được?’
Lúc hắn gọi điện thoại về nhà vốn chỉ định hỏi thăm qua loa tình hình của Liên Kiều nào ngờ lại nghe mẹ mình nói là cô đã mất tích.
Trên đường về nhà hắn vẫn luôn tự trấn an mình rằng có thể Liên Kiều chỉ là ham chơi, đi đến một căn biệt thự khác hoặc là đến một góc khuất nào đó chơi đùa thôi, dù sao thì hắn cũng đã phái rất nhiều vệ sĩ ở bên ngoài căn biệt thự canh chừng cho sự an toàn của cô rồi.
Nhưng khi hắn vừa bước vào, nhìn thấy nhà Hoàng Phủ huy động toàn bộ người làm mà ai nấy vẻ mặt đều lo lắng thì sự bình tĩnh đã không còn nữa, thay vào đó là một nỗi bất an.
‘Ngạn Tước, con xem này …’ Triển Sơ Dung đưa một tờ giấy cho Hoàng Phủ Ngạn Tước, phía trên có viết mấy chữ.
‘Liên Kiều, suy nghĩ thật lâu em vẫn cảm thấy người em cần xin lỗi nhất là chị. Trước nay em chưa từng nghĩ sẽ phá hoại hạnh phúc của chị và anh hai, nhất là chị. Chị đơn thuần và thiện lương như vậy, cho dù chính mình phải chịu tổn thương em cũng không nỡ khiến chị đau khổ, chỉ là … em biết một phút nông nỗi của em có thể tạo thành bóng ma trong lòng hai người, cho dù muốn xin lỗi hay bù đắp cũng không kịp nữa. Chị giúp em nói tiếng xin lỗi với anh hai, đó chỉ là một phút nông nỗi và thiếu kềm chế của em mà thôi. Ngoài ra, nhờ chị nói tiếng cám ơn với cha mẹ, ơn dưỡng dục của họ em vẫn chưa có cơ hội đáp tạ …’
Đọc đến đây Hoàng Phủ Ngạn Tước gập tờ giấy lại, nhìn Triển Sơ Dung: ‘Mẹ, Anh Anh bỏ nhà đi, chắc là Liên Kiều đi tìm em ấy thôi!’
‘Chắc là vậy rồi, lúc đầu mẹ còn tưởng rằng hai đứa nhỏ này chỉ là trốn ở đâu đó trong “Hoàng Phủ” một lúc thôi, dù sao ở đây rộng lớn như vậy, một lúc nhìn không thấy chúng nó thì cũng rất bình thường thôi, nào ngờ hỏi hết người làm cũng không ai nhìn thấy hai đứa, lúc đó mẹ thực lo lắng, ra lệnh cho người làm từ trên xuống dưới tìm lại một lần, cuối cùng người tìm không thấy lại tìm thấy tờ giấy này.’
Giọng Triển Sơ Dung đầy vẻ lo lắng, bà lấy lại trang giấy từ trong tay Hoàng Phủ Ngạn Tước, đọc sơ qua một lượt rồi lại hỏi: ‘Ngạn Tước, trong thư Anh Anh nói như vậy là có ý gì? Con bé rốt cuộc là có chuyện gì vậy?’
‘Không có gì đâu mẹ, Anh Anh chỉ là có một số chuyện còn chưa thông suốt mà thôi, không có gì nghiêm trọng đâu!’ Tuy ngoài miệng Hoàng Phủ Ngạn Tước nói cứng như vậy để an ủi mẹ mình nhưng thực ra lòng hắn đã hết sức rối loạn rồi.
Thứ nhất là vì Hoàng Phủ Anh, thứ hai là vì cô vợ nhỏ của hắn, Liên Kiều, cho dù hắn tính tình điềm tĩnh đến mấy cũng không che dấu được nội tâm bất ổn.
‘Ngạn Tước à, Anh Anh từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ rời khỏi “Hoàng Phủ” một mình cả, con nói xem con bé có thể đi đâu chứ? Cũng không biết nó có nhớ mang theo tiền bạc gì không, lỡ như một phân tiền cũng không có mang theo thì làm thế nào? Còn Liên Kiều nữa, chẳng lẽ nó biết đi tìm Anh Anh ở đâu sao? Lỡ như cả Liên Kiều cũng không tìm được thì sao đây?’ Triển Sơ Dung cả người như bị rút hết sức lực, ngay cả giọng nói nói cũng mang đầy lo lắng cùng bất lực.
‘Mẹ, chuyện này để con xử lý là được rồi. Mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ tìm được hai người về!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước dìu bà vào nhà, nhẹ giọng nói.
Đợi Triển Sơ Dung ngồi yên vị ở phòng khách xong, Hoàng Phủ Ngạn Tước mới bước ra ngoài. Hắn quét đôi mắt sắc bén nhìn một lượt mấy người vệ sĩ đang cúi đầu đứng đó …
‘Đừng nói cho tôi biết là tôi chỉ nuôi một đám phế vật!’
‘Hoàng Phủ tiên sinh …’
Mấy người vệ sĩ hoảng sợ đến đầu gối cũng run bần bật, trên gương mặt sớm đã không còn chút huyết sắc nào …
‘Là chúng tôi vô dụng …’
‘Lúc Liên Kiều rời đi tại sao không có ai báo lại với tôi?’ Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước càng lúc càng trầm, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng, rõ ràng là đang cố nén lửa giận.
‘Hoàng Phủ tiên sinh, chúng tôi đúng là theo dõi thiếu phu nhân thật cẩn thận, nhưng mà … thiếu phu nhân quả thực rất khó bảo vệ, chúng tôi chỉ là một chút sơ sót thế nhưng người đã không thấy …’
‘Đừng để tôi nghe đến cái lý do nực cười này nữa!’
Hoàng Phủ Ngạn Tước phiền toái vẫy tay, ‘Mau chóng đi tra tin tức của thiếu phu nhân và tiểu thư. Sân bay, trạm xe, nhà ga, bến tàu, tóm lại tất cả các nơi công cộng cùng các phương tiện giao thông đều phải tra hết, còn nữa, tất cả khách sạn, nhà nghỉ, những nơi có thể tạm trú lại cũng phải tra. Tất cả các bang ở nước Mỹ, mỗi một trạm dừng đều phải tra. Ở nước Mỹ không tra được thì tra ở từng quốc gia một. Tóm lại, không tìm được người thì các người cũng đừng trở về!’
‘Dạ, Hoàng Phủ tiên sinh. Chúng tôi sẽ tận lực tìm kiếm!’ Các vệ sĩ nhận lênh tản đi.
‘Ngạn Tước à, Liên Kiều và Anh Anh hai đứa nó sẽ không có chuyện gì chứ?’ Triển Sơ Dung nhìn thấy vẻ khẩn trương và nghiêm túc của Hoàng Phủ Ngạn Tước khi hắn quay trở lại, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng lớn.
‘Mẹ à, mẹ đừng lo, hai người họ nhất định sẽ bình an trở về thôi!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cố giấu sự lo lắng trong lòng, cất tiếng đảm bảo.
Có trời biết lòng hắn không cách nào bình tĩnh được, nhất là … đây là thời điểm quan trọng, sự rời đi của Liên Kiều đã kích thích toàn bộ tế bào thần kinh của hắn, rung lên hồi chuông báo động thật lớn trong lòng hắn.
***
Liên Kiều không biết mình đi đã bao lâu, cũng không biết mình đáp bao nhiêu chuyến xe, chỉ biết cầm tấm ảnh của Hoàng Phủ Anh trên tay, gặp ai cũng hỏi: “Xin hỏi đã thấy qua cô gái này chưa?”
Cô tin Hoàng Phủ Anh sẽ không đi quá xa “Hoàng Phủ” nhưng tìm không được bao lâu thì trời đã tối, chân cũng mỏi đến không lê nổi, hơi thở phập phồng trong lồng ngực.
Nhìn thấy phía trước có ánh điện rực rỡ cùng biển báo tên của một khách sạn, cô thấp thoáng nhìn thấy một bàn thức ăn lớn cùng một chiếc giường thoải mái đang vẫy tay mời gọi mình, rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa, bước chân vào khách sạn.
Cô quyết định phải nghỉ ngơi thật tốt một đêm, ngày mai lại tiếp tục tìm.
‘Vị tiểu thư này, xin hỏi ngài là hội viên của khách sạn chúng tôi sao?’
Cô tiếp tân xinh đẹp ở quầy nhìn thấy Liên Kiều vẻ mặt tiều tụy và mệt nhọc cũng giật mình nhưng vẫn lịch sự lên tiếng hỏi.
‘Ồ … không phải!’
Liên Kiều quay đầu nhìn lại tên khách sạn một lần nữa rồi lắc đầu sau đó ngáp một cái: ‘Đây là visa của tôi, tôi muốn một gian phòng có giường thật lớn, như phòng tổng thống chẳng hạn …’
Cô nhất định phải ngủ một giấc thật thoải mái.
‘Tiểu thư, thực xin lỗi, khách sạn có quy định nếu không phải là hội viên của khách sạn thì không thể đặt phòng tổng thống. Xin hỏi …’
‘Thôi bỏ đi, cho tôi một gian phòng thường là được rồi!’
Liên Kiều đã sớm không chịu nổi xua tay, cả người lười biếng nằm bò trên quầy tiếp tân.