‘Hắc hắc …’ Liên Kiều cười xấu xa, cô dựa sát vào người Hoàng Phủ Ngưng nói: ‘Một người đàn ông đáng ghét như vậy, chẳng lẽ em không muốn dạy dỗ hắn một trận sao?’
Hoàng Phủ Ngưng vẫn chưa hiểu …
‘Chị muốn … làm cái gì?’
Liên Kiều cười gian xảo: ‘Em nói thử xem? Loại đàn ông hèn hạ như vậy đương nhiên là phải dạy dỗ một trận mới được chứ, như vậy mới có thể trút giận được, chẳng lẽ em không muốn sao?’
‘Đương nhiên là muốn rồi, nhưng lỡ như bị giới truyền thông phát hiện thì sao?’ Hoàng Phủ Ngưng ý chí chiến đấu vừa nổi lên lại bị sự lo lắng dập tắt.
‘Yên tâm đi, có chị ở đây nhất định là thần không biết quỷ không hay …’ Nói xong cô dựa sát vào người Hoàng Phủ Ngưng, thì thầm bên tai cô.
Hoàng Phủ Ngưng càng nghe nét mặt càng tươi, đến lúc Liên Kiều nói xong, cô không ngừng gật đầu tán thành.
‘Liên Kiều, vậy chúng ta lúc nào thì tiến hành? Ngày mai được không?’
‘Ừm …’
Liên Kiều suy nghĩ một lúc mới chu môi nói, ‘Chị cũng rất muốn ra tay ngày mai, nhưng Ngạn Tước nhất định muốn dẫn chị đi làm thủ tục chuyển trường rồi!’
‘Chuyển trường?’ Hoàng Phủ Ngưng chưa hiểu.
‘Đúng đó, em không biết đó thôi, anh ấy thật bá đạo, không cho chị đến Hồng Kông học tiếp lại chọn sẵn trường cho chị, điền luôn hồ sơ cho chị rồi!’
Hoàng Phủ Ngưng suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Thực ra anh hai có quyết định này cũng là dễ hiểu thôi, dù sao thì hai người cũng đã kết hôn rồi, chị đương nhiên là phải ở bên cạnh anh hai rồi, hơn nữa …’ Cô cười, huých vai Liên Kiều một cái, ‘Chẳng lẽ chị yên tâm để anh hai em một mình ở đây sao? Đừng quên anh ấy là mục tiêu tấn công của rất nhiều cô gái đấy nhé!’
Liên Kiều cắn môi, trầm mặc một lúc mới thì thào: ‘Cũng đúng nha ….”
Hoàng Phủ Ngưng mỉm cười, đây là lần đầu tiên Liên Kiều cảm nhận được nụ cười của cô xuất phát từ nội tâm….
***
Trường đại học Haward, phòng làm việc của hiệu trưởng.
Bên ngoài cửa sổ, không khí cuối hè vẫn còn rất oi bức, trên cây tiếng ve sầu vẫn kêu nỉ non, dưới gốc cây từng nhóm học sinh tụm năm tụm ba nói chuyện, xa xa nơi bãi cỏ cũng có không ít học sinh ngồi ôn tập bài vở.
Vì ngày khai trường đã gần kề, trong trường học bầu không khí rất sôi nổi.
Trong phòng lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Máy điều hoà thổi từng luồng gió mát lạnh nhưng hiệu trưởng lại không ngừng lau mồ hôi trên trán.
“Hoàng Phủ tiên sinh, trường chúng tôi có thể nhận một nghiên cứu sinh như Kuching tiểu thư là vinh hạnh của chúng tôi, dựa theo thành tích của cô, chúng tôi đã sắp xếp cho cô một buổi kiểm tra thực nghiệm….”
Ngồi đối diện với hiệu trưởng là Liên Kiều, cạnh đó là Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Đối diện với hai người khách quý này, hiệu trưởng không dám có chút sơ suất.
Hoàng Phủ Ngạn Tước, tổng tài của Hoàng Phủ tài phiệt, một trong tứ đại tài phiệt cũng từng là một sinh viên xuất sắc của trường đại học này, chỉ tiếc là trước khi ông nhậm chức, Hoàng Phủ Ngạn Tước đã tốt nghiệp rồi.
Chuyện này trường cũng vừa mới biết bởi vì trước đó tất cả con cháu của tứ đại tài phiệt nếu có vào trường học thân phận đều được giữ kín.
Còn cô gái ngồi trước mặt ông, Liên Kiều, thong qua điều tra cách đây mấy ngày ông mới biết, thì ra cô là đứa cháu được hoàng thất Mã Lai thương yêu nhất, thực ra thân nhân của cô không khiến hiệu trưởng kinh ngạc gì mấy, dù sao trong ngôi trường này, con cháu danh gia vọng tộc cũng không ít, nhưng mà…..
Sau tìm hiểu kỹ càng phía bên trường đại học Hồng Kông bên kia, hiệu trưởng mới thật sự toát mồ hôi lạnh, cô gái này tuy thành tích rất tốt, không sai, nhưng theo như những tin tức chấn động từ phía trường đại học Hồng Kông, cô gái này điển hình là một tiểu quỷ nghịch ngợm, điều này đã được xác nhận bởi cả bạn cùng học, các giáo viên thậm chí là cả….. hiệu trưởng của trường đại học Hồng Kông.
Hôm nay rốt cuộc đã nghe danh không bằng gặp mặt, cho nên hiệu trưởng có chút đứng ngồi không yên, quả lời đồn không sai, cô gái này vừa ngồi xuống đã nhìn đông nhìn tây, nhất là đôi mắt màu tím quá khác thường kia, luôn toả ra một tia nhìn khiến hiệu trưởng cảm thấy không yên lòng.
“Hiệu trưởng, ngài gọi tôi là Liên Kiều được rồi, tất cả mọi người đều gọi tôi như vậy!” Liên Kiều không đợi hiệu trưởng nói hết đã ngắt lời ông, cô ngây thơ cười cải chính sự ‘lầm lẫn’ của ông.
“Ách….” Hiệu trưởng sững người, sau đó cười có chút mất tự nhiên, “Được….. được….”
Thật kỳ lạ, lại có người lấy tên là ‘Liên Kiều’ sao?
Hoàng Phủ Ngạn Tước cười cười: “Thật ngại quá, cô ấy có chút nghịch ngợm, hy vọng hiệu trưởng có thể bao dung nhiều hơn!”
“Nào có nào có, Hoàng Phủ tiên sinh quá lời rồi!” Hiệu trưởng vội đáp lời.
“Hiệu trưởng, ngài quá khách sáo rồi, đây là trường cũ của tôi, mà hiệu trưởng tiền nhiệm cũng là giáo sư mà tôi tôn kính nhất, cho nên tôi rất yên tầm chuyên Liên Kiều đến đây để tiếp tục học tập!” Hoàng Phủ Ngạn Tước ung dung nói.
“Đúng vậy đúng vậy! Hoàng Phủ tiên sinh cũng là niềm tự hào của trường chúng ta!”
Hiệu trưởng nghe hắn nói vậy, thái độ câu thúc nãy giờ cũng thả lỏng một chút, “Không biết…. cô Liên Kiều đối với hoàn cảnh học tập có đề nghị gì không?”
Liên Kiều suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, thực ra cô không muốn chuyển trường chút nào cho nên tâm tình tương đối trầm trọng, rất không cam tâm tình nguyện cũng không có mong đợi gì.
Thấy cô như vậy trong lòng hiệu trưởng cũng kể như nhẹ nhõm một chút, cô gái này…. Chắc cũng không đến nỗi nghịch ngợm như lời đồn đâu.
Đang lúc ông còn chìm trong suy nghĩ thì chợt phát hiện ánh mắt Liên Kiều đang găm trên người mình.
“ Liên… Liên Kiều tiểu thư, cô đang nhìn gì vậy?” Hiệu trưởng bị cô nhìn đến nỗi toàn thân không được tự nhiên.
Liên Kiều như không nghe được ông hỏi, cô vẫn chăm chú nhìn ông, ánh mắt càng lúc càng tò mò.
“Nha đầu, hiệu trưởng đang hỏi em kia, sao không trả lời?” Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy cô như vậy, biết rõ nhất định có gì đó hấp dẫn sự tò mò nơi cô, hắn không khỏi than thầm trong lòng, cầu mong không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
Liên Kiều vẫn vậy không lên tiếng trả lời, ngược lại còn đứng phắt dậy, đi về phía hiệu trưởng.
“Cô….” Lòng hiệu trưởng có chút lo lắng.
“Hô hô…. Thì ra là như vậy….” Liên Kiều như vừa phát hiện ra một điều gì thú vị, cười hết sức rạng rỡ.
“Hả? Cái gì?” Hiệu trưởng có cảm giác nụ cười của cô hết sức quỷ dị.
“Nha đầu, qua đây, đừng quấy rối nữa!” Đầu Hoàng Phủ Ngạn Tước bắt đầu đau.
“Em đâu có quấy rối gì đâu, chỉ là, em tò mò thôi!” Liên Kiều quay đầu về phía Hoàng Phủ Ngạn Tước nói.
“Tò mò cái gì? Hiệu trưởng có gì để em tò mò chứ? Đừng có nghịch ngợm nữa!” Hoàng Phủ Ngạn Tước vội vàng lên tiếng.