Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 347: Một “Hoàng Phủ” khác thường (1)

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

Hoàng Phủ Anh cũng nghi hoặc nhìn Mặc Di Nhiễm Dung như muốn nghe lời giải thích rõ ràng cho hiện tượng này.

Nhưng mà …

Mặc Di Nhiễm Dung khẽ lắc đầu, ‘Loại Linh Giáng này chỉ cần có được món đồ nào đó trên người một người là được, chẳng hạn như tóc hoặc móng tay. Từ một người là có thể khống chế ý thức của toàn bộ người cùng một nhà đó chính là điểm đáng sợ của loại Linh Giáng này.’

Thân thể Liên Kiều hơi run rẩy nhưng khi cô nghe được những lời này, trong đáy mắt đột nhiên toát lên một tia hy vọng …

‘Chị, vậy có phải ý chị nói là chỉ có Ngạn Tước và cha không biết em, những người khác chẳng hạn như quản gia hay người làm, bọn họ nhất định sẽ nhận ra em, phải không?’

Đây cũng là điều mà mọi người quan tâm.

Mặc Di Nhiễm Dung lắc đầu, ‘Tình hình chắc là không lạc quan như vậy đâu bằng không trong trận bài Tarot sao lại hiện ra điềm báo “Đổi khách thành chủ” chứ. Chị nghĩ đối phương khống chế ý thức của nhà Hoàng Phủ chỉ là một cách nói, nói cách khác, những người khác chỉ cần có mối quan hệ với nhà Hoàng Phủ trong thời điểm bị hạ Giáng đều không thể tránh khỏi loại Linh Giáng này.’

Tia hy vọng trong mắt Liên Kiều đã triệt để bị dập tắt, trong người chỉ còn cảm giác vô lực và mất phương hướng như một con diều dứt dây.

‘Em biết tại sao em còn nhớ được Liên Kiều!’ Giọng Hoàng Phủ Anh tuy nhỏ nhưng mang theo một sự ngượng ngùng và vô lực rất rõ rệt.

‘Vì sao?’ Mặc Di hỏi vội, đây là điểm mà cô khó hiểu nhất.

‘Bởi vì …’

Hoàng Phủ Anh cắn môi, ‘Trên người em không phải chảy dòng máu của nhà Hoàng Phủ, em là được mang về nuôi từ nhỏ.’

‘Anh Anh!’ Thượng Quan Tuyền nhẹ ôm vai cô như trấn an, cô biết, ở trước mặt nhiều người như vậy thừa nhận chuyện này quả thật rất khó khăn.

‘Em không sao.’ Hoàng Phủ Anh nhàn nhạt nhếch môi.

Lúc này Mặc Di Nhiễm Dung mới hiểu rõ nguồn cơn.

Thì ra là như thế!

‘Chị … em phải làm sao bây giờ?’ Liên Kiều quả thật không thể nhẫn nại nữa, cô chỉ hận không thể lập tức chạy trở về “Hoàng Phủ” xem rốt cuộc là như thế nào.

‘Em gái, chị rất hiểu là em đang lo lắng nhưng chúng ta phải tìm một thời cơ thích hợp để tiến vào “Hoàng Phủ” mới được.’ Mặc Di Nhiễm Dung nhẹ giọng nói.

‘Mặc Di tiểu thư, ý của cô là … tốt nhất là lúc tất cả mọi người đều có mặt sao?’ Lãnh Thiên Dục hỏi lại.

‘Đúng vậy!’

Lãnh Thiên Dục suy nghĩ một chút rồi nói: ‘Cũng dễ thôi! Chuyện này cứ giao cho tôi. Mặc Di tiểu thư, chúng ta lên đường ngay thôi!’

Mặc Di Nhiễm Dung nhìn Lãnh Thiên Dục một lúc rồi gật đầu.

Đoàn người vội vàng rời khỏi căn biệt thự của Hoàng Phủ Ngạn Thương.

***

Mây đen u ám đầy trời dần che mất ánh mặt trời sáng láng, thời tiết không phải là rất đẹp thậm chí thỉnh thoảng còn thổi đến từng cơn gió lạnh khiến người ta thấy lạnh run.

“Hoàng Phủ” vẫn như xưa khí thế sừng sững từ xa nhìn hoàn toàn không nhận ra có điểm gì khác thường.

Xe chầm chậm chạy vào, Mặc Di Nhiễm Dung liếc mắt nhìn mây đen bao phủ khắp bầu trời quanh “Hoàng Phủ”, trên mặt không giấu được vẻ lo lắng.

Cửa lớn của “Hoàng Phủ” chầm chậm mở ra, những người làm chia nhau đứng ở hai bên chào đón. Khi đoàn người của Lãnh Thiên Dục bước vào đại sảnh, một tràng tiếng cười sảng khoái đã vang lên …

‘Thiên Dục!’

Là Hoàng Phủ Ngự Phong, bên cạnh ông còn có Triển Sơ Dung. Hai người trên mặt đều tràn đầy ý cười.

‘Bác trai, bác gái, hai vị có khỏe không?’ Lãnh Thiên Dục bước vội đến trên mặt lộ ra một nụ cười hiếm thấy.

‘Tốt lắm, chúng ta tất cả đều rất khỏe. Thiên Dục sao lần này con đến mà ta chẳng nghe Ngạn Tước nhắc đến gì cả?’ Hoàng Phủ Ngự Phong cười hỏi hắn.

‘Lần này chuyện có hơi đột ngột, cũng là quyết định đột xuất cho nên con chưa kịp báo cho Ngạn Tước.’ Lãnh Thiên Dục vừa trả lời vừ ngầm quan sát thái độ của hai người.

‘Vậy sao. Đây không phải là Tiểu Tuyền sao? Xem kìa, mới không gặp một khoảng thời gian thôi mà đã trở nên xinh đẹp thế này!’ Triển Sơ Dung mừng rỡ nhìn Thượng Quan Tuyền đang đứng bên cạnh Lãnh Thiên Dục, cười nói.

‘Chào bác trai, bác gái!’ Thượng Quan Tuyền hơi cúi người lễ phép chào.

‘Tốt lắm, tốt lắm!’ Triển Sơ Dung cười tươi như hoa, ‘Đến đây nào, mọi người cùng ngồi xuống đi! Đều là người một nhà cả, đừng quá câu nệ!’

‘Cha, mẹ …’ Một giọng nói thật nhỏ dè dặt cất lên.

Triển Sơ Dung hơi sững người nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói.

‘Anh Anh?’

Hoàng Phủ Anh đi đến trước mặt bà, trên mặt mang theo vẻ ngượng ngùng, ‘Mẹ!’

‘Anh Anh, rốt cuộc con cũng đã trở về rồi. Con có biết cha và mẹ lo lắng cho con lắm hay không?’ Triển Sơ Dung kéo Hoàng Phủ Anh ngồi xuống bên cạnh mình, âu yếm nhìn con.

‘Trở về là tốt rồi. Anh Anh, sau này không được bướng bỉnh như thế nữa, biết không?’ Hoàng Phủ Ngự Phong sau khi nhìn thấy Anh Anh lòng cũng yên tâm hơn nhiều, ông hiền hòa nói.

‘Con biết rồi.’ Hoàng Phủ Anh ngoan ngoãn đáp lời.

Lúc này Liên Kiều mới chậm rãi đi đến trước mặt Triển Sơ Dung, nhỏ nhẹ lên tiếng …

‘Mẹ!’

Nghe một câu này, Triển Sơ Dung hơi sững sờ, bà nhìn cô từ trên xuống như đánh giá , trong đáy mắt hiện ra một tia nghi hoặc rõ rệt, một lúc lâu sau bà mới mỉm cười nói: ‘Vị tiểu thư đây là …’

Thân thể Liên Kiều chợt run lên, sắc mặt Lãnh Thiên Dục cũng trở nên thật khó coi, chỉ có Mặc Di Nhiễm Dung vẫn im lặng quan sát tất cả.

‘Mẹ, mẹ thử nhìn kỹ xem mẹ có biết người này không?’ Hoàng Phủ Anh thấy Liên Kiều sắc mặt trắng bệch, nhịn không được lên tiếng nói giúp cô với Triển Sơ Dung.

Triển Sơ Dung nhẹ lắc đầu: ‘Mẹ trước giờ chưa từng gặp vị tiểu thư này. Chúng ta lúc trước có gặp mặt nhau sao?’

Liên Kiều sớm đã không nói nên lời, chỉ có ánh mắt tố cáo nội tâm đang dậy sóng của cô.

Lòng Hoàng Phủ Anh cũng như chìm xuống đáy cốc. Cô quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Ngự Phong…

‘Cha, cha cũng không biết cô gái này sao?’

Hoàng Phủ Ngự Phong chau mày nhìn Liên Kiều một lượt rồi cười: ‘Anh Anh, cô gái này là bạn của con sao? Bạn mới quen ở ngoài sao?’

Chân Liên Kiều chợt nhũn ra, cũng may là còn có Hoàng Phủ Anh kịp thời đỡ cô lại.

Lúc này mọi người đã hoàn toàn hiểu rõ, tất cả đã thay đổi rồi!

Lúc này từ ngoài cửa vọng đến một tràng tiếng chân bước, sau đó cửa phòng khách chính đã bị đẩy ra…

‘ anh Lãnh , nghe nói anh đến bọn chúng em mấy người đều bỏ hết công việc trên tay trở về nhà ngay.’ Sau đó là một tiếng cười sảng khoái.

Vừa từ ngoài cửa bước vào chính là Hoàng Phủ Ngạn Ngự, Hoàng Phủ Ngạn Đình, sau lưng họ còn có Hoàng Phủ Ngưng.

Nam thì anh tuấn tiêu sái, nữ thì xinh đẹp động lòng người.

Chọn tập
Bình luận