Bữa cơm trưa mặc dù như ý nguyện của Liên Kiều là tới nhà hàng Malaysia kia, mặc dù đang ở trên bàn cơm, nhưng sắc mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước đã xanh mét tới mức dọa người.
Nhìn nha đầu bên cạnh kia ăn uống đến là vui vẻ, hắn ngược lại không có gì khẩu vị, ánh mắt thâm thúy pha chút phức tạp nhìn khuôn mặt của cô, giống như đang nghiên cứu một món đồ cổ.
Nha đầu này thực không phải là nha đầu vô tâm vô phế, bộ dáng ấm áp lúc nãy của cô, thế nhưng điều đầu tiên nghĩ tới chính là dạ dày của mình, chuyện này xác thực khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước thiếu chút nữa không thở nổi, thật có xúc động muốn hung hăng bóp gãy cái cổ kia. Có phải hắn không nên có thói quen như vậy ?
Thói quen cô không hiểu phong tình, thói quen cô vô tư châm ngọn lửa dục vọng trong hắn lên sau đó vô tội mà dập tắt nó không còn dấu vết, thói quen nhìn cô tâm vô phế khờ dại đơn thuần?
Nhìn bộ dáng không hề thục nữ của cô ra sức cho thức ăn vào miệng, mỗi khi cầm lên một đĩa thức ăn ngon, đôi mắt tím kia lại lóe sáng, khiến hắn không khỏi cười khổ một tiếng.
Cô là người của Vương thất, thế nhưng lại không có một chút phong thái của Vương thất; cô thân sống trong danh môn, nhưng không có cái loại cao ngạo kiêu căng của những tiểu thư danh viện; cô nghịch ngợm gây sự, thích theo ý của mình mà chỉnh người khác, nếu không đặt liên hệ giữa cô và Vương thất kia mà nói, trên người cô thật không có khí chất của những người trong quý tộc Vương thất, nhưng —— cũng chỉ thế thôi!
Đơn thuần như vậy khiến người ta yêu, khờ dại khiến người ta thương, lại ngốc khiến người ta hận, thông minh khiến người ta khiếp sợ! Một cô gái hội tụ trong người những cảm xúc khiến người ta vừa yêu vừa hận, thật là lần đầu tiên trong đời hắn gặp gỡ.
Vừa yêu vừa hận?
Rơi vào trầm mặc, Hoàng Phủ Ngạn Tước đột nhiên bị chính suy nghĩ trong đầu mình đánh tỉnh trở lại, yêu? Có sao? Hận, ngược lại có chút!
Cô vô tâm khiến hắn hận không thể một tay bóp chết cô!
Đang trong lúc ăn uống quên trời, thấy người bên cạnh trầm mặc khiến Liên Kiều ngẩng đầu, lại nhìn thấy cặp mắt âm u kia như đang tự mình hỏi lại tự mình ra đáp án, liền cực kỳ tò mò khoa tay trước mắt hắn hỏi ——
“Anh như thế nào? Chẳng lẽ không đói sao?”
Thật kỳ quái, trên bàn cơm thức ăn ngon rất nhiều, sao hắn lại không động tới một chút? Hắn thật cho rằng bản thân mình làm bằng sắt sao?
Nhìn bàn tay nhỏ bé lúc ẩn lúc hiện trước mặt mình, đôi môi hắn khẽ cong, chủ động gắp đồ ăn trên bàn, “Nhìn em còn nhỏ, nhưng mà lại có thể ăn nhiều cơm, ăn nhiều thêm một chút nữa!” Vừa nói, một bên săn sóc gắp một món ngon đưa tới chỗ cô.
“Anh rất kì quái nha!” Liên Kiều nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt một mảnh trong suốt.
“Nói như thế nào?” Hoàng Phủ Ngạn Tước thản nhiên hỏi ngược một câu.
Liên Kiều không ăn, tò mò mà nhìn hắn: “Anh không cần ăn cơm trưa sao?”
“Nha đầu ngốc, nhanh ăn đi!”
Hoàng Phủ giơ bàn tay to lên, sủng nịch xoa xoa đỉnh đầu cô, nói thật, trước khi tới đây hắn có chút đói, nhưng thấy bộ dáng vui vẻ ăn uống của cô, ngược lại hắn không thấy đói.
Hắn đột nhiên phát hiện, nhìn cô trong những lúc vô tư như thế này cũng là một loại hưởng thụ…
Di động ở phía sau rất không biết điều vang lên, Hoàng Phủ Ngạn Tước nhận điện thoại, dùng ánh mắt bảo Liên Kiều ngoan ngoãn ngồi ăn cơm.
Mới ngay từ đầu, Liên Kiều còn ngoan ngoãn ăn cơm, nhưng mà sau khi cô ăn cơm xong vẫn thấy hắn còn đang nói chuyện điện thoại, giống như đang thảo luận công việc quan trọng, cô quyệt quyệt miệng, một bên lấy cái dĩa ăn xoay xoay bàn thức ăn, một bên nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa sổ sát đất.
Nhìn nhìn, cô có chút nhìn tới ngốc, thời điểm hắn xử lý công việc trông rất nghiêm túc, nhưng khuôn mặt quá mức anh tuấn kia khiến phụ nữ bị mê hoặc vô điều kiện, ánh mặt trời bao quanh dáng vẻ nghiêm nghị trang nhã của hắn một tầng ánh sáng, cả thân hình to lớn, không lúc nào là không tản ra sức quyến rũ mê người…
Nhưng—— Liên Kiều dù sao cũng là Liên Kiều, dù có nhìn đồ tốt thì cũng khiến cho cô có lúc mất đi tính nhẫn nại, ước chừng cô ngồi trên bàn cơm năm chục phút, thành viên tích cực trong cơ thể bùng nổ, thừa dịp Hoàng Phủ Ngạn Tước chưa quay lại nhìn cô, liền vụng trộm chuồn đi ——
Hoàng Phủ tài phiệt tầng 22, đã đi vào hoạt động.
Không phải Liên Kiều cố ý muốn tới tầng này, chính là cô rất không muốn cùng cả đám nhân viên chen chúc vào chung một thang máy, sau khi đến tầng 20, phát hiện nơi này rất náo nhiệt, nhanh chóng muốn vào giúp vui, dù sao hiện giờ Hoàng Phủ Ngạn Tước vẫn đang bận buôn điện thoại, cũng không có thời gian theo cô, chẳng bằng tự cô đi tìm vui vẻ.
Bởi vf tầng hai mươi nhân viên tương đối nhiều, hơn nữa cách văn phòng tổng giám đốc rất xa, cho nên không khí nơi này rất là thoải mái, mọi người xung quanh nói chuyện với nhau, thậm chí có nói tới vài chuyện linh tinh vụn vặt.
Một thân quần áo lạ lùng Liên Kiều bước ra khỏi thang máy, mọi người rất tự nhiên quăng tầm mắt tới hướng cô, kỳ thật, không làm cho mọi người chú ý cũng rất khó, một thân quần áo này của cô chính xác mà nói rất quái dị.
“Cô là…” Ngay lúc một vị chủ quản đi ra khỏi phòng làm việc chỉ đạo công việc cho cấp dưới, nhìn thấy một cô gái từ trên xuống dưới ăn vận rất kì quái, vẻ mặt kinh ngạc liền tiến lên hỏi.
Những nhân viên đang có mặt cũng một bụng tò mò mà nhìn cô.
Liên Kiều cười đến sáng lạn, ánh mắt đẹp hư hoa đào , mê hoặc tầm nhìn của mọi người.
“Tôi là Liên Kiều, tới nơi này vui đùa một chút!” Cô cười ha ha giải thích với chủ quản kia.
“Liên Kiều?”
Mọi người chấn động, nhất là chủ quản, mắt trợn ngược —— cô nói cái gì, cô nói mình là Liên Kiều?
Sáng sớm hôm nay, một tin tức chấn động lan truyền ra khắp tập đoàn, nghe nói, tổng giám đốc đại nhân thường có ít scandal lại quanh quẩn bên mộ cô gái, quan trọng hơn là, nghe nói cô gái này gần như đem văn phòng của Hoàng Phủ tiểu thư nháo tưng bừng, nhưng khiến mọi người mở rộng tầm mắt chính là, tổng giám đốc đại nhân mà bọn họ vẫn hằng kính trọng lại bao che cho cô gái này, thần thái cử chỉ cực kì giống đối với người yêu trong giai đoạn cuồng nhiệt, mà cô bé này tên là Liên Kiều, quan trọng là —— cô có một đôi mắt màu tím trong khác hẳn với những người phụ nữ khác!