Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tứ Đại Tài Phiệt: Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Hàng Tỷ

Chương 202: Thiết kế dọa người

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

Hoàng Phủ Anh sắp khóc, cô chỉ vào chiếc váy trên người mình, thật ra nói váy là khách sáo lắm rồi chứ cái này nhìn giống như là đồ của …ăn mày vậy, toàn bộ đều là những mảnh vải vụn ghép lại mà thành.

‘Anh, em không dám động đậy, động một chút là mấy mảnh vải này sẽ rớt xuống, chị dâu … chị dâu may không có chắc!’

‘Cái gì?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe vậy quả thật có chút không biết làm sao, hắn chỉ là đến công ty bàn giao một số công việc mà thôi, chỉ có hơn nửa ngày thời gian, trong nhà sao lại biến thành “gà chó không yên” thế này …

‘Liên Kiều, em rốt cuộc đang nghịch cái gì?’

Hắn có chút hoảng sợ nhìn em trai và em gái đang ngồi trước mặt mình, lại nhìn về hướng người em thứ ba vừa chạy đi, lại nghĩ đến gương mặt được hóa trang của hắn, toàn thân da gà đều nổi lên.

Nào ngờ Liên Kiều vẫn bình thản, cô trừng mắt nhìn hắn, ‘Người ta có nghịch ngợm gì đâu, em đang làm việc đàng hoàng mà!’

Nói xong đi đến trước mặt Hoàng Phủ Anh, cười híp mắt nói: ‘Anh Anh, em đừng có sợ, chị thiết kế bộ quần áo này rất đẹp, mà may rất chắc chắn, em đứng lên đi thử xem!’

Nói xong không đợi Hoàng Phủ Anh trả lời, cô đã đưa tay kéo lên.

‘Đừng đừng đừng …’

Đầu Hoàng Phủ Anh không ngừng lắc vẻ mặt khẩn cầu lại kinh hãi, nhưng không có cách nào, cô đã bị Liên Kiều buộc phải đứng dậy …

‘Aaaaaaa …’ Hoàng Phủ Anh thét lên một tiếng, một miếng vải lớn sau lưng đã rớt xuống …

Hoàng Phủ Ngạn Tước thấy vậy liền cau mày, không nói gì thêm lập tức cởi áo vest trên người xuống, sau đó khoác lên người em gái.

Còn Liên Kiều thì nghiêng đầu như đang ngẫm nghĩ… ‘Lạ thật, rõ ràng là em may chắc lắm rồi mà!’

Thấy vậy Hoàng Phủ Ngạn Tước bực dọc, hắn hướng về hai người em rống lên ‘Muốn đi làm cái gì thì đi đi!’

Rống lên như phát tiết xong, chỉ bằng một tay đã nắm chặt hai tay của Liên Kiều…

‘Này Hoàng Phủ Ngạn Tước, anh làm gì vậy? Buông em ra!’

Liên Kiều đã nhìn ra gương mặt hắn tràn đầy lửa giận liền không ngừng dãy dụa.

‘Theo anh lên lầu!’

Trong giọng nói trầm thấp không khó nhận ra sự giận dữ trong đó, ngay cả vẻ mặt trước giờ điềm tĩnh cũng dường như có chút biến hóa.

Gần như bị lôi lên lầu, Liên Kiều không ngừng giãy dụa bám lấy tay vịn cầu thang, tiếp theo đó là một tiếng “pằng” cực lớn, cửa phòng đã bị sập lại, tiếng la hét của Liên Kiều cũng bị chặn lại sau cánh cửa.

‘Anh ba, Liên Kiều chị ấy… chị ấy sẽ không có việc gì chứ?’

Hoàng Phủ Anh bị hù đến gương mặt xanh mét, đôi mắt cũng khẩn trương nhìn hướng về cầu thang nhưng không có cách nào, trong biệt thực này cách âm quả thật quá tốt, căn bản là không nghe được bất kỳ âm thanh nào.

Hoàng Phủ Ngạn Ngự cũng nhìn lên lầu, sau đó lại nhìn chính mình, cười khổ nói: ‘Yên tâm đi Anh Anh, Liên Kiều là quỷ nghịch ngợm, em cho rằng anh hai sẽ làm gì cô ấy đây?’

‘Nhưng mà… nhưng mà vẻ mặt vừa nãy của anh hai rất đáng sợ, anh ấy có đánh Liên Kiều hay không đây?’ Hoàng Phủ Anh vẻ mặt vẫn còn losowjy.

‘Làm ơn đi Anh Anh, chuyện này làm sao có thể chứ? Anh hai làm sao có thể đánh phụ nữ chứ? Anh thấy chuyện này chắc sẽ không sao đâu. Ai, đáng tiếc một đời anh minh của anh toàn bộ bị hủy vì bộ trang phụ này…’ Hoàng Phủ Ngạn Ngự ai oán thốt.

Hoàng Phủ Anh cũng nhìn lại bộ quần áo trên người mình, thấp giọng: ‘Này, sao em thấy mảnh vải may bộ quần áo này rất quen mắt nha!’

***

Trong phòng ngủ, Liên Kiều hai tay chống eo, vẻ mặt bất khuất nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước.

‘Hừm, anh muốn làm gì?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước chỉ tay về phía cửa: ‘Rốt cuộc là chuyện gì?’

‘Chuyện gì là chuyện gì? Nói chuyện gì em nghe không hiểu gì cả!’ Liên Kiều trừng mắt nhìn hắn, sau đó xoay lưng bước đi.

‘Đi đâu?’ Hoàng Phủ Ngạn Tước kéo tay cô lại, nha đầu đáng chết này, càng lúc càng không nghe lời rồi.

Liên Kiều vênh mặt: ‘Hừm, anh không ở bên cạnh em, em cũng có thể tìm được chuyện hay để làm, em trở về phòng thiết kế trang phục của em đây!’

‘Phòng thiết kế trang phục?’ Ánh mắt hắn rõ ràng là khó tin, ‘Em từ lúc nào thì có phòng thiết kế trang phục? Với lại em học thiết kế từ lúc nào chứ?’

Liên Kiều xoay mặt về phía hắn: ‘Anh lạ thật đó, chuyện anh nuốt lời em tạm thời còn chưa tính sổ với anh, anh cả ngày không có ở đây, để giết thời gian đương nhiên em phải tìm một vài chuyện hay để làm, em thấy chị Tử Tranh thiết kế quần áo đẹp như vậy nên cũng muốn học thử, sao, có gì không tốt sao?’

Hoàng Phủ Ngạn Tước nuốt một ngụm nước bọt, trợn mắt… ‘Ý em là… vừa nãy ba bộ quần áo tệ hại kia là do em thiết kế sao?’

‘Này, anh nói chuyện chuẩn một chút có được không? Cái gì mà thiết kế tệ hại chứ? Đó không chừng là thiết kế thời thượng nhất hiện nay đó, là em tốn thời gian cả một buổi sáng, cả cơm trưa cũng không ăn mới làm ra được đó! Liên Kiều nghe hắn nói vậy, tức đến xanh mặt, cãi lý với hắn.

Hoàng Phủ Ngạn Tước nghe cô nói vậy cũng không biết tại sao trong lòng chợt nổi lên một sự bất an, hắn vội hỏi: ‘Mấy bộ quần sao này đều là do em làm ở nhà sao?’

Liên Kiều gật đầu, hãnh diện nói: ‘Đương nhiên rồi!’

‘Phòng thiết kế của em ở đâu?’ Giọng hắn đã có chút phát run.

Liên Kiều chỉ tay lên lầu: ‘Ở trên đó!’

Quả nhiên!

Sắc mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước chợt thay đổi, hắn không nói tiếng nào lập tức xông lên lầu, rất nhanh sau đó là tiếng rống phẫn nộ của hắn…

‘Liên Kiều, em lên đây cho anh ngay lập tức!’

Liên Kiều rụt cổ lại nhưng vẫn là nghe lời, chạy vội lên lầu, đến bên cạnh Hoàng Phủ Ngạn Tước.

Trước mặt, căn phòng sớm hỗn loạn đến không chịu nổi, vốn là một không gian sạch sẽ ngăn nắp không một hạt bụi giờ mảnh vụn khắp nơi…

Quên nhắc một câu… đây là phòng thay quần áo, cũng là căn phòng treo tất cả quần áo phục trang của Hoàng Phủ Ngạn Tước …

Gương mặt anh tuấn của Hoàng Phủ Ngạn Tước sớm đã trở nên xanh mét, bởi vì hắn nhìn thấy từng chiếc quần áo hoàn chỉnh đã bị cắt thành miếng lớn miếng nhỏ, có nhiều miếng đã bị vứt vào sọt rác…

Nhìn quá thảm!

Liên Kiều thấy vậy trên mặt có chút ngại ngùng, cô vò tóc …

‘Cái đó… em thấy quần áo của anh nhiều như vậy, thậm chí có cái nhìn như chưa mặc bao giờ, dù sao cũng không dùng, chi bằng tận dụng như phế liệu…’

Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ bởi vì cô đã nhìn thấy, ánh mắt vốn thâm thúy đã bắt đầu có sự nổi giận không khống chế nổi…

Chọn tập
Bình luận
× sticky