Triển Sơ Dung sau khi thấy tình hình như vậy, cũng nhìn về phía Liên Kiều, ân cần hỏi han: “Liên Kiều a, cháu vẫn chưa trả lời đâu? Có phải cháu thực sự thích Ngạn Tước không?”
Lúc này Liên Kiều thực sự không có một chút ý tốt nào, cô theo bản năng liếc Hoàng Phủ Ngạn Tước ngồi bên cạnh, sau đó cúi đầu không nói, sau hơn nửa ngày, mới nhẹ nhàng gật đầu nói: “Vâng…”
Một chữ vâng nhẹ nhàng, giống như tấm lụa mỏng bao trọn lấy Hoàng Phủ Ngạn Tước, hắn không khỏi bị giật mình, trong lòng lại trào dâng cảm giác ngọt ngào…
“Vậy là tốt rồi, vậy liền quyết định đi!” Triển Sơ Dung nhìn Hoàng Phủ Ngự Phong cao hứng mà vỗ tay, làm Liên Kiều không hiểu ra sao.
“Liên Kiều a, chúng ta đã chọn ngày lành, cuối tuần sẽ tới thăm ông nội của cháu, cháu xem có được không?” Triển Sơ Dung kéo bàn tay nhỏ bé của Liên Kiều, vội vàng hỏi.
“A?” Liên Kiều giật mình kêu một tiếng, lập tức quay đầu lại nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước.
Thân hình to lớn ngồi dựa vào sô pha bỗng nhiên đứng bật dậy, hắn không thể duy trì trạng thái trầm mặc nữa, ánh mắt nghiêm túc trịnh trọng ——
“Mẹ, chuyện này quá mức rồi, con và Liên Kiều —— “
“Ôi chao, con trai, con và Liên Kiều như thế nào mẹ và cha con cũng đều nhìn thấy, con cũng đừng quên, hôn sự này đã sớm được quyết định, con lại còn chiếm tiệ nghi của con gái nhà người ta, thái độ hiện giờ của con khiến cả dòng họ Hoàng Phủ phải hổ thẹn!” Triển Sơ Dung lần thứ hai ngắt lời hắn, nói ra những câu hợp đạo lý.
Hoàng Phủ Ngạn Tước giống như người bị bức cung, “Mẹ, con lặp lại lần nữa, con với Liên Kiều thực sự trong sạch, con không có làm chuyện—— “
“Bác gái —— “
Lúc này Liên Kiều ngắt lời hắn, nhìn Triển Sơ Dung, cố ý nói: “Thực ra cháu với Ngạn Tước không có gì, chỉ là Ngạn Tước anh ấy rất quan tâm cháu, sợ cháu gặp ác mộng, cho nên mỗi đêm đều ngủ cùng cháu!”
Một câu nói, khiến toàn bộ người trong phòng không thể nào hiểu được!
Khuôn mặt Hoàng Phủ Ngạn Tước xanh ngắt —— hắn hung hăng trừng Liên Kiều, hận không thể lập tức nhét cô vào trong phòng ngay!
Cô vậy mà lại đổ thêm dầu vào lửa?
Quả nhiên, sau khi Triển Sơ Dung nghe Liên Kiều nói, giơ tay lên đánh Hoàng Phủ Ngạn TƯớc ——
“Con tiểu tử ngu ngốc kia, còn nói không làm gì với người ta, con xem Liền Kiều ngây thơ là thế, bị con chiếm tiện nghi cũng không biết, con quả thực, quả thực làm mẹ tức chết!”
“Mẹ ——” Hoàng Phủ Ngạn Tước hiện tại thật sự là hết đường chối cãi, hắn sắp bị nha đầu này bức điên rồi.
Hoàng Phủ Ngự Phong thì mở miệng, “Liên Kiều, cháu không cần lo lắng Ngạn Tươc, bản thân cháu thấy sao?”
Liên Kiều không khó nhận ra người bên cạnh đang dùng ánh mắt như lửa đốt nhìn cô, bản tính đùa dai sâu trong máu cô mãnh liệt sôi trào, cô tỏ ra nhu thuận nói: “Tất cả nghe theo hai người, nói không chừng ông nội nhìn thấy hai bác chắc chắn rất vui vẻ!”
“Vui vẻ, đương nhiên vui vẻ! Tốt lắm, việc này quyết định như vậy đi, Liên Kiều a, về hôn lễ cháu có ý kiến gì có thể thảo luận với ta!” Triển Sơ Dung càng nhìn Liên Kiều càng thích, quả thực hận không thể lập tức đem nàng dâu này vào cửa luôn.
Liên Kiều ngượng ngùng gật gật đầu, thân người nhỏ xinh càng dựa sát vào Hoàng Phủ Ngạn Tước, “Cháu nghĩ —— để Ngạn Tước quyết định hết đi…” Nói xong, còn bày ra bộ dáng khéo léo nhìn hắn, như chim nhỏ nép vào ngực hắn: “Có phải không, Ngạn Tước?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước cảm thấy máu đã chạy ngược hết nên não rồi, trong lúc nhất thời hắn lại không biết trong hồ lô của nha đầu này có bán thuốc gì (Min : ý chỉ có những thủ đoạn nào !!), không được, phải nhanh chóng hỏi cô mới được.
Chẳng lẽ hôm nay bị đánh nên ngốc rồi? Sẽ không, hắn chỉ đánh vào mông cô thôi, lại không có đánh vào đầu cô!
Hoàng Phủ Anh ngồi một bên thấy hai ngời họ liếc mắt đưa tình, trong lòng càng không rõ tư vị gì, nhưng chỉ có thể là mở to mắt mà nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước, tràn ngập loại tình cảm tự nhiên không thể diễn tả…
“Được, cha liền giao chuyện này xuống, Ngạn Tước, tới đây nên giảm bớt lượng công việc đi, quan trọng nhất chính là chuẩn bị cho đám cưới, con là con trưởng, đây là chuyện lớn, không để làm qua được! Còn có —— “
Hoàng Phủ Ngự Phong nhìn những đứa con khác: “Các con có ý kiến gì cũng có thể nói, chúng ta nhất định phải làm cho hôn lễ của gia tộc Hoàng phủ phải hoành tráng rực rỡ nhất!” Ông nói một tiếng, giống như quân lệnh của đại tướng quân.
“Nhi thần tuân lệnh!” Lão Tam Hoàng Phủ Ngạn Đình đứng lên đầu tiên, giống như thần tử trong cổ đại vuốt vuốt hai ống tay áo hô lên. (Min : các bạn đã tưởng tượng ra cảnh này chưa ?)
Lão Nhị Hoàng Phủ Ngạn Ngự thì gật đầu, nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước nói: “Anh cả, chị dâu tương lai, chúc mừng hai người!”
Mà Hoàng Phủ Ngưng thì bĩu môi không nói gì, Hoàng Phủ Anh cắn môi cũng không cất tiếng.
“Hoắc ——” Hoàng Phủ Ngạn Tước lập tức đứng lên, hắn cảm thấy đầu sắp nổ tung, thân thể cao lớn bao trùm lên đỉnh đầu Liên Kiều, không nói hai lời liền kéo cô đi ——
“A, Ngạn Tước, làm cái gì?” Liên Kiều giật mình, cho dù như vậy, vẫn giả bộ dịu dàng.
“Đi về phòng với tôi!” Giọng nói trầm thấp, một bụng không vui, lại thành công khiến người khác càng suy nghĩ về quan hệ giữa hai người
Ách ——
Liên Kiều lập tức phản ứng, cô theo bản năng muốn trốn tránh, “Ngạn Tước, em bây giờ, bây giờ còn chưa muốn ngủ…”
Xong rồi, nhìn bộ dáng tức giận của hắn, có phải lại muốn đánh cô không?
Nghĩ đến đây, hai chân cô bắt đầu mềm nhũn.
Nhưng mà, Triển Sơ Dung lại không hề biết suy nghĩ của Liên Kiều ra sao, bà bước đến cười ha ha nói: “Liên Kiều, cháu với Ngạn Tước cũng đã mệt mỏi cả ngày rồi, nghe Ngạn Tước nói, cùng nó về phòng đi!”
Bà cố ý nhấn mạnh câu “Cùng nó về phòng” lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Liên Kiều có chút tái nhợt, mà Hoàng Phủ Ngạn Tước ngoài ý muốn thuận nước đẩy thuyền, cúi đầu kề vào tai cô nói khẽ: “Nhìn thấy không? Ngay cả mẹ cũng nói vậy, còn không đi theo tôi?”
Giọng nói trầm thấp mang theo uy hiếp, hành động thân mật khiến người ta không thể nào không hiểu lầm.
Vừa dứt lời, bàn tay to giống như chiếc kìm chắc chắn nắm lấy cổ tay cô, gần như thô bạo kéo Liên Kiều chạy ra khỏi biệt thự!
Nha đầu chết tiệt này, cho dù hắn đêm hắn không ngủ nhất định phải hỏi cho rõ ràng, rõ ràng đáp ứng muốn phối hợp với hắn giải thích cho người nhà hắn, nhưng vì cái gì hết lần này đến lần khác lại như vậy?