Toàn thân Hoàng Phủ Ngạn Tước rõ ràng là cứng đờ, bàn tay hắn đang rơi xuống trên vai cô, sau đó từ từ buông xuống …
‘Anh không thể làm như vậy!’
‘Anh còn yêu cô ấy phải không?’ Liên Kiều gấp gáp hỏi.
‘Không!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước rốt cuộc lên tiếng phủ định, đôi mắt đen sác bén nhìn cô không chớp, hắn nói rành mạch từng chữ: ‘Người anh yêu là em!’
Cả người Liên Kiều run lên, trong đôi mắt màu tím hiện lên một tia mừng rỡ và hy vọng …
‘Ngạn Tước, anh … anh vừa nói gì?’
Mái tóc ướt rũ xuống trán làm cô không nhìn rõ gương mặt của Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn cúi đầu, tỳ trán mình lên trán cô, giọng nói trầm thấp mê người không giấu được tình ý: ‘Anh vốn tưởng rằng anh là người đàn ông kiên định trong tình yêu. Nhưng mà em … đều là em, tiểu yêu tinh này … sự xuất hiện của em khiến anh trở thành người đàn ông xấu xa phụ lòng vợ mình. Nhưng anh không hối hận. Anh muốn đối mặt với lòng mình, không trốn tránh nữa. Anh yêu em, tiểu yêu tinh!’
‘Ngạn Tước …’ Liên Kiều mỉm cười hạnh phúc, vòng tay ôm hắn càng chặt, ‘Anh không phải là người đàn ông xấu, anh là người đàn ông tốt nhất tốt nhất trên đời này!’
‘Nha đầu ngốc!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước cứ để mặc cô ôm mình, cằm khẽ tựa vào đỉnh đầu cô, nhẹ thở dài một tiếng, giọng trầm thấp nói bên tai cô: ‘Anh yêu em, nên làm sao bây giờ?’
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, cô nghe không hiểu ý hắn muốn nói gì, chẳng lẽ … hắn hối hận sao?
Nét nghi hoặc trong đáy mắt và vẻ mặt mê mang của cô chọc cười hắn, hắn nhẹ nâng cằm cô lên, để cô nhìn thấy ý cười trong mắt mình: ‘Khi anh quyết định đuổi theo em thì sẽ không hối hận với quyết định của mình. Anh yêu em nên anh muốn em ở lại bên cạnh anh!’
‘Ngạn Tước …’ Liên Kiều cười rạng rỡ, nhào vào lòng hắn. Hạnh phúc đến quá bất ngờ khiến cô cứ tưởng mình đang nằm mơ.
Hoàng Phủ Ngạn Tước để mặc cô ôm lấy mình, một nỗi hạnh phúc và thỏa mãn tràn vào trong lòng hắn.
Ách xìiii …
Liên Kiều lần nữa hắt hơi thật to.
‘Đi đi, mau đi thay quần áo!’ Hoàng Phủ Ngạn Tước lúc này mới nhận ra cô vẫn còn mặc bộ đồ ướt sũng kia vội cầm áo ngủ đưa cho cô, nói giọng hối thúc.
‘Ngạn Tước …’ Liên Kiều không cầm lấy chiếc áo hắn đưa mà đưa tay cầm lấy tay hắn đặt lên người mình, dẫn dắt tay hắn đến chiếc khuy áo.
Liên Kiều hít sâu một hơi, cô trước nay chưa từng nghĩ đến mình lại có lúc chủ động như thế, to gan như thế, nhất là trước mặt người đàn ông này. Nhưng tối nay là thời điểm then chốt, bất luận thế nào cô cũng phải thử hết mọi cách.
‘Ngạn Tước …’ Cô gọi tên hắn, tiếng gọi vừa ngọt lại nũng nịu, thật dễ khiến lòng người nghe hòa tan nhưng tim lại đập liên hồi trong lồng ngực. Người đứng trước mặt là chồng cô vậy mà không biết sao lòng cô vừa khẩn trương lại hết sức ngượng ngùng.
Xúc cảm mềm mại nơi bàn tay cùng ánh mắt đầy vẻ đáng thương của cô khiến lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước xao động, bàn tay hắn dưới sự dẫn dắt của cô, từ bị động biến thành chủ động.
Khuy áo từng cái từng cái được cởi ra, chiếc áo ướt cuối cùng cũng được cởi ra, nằm yên trên thảm. Ngón tay Hoàng Phủ Ngạn Tước men theo bờ vai mảnh mai của cô lần xuống nơi xương quai xanh mảnh mai sau đó lại trượt xuống nơi đường cong đầy đặn, quyến rũ như nữ thần của cô.
Ánh đèn chiếu những luồng ánh sáng huyễn hoặc xuống làn da như mỡ đọng của cô, đẹp như một đóa sen trắng đang chuẩn bị nở rộ. Chiếc cổ mảnh mai như cổ một chú thiên nga, cánh tay trắng như ngó sen, gò ngực cao ngất, vòng eo nhỏ nhắn, những đường cong mềm mại nữ tính của Liên Kiều triển lộ ở trước mặt hắn không sót chút gì.
Cảnh xuân trước mắt quá đẹp, quá huyễn hoặc khiến Hoàng Phủ Ngạn Tước nhất thời quên cả hô hấp. Cảm giác này … quen thuộc đến mức làm hắn kinh ngạc.
‘Ngạn Tước …’ Tim Liên Kiều đập thình thịch như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, hơi thở cũng trở nên dồn dập vì quá khẩn trương.
Hoàng Phủ Ngạn Tước chăm chú nhìn cô, ánh mắt càng lúc càng trở nên thâm trầm. Cảm giác này quá quen thuộc, giống như … Hô hấp của hắn trở nên có chút dồn dập, cổ họng khô khốc, bàn tay tham lam vuốt ve nơi đầy đặn của cô … Cô vốn là của mình, trong đầu hắn cảm giác này càng lúc càng rõ ràng…
Hô hấp càng lúc càng dồn dập, ánh mắt thâm thúy dần trở nên u ám. Liên Kiều tuy ngượng ngùng nhưng vẫn chủ động tiến đến, dán mình vào người hắn, giọng nói như nỉ non bên tai hắn… ‘Ngạn Tước, em vốn là của anh, lòng của em, cả thân thể của em nữa!’
Câu nói của cô khiến lòng Hoàng Phủ Ngạn Tước rung động không thôi, chỉ có thể ôm chặt cô vào lòng như muốn dằn xuống cảm xúc.
‘Áo anh cũng ướt rồi!’ Liên Kiều cả người khó có thể tự kềm chế run rẩy, bàn tay không tự giác dán lên lồng ngực hắn, dù cách một lớp áo sơ mi nhưng xuyên thấu qua vật liệu may mặc mỏng manh, cô vẫn cảm nhận được thân thể cường tráng rắn rỏi của hắn.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô, môi dần câu lên một nu cười tà mị khiến cả người Liên Kiều đột nhiên nóng lên, đôi má cũng vì hơi nóng mà ửng hồng, tim không hiểu sao lại đập nhanh hơn, ngực vì hơi thở gấp gáp mà phập phồng. Cô rũ hàng mi dài, ngượng ngùng đặt tay lên nút áo sơ mi của hắn, giúp hắn cởi từng chiếc một.
Lồng ngực tráng kiện rắn rỏi hiện ra trước mắt khiến mặt cô đã đỏ giờ càng đỏ hơn, đôi gò má nóng bừng, hàng mi thật dài khẽ rung động …
Hoàng Phủ Ngạn Tước nhìn cô gái trong lòng, hô hấp càng lúc càng thô ráp. Chiếc áo sơ mi sớm đã bị ném xuống đất, rất nhanh, chiếc quần được cắt may thủ công cũng chịu chung số phận. Thân thể màu đồng rắn rỏi cùng biểu tượng nam tính sớm đã bị dục vọng làm cho cứng rắn khiến cho Liên Kiều tim đập điên cuồng, cả người như phát sốt.
‘Sợ rồi sao?’ Thu hết phản ứng của cô vào trong mắt, Hoàng Phủ Ngạn Tước cười trêu, lần nữa kéo cô vào lòng, cảm thụ cảm giác của hai thân thể nóng bỏng chặt dẽ dán vào nhau, cái cảm giác này … sắp làm hắn phát điên.
Liên Kiều ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy tình ý, bàn tay nhỏ nhắn ngượng ngùng dè dặt dời xuống phía dưới, đặt lên vật cứng dương cương đã sớm phồng lên đau đớn khiến hắn không tự chủ được hớp một hơi không khí. Ánh mắt đang nhìn cô càng lúc càng nóng bỏng, sự mềm mại của cô khiến hơi thở hắn càng lúc càng dồn dập, một tay hắn nâng cằm cô lên, còn chưa kịp kháng nghị, chiếc lưỡi đã trượt vào trong miệng cô, quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô, cắn cắn đôi cánh môi hồng, tinh tế nhấm nháp một lần lại một lần.
Liên Kiều không tự chủ được, “ưm” một tiếng, cảm nhận được dục vọng của hắn càng lúc càng mãnh liệt, động tác của cô càng to gan hơn, bàn tay nhỏ dùng sức vuốt ve khiến nơi đó càng nóng như lửa.
‘Tiểu yêu tinh!’ Ham muốn nguyên thủy nhất trong người Hoàng Phủ Ngạn Tước rốt cuộc cũng bị cô đánh thức hoàn toàn. Liên Kiều không biết hai người từ lúc nào tiến đến bên giường, cũng không biết từ lúc nào thân thể cao lớn của Hoàng Phủ Ngạn Tước đã áp xuống người cô.
Đêm cực kỳ yên tĩnh, mưa cũng dần nhỏ hạt …