Trăng lạnh như nước soi lên gương mặt xinh xắn của Liên Kiều, với sự dịu dàng an ủi của Hoàng Phủ Ngạn Tước, sự khổ sở dằn vặt trong lòng cô dần dần cũng vợi bớt. Ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy thâm thúy của hắn, giọng cô vẫn ngập ngừng …
‘Thật sao?’
Ở bên cạnh hắn lâu như vậy, Liên Kiều dần dần cảm thấy cuộc sống mình hình như đã quen với sự ỷ lại vào hắn, quen với hơi thở nam tính mãnh liệt của hắn quan quẩn bên mình, chỉ cần có hắn ở bên cạnh, cho dù có bao nhiêu bất an, lo lắng, đau khổ cũng đều có thể bị hạnh phúc thay thế.
Giờ phút này chỉ mong là mãi mãi, chỉ cần có hắn ở bên cạnh, cho dù là chỉ mỉm cười, cho dù chỉ là một cái hôn thật nhẹ trên trán …
Trời ạ, mình đang nghĩ gì thế này?
Không tự chủ được, trên má cô chợt nổi lên một rặng mây hồng, trong đôi mắt màu tím chợt xẹt qua một tia xấu hổ …
Hoàng Phủ Ngạn Tước lại cực kỳ hưởng thụ giờ phút tĩnh lặng này, chỉ cần lẳng lặng ngồi ngắm cô, khi cô tháo xuống lớp vỏ bọc cứng rắn thường ngày, trở lại với bản tính vốn có của mình thì cực kỳ đáng yêu.
‘Nha đầu đáng yêu, em trước giờ không biết mình có thể khiến cho đàn ông yêu thích đến đâu …’
Hắn trả lời không đâu vào đâu, ánh mắt đầy tâm tư nhìn cô, trên môi vẫn treo nụ cười mê người.
Liên Kiều đưa tay khẽ lau một giọt lệ nơi khóe mắt, đôi mắt màu tím xinh đẹp động lòng người vì câu nói của hắn mà hiện rõ sự khó hiểu, cô suy nghĩ một lúc lâu vẫn chưa hiểu được ý hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười: ‘Không hiểu anh nói gì sao?’
Liên Kiều không chịu thua, suy nghĩ một lúc nữa sau đó mới rầu rĩ gật đầu.
Bàn tay mang theo lửa nóng vuốt ve làn da mịn màng của cô, nụ
cười càng lúc càng sâu khiến cô càng lúc càng mê hoặc…
Từ sau khi gặp được Hoàng Phủ Ngạn Tước, Liên Kiều mới chân thật cảm nhận được thì ra nụ cười của một người đàn ông lại có thể mê người đến như vậy, một nụ cười cũng có thể khiến người ta mặt đỏ tim hồng.
Thấy cô hơi hé đôi môi hồng nhuận như cánh đào như muốn nói gì, ngón tay hắn khẽ lướt qua nơi đó, âm thầm cảm nhận sự mềm mại nơi ngón tay, ý cười trên mặt càng lúc càng nồng…
‘Trước đây trong mắt anh, phụ nữ đẹp có muôn hình vạn trạng nhưng tâm tư thì quẩn quanh chỉ có thể, sau khi gặp em rồi anh mới biết, đối với một cô gái nảy sinh tình thương, tình cảm cùng.. tình yêu là như thế nào…’
Tiếng của hắn rất nhẹ, như đang ru cô ngủ khiến cho ý thức của Liên Kiều dần dần như rời xa thân thể cô, cô chỉ ngồi đó ngây ngốc nhìn hắn, nghe giọng nói trầm thấp say người như rượu ngon kia, lòng cũng say theo.
‘Liên Kiều, anh trước giờ chưa từng nghĩ mình có thể đau lòng vì một người, lo lắng vì một người đến thế. Lúc em rơi vào hôn mê một khắc kia anh mới biết em đối với anh quan trọng đến thế nào, em… là món bảo vật mà anh truy tìm bấy lâu nay, là người con gái mà anh yêu nhất, cho nên Liên Kiều, cứ để anh yêu em… anh muốn yêu em, cả đời…’
Liên Kiều nhìn thẳng vào đôi mắt sâu không thấy đáy kia, đôi mắt như có ma lực hút hồn cô vào đấy, tim chợt đập thình thịch, cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Tuy cô còn chưa hoàn toàn hiểu hết ý trong lời nói của hắn nhưng cô không khó nhận ra sự chân thật trong từng câu từng câu, cô tin người đàn ông này thật lòng yêu mình.
Ánh mắt mông lung của cô, đôi mi dày cong như cánh bướm khe khẽ lay động, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi anh đào, mỗi một bộ phận trên mặt cô đều khắc sâu trong tâm trí Hoàng Phủ Ngạn Tước, bàn tay to sủng nịch vuốt ve gương mặt cô, sau đó hơi cúi đầu, quyến luyến nuốt lấy cánh môi cô.
Mùi hương thơm mát nhàn nhạt quyện theo hô hấp của hắn thâm nhập vào nội thể sau đó lan tràn khắp lồng ngực, sau đó tỏa khắp châu thân, dường như mỗi tế bào trong người cũng bị mùi hương thơm ngát đó ngấm vào.
Hắn thừa nhận bản thân cũng không phải là người thanh cao, đương nhiên từng có rất nhiều phụ nữ nhưng hắn chưa bao giờ tưởng tượng nổi chỉ một mùi hương thiếu nữ lại có thể dễ dàng khiến toàn thân hắn hưng phấn đến mức này.
‘Hu hu…’ Liên Kiề bị hắn ôm quá chặt, trong phút chốc, mùi hương nam tính đã tràn ngập trong từng hơi thở của cô. Đang lúc Liên Kiều hơi há miệng, chiếc lưỡi ấm áp mà tham lam đã thừa dịp mà tiến vào, khuấy đảo trong khoang miệng cô, tham lam mút lấy từng giọt mật ngọt, đôi cánh tay mạnh mẽ quấn lấy người cô. Rất nhanh trong đôi mắt đen láy đã có biến hóa, càng lúc càng trở nên thâm sâu như một đầm nước không thấy đáy nhưng cũng nóng bỏng một tia lửa…
Như cảm nhận được sự thay đổi của Hoàng Phủ Ngạn Tước, cơ thể Liên Kiều hơi giãy giụa như muốn thoát khỏi đôi tay như gọng kìm kia, hắn cường liệt mà bá đạo như thế khiến cho cô có chút… sợ hãi…
‘Đừng…’
Tranh thủ lúc hắn rời môi cô, Liên Kiều hớp một hơi không khí, yếu ớt lên tiếng nhưng sự phản kháng yếu ớt của chú cừu nhỏ rơi vào trong mắt kẻ săn mồi thì chẳng khác nào một sự kích thích.
‘Liên Kiều, em là vợ anh, cũng nên là của anh rồi…’
Đôi tay Hoàng Phủ Ngạn Tước lưu loát trượt trên vòng eo mẫn cảm của cô, nhẹ lướt theo từng đường cong gợi cảm, đầu ngón tay lướt qua chỗ nào liền nhen nhóm lên nơi đó một ngọn lửa. Lời vừa nói dứt, đôi môi lửa nóng cũng chính xác đáp xuống nơi vành tai cô, ngậm lấy khiến Liên Kiều không kìm được khẽ kêu một tiếng.
‘Aaaa…’ Nơi mẫn cảm bị kích thích khiến toàn thân cô phát run như một chiếc lá trong cơn gió.
Cô không biết hắn đang làm gì nhưng mơ hồ cảm thấy hắn hôm nay không giống trước đó…
‘Ưm, đừng…’ Trong lòng Liên Kiều tự dưng dâng lên một nỗi sợ hãi mà chính cô cũng không biết là sợ cái gì.
‘Nha đầu, đừng sợ, thả lỏng một tí…’ Giọng nói thì thầm dụ hoặc của Hoàng Phủ Ngạn Tước vang lên bên tai cô nhưng ánh mắt thì đang bị thiêu đốt bởi ham muốn.
‘Anh… anh muốn làm gì…’ Vẻ mặt Liên Kiều vừa vô lực vừa mê mang, thân thể vẫn không ngừng run rẩy.
Môi Hoàng Phủ Ngạn Tước khẽ câu lên một nụ cười, ‘Cô nhóc đáng thương, em cứ sợ hãi như thế này cũng không phải là một chuyện tốt!’
Nói vừa dứt lời hắn đã bế cô lên, bước về phía phòng tắm.
‘Đi đâu vậy?’ Bị bất ngờ, Liên Kiều chỉ đành hai tay vòng qua cổ hắn, hoang mang hỏi.
Hắn cười xấu xa nhìn cô, trên gương mặt anh tuấn tuyệt luân lộ ra một vẻ tà mị trước giờ chưa từng có…
‘Anh muốn… đích thân tắm cho cô vợ nhỏ của anh!’