Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 110: Ở góc tường nghe trộm

Tác giả: Tả Nhi Thiển
Chọn tập

Liên Hoa hướng về ông cụ Đỗ thẳng thắn nói: “Cha sẽ ủng hộ bất kì sự lựa chọn nào của cháu, Ông vĩnh viễn sẽ đứng bên cạnh cháu! Việc làm của hai mẹ con nhà họ Ôn đối với nhà cháu, chẳng lẽ chú không hay biết gì, chẳng lẽ bọn họ không có tìm chú giúp đỡ? Tất cả nhà họ Đỗ cũng đều đồng lõa, hiện tại chú nói những lời này, là vì không nỡ vứt đi những thứ nắm trong lòng bàn tay, không nỡ từ bỏ những thiết kế độc quyền đó của Liên thị, không nỡ từ bỏ việc tiếp tục hút máu Liên thị?

Mặt ông cụ Đỗ thoáng chốc cứng ngắt đứng lên: “Liên Hoa, cháu nói chuyện như vậy với trưởng bối sao? Năm năm trước cháu rõ ràng là đứa nhỏ hiểu chuyện, tại sao thù hận biến cháu trở nên xấu như vậy!”

“Bởi vì thù hận chạm đến chổ hiểm của tôi, để cho tôi tuyệt đối không thể tha thứ! Hôm nay nếu đã gặp chú Đỗ ở đây, tôi cũng nói rõ ràng tất cả: cả đời tôi đây cùng mẹ con nhà họ Ôn không đội trời chung, dám can đảm chiếm đoạt sản nghiệp của cha, dám can đảm chà đạp tâm huyết của cha, sự căm phẫn của tôi hẳn là chú hiểu, tôi chiến tranh cùng với hai người bọn họ, nhất định không chết không ngừng!” Liên Hoa đứng dậy ngay ngắn, “Vì vậy, bất cứ người nào đứng bên phía kẻ địch, cũng đều là kẻ địch. Trước kia là tôi sợ ngộ nhỡ không nể mặt, sẽ thật có lỗi mấy chục năm giao tình của chú và cha, cho nên nơi tôi công khai nhắm vào chính là Ôn thị, cho tới bây giờ đều giữ lại một chút thể diện cho nhà họ Đỗ, nhưng hôm nay chú dường như cả một chút tình cảm và thể diện cuối cùng cũng không muốn giữ lại, vậy tôi cũng đành nói một câu xin lỗi, quan hệ thân thiết của nhà họ Đỗ và nhà họ Liên, đến đây chấm dứt! Lần sau gặp lại, tôi sẽ không lưu tình.”

Liên Hoa nhìn xuống ông cụ tóc đã điểm bạc, lạnh lùng nói: “Chú Đỗ, chú vẫn thích ngồi ở vị trí này ngắm phong cảnh, đi xem công ty khác trình diễn các loại kịch hay, về sau chú cũng trở thành một thành viên trên sân khấu này, hi vọng trái tim của chú đủ cường tráng, có điều là nghe nói trước đó vài ngày bởi vì cổ phiếu của Đỗ thị rớt xuống nên chú bị bệnh phải nhập viện, về sau có thể có những trò càng kích thích hơn càng mãnh liệt hơn so với lần này nữa, xin bảo trọng thân thể!”

Sau khi nói xong, Liên Hoa cầm lấy hóa đơn trên bàn cơm giơ giơ lên: “Chú Đỗ, lần này coi như tôi mời chú, tạm biệt.” Vừa dứt lời, cô liền nhanh xoay người rời đi.

Ông cụ Đỗ mắt thấy Liên Hoa từng bước một đi xa, rốt cuộc ngồi co quắp tê liệt trên ghế, vẻ mặt lạnh nhạt sự bình tĩnh trong mắt đã dần dần biến mất. Ông thở dài, lấy điện thoại di động ở dưới áo ra, đặt ở bên tai dưới mái tóc hoa râm nói: “Yến Thừa, con đều nghe được rồi? con bé căn bản là không có băn khoăn bất cứ chuyện tình cảm gì. . . . .”

Một bên cửa mở ra, Đỗ Yến Thừa chậm rãi đi tới. Hắn tắt điện thoại trong tay, giúp cha rót ly nước, khuôn mặt thanh nhã lộ ra sự thất vọng cùng thất bại, lắp bắp tự nói: “Là con sai lầm sao. . . .”

“Bây giờ biết sai lầm rồi, năm đó sao con vứt bỏ Liên Hoa đi chọn Như Cảnh!” Ông cụ tức giận đến mặt đỏ bừng, “Không quan tâm chúng ta ngăn cản cứng rắn muốn ở cùng một chổ với Như cảnh, bây giờ hối hận có ích lợi gì! Con đều nghe được, Liên Hoa là muốn tới phá hủy chúng ta, hôm nay may mắn chỉ là ngẫu nhiên gặp cô ấy dò xét một chút, cha cũng không nói ra tâm tư của con, sao con còn có mặt mũi muốn cha tới cầu cạnh, muốn cùng cô ấy hòa giải!”

“Ba. . . .ba đừng tức giận. . . .” Đỗ Yến Thừa luống cuống lấy thuốc ra, cẩn thận cho cha uống, hắn nhỏ giọng nhận sai, “Đều là con sai, ba, ba đừng nổi giận, về sau con sẽ không như vậy. . .”

Đỗ Yến Thừa trong lòng một mảnh chua sót, hắn tưởng rằng Liên Hoa vẫn còn tình cũ với hắn, hắn dự định giúp Như cảnh và Liên Hoa giải quyết và hòa giải mâu thuẫn phía sau, rồi cùng cô ta chia tay, sau đó cùng Liên Hoa gương vỡ lại lành bắt đầu lại một lần nữa, thế nhưng Liên Hoa căn bản xem hắn là kẻ thù thiên địch, không có một chút nhớ nhung chuyện tình cảm.

Đã quá muộn rồi sao? Đã từng yêu nhau mấy năm cùng Liên Hoa là thanh mai trúc mã, đến bây giờ lại chỉ có thể giống như kẻ thù đối chọi gay gắt, không có bất cứ cơ hội xoay chuyển?

cảm giác bi thương đánh úp tới, khung cảnh trong mắt Đỗ Yến Thừa cũng mờ nhạt. . . .

Liên Hoa giọng điệu tức giận bước nhanh rời khỏi ông cụ Đỗ, mới vừa tới chỗ rẽ lầu hai, một giọng nói mềm mại quen thuộc truyền đến, cô bỗng nhiên xoay người, theo tiếng gọi đi qua xem.

“Mẹ?” Tiểu Bạch giống như con mèo bình thường mềm mại kêu to, bé ở sau một cái bàn nhô đầu ra, “Mẹ!”

“Tiểu quỷ, tại sao là con, con ở trong này nghe lén bao lâu rồi!” Liên Hoa sửng sốt, tiến lên vặn lỗ tai nhỏ của con trai, “Mẫn Mẫn và Uyển Nhu không có trông con sao, ai cho con lén đi ra!”

Liên Hoa khóc không ra nước mắt , khi lên lầu cô nhìn bốn phía xung quanh, rõ ràng nơi gần chỗ ông cụ Đỗ không có người khách nào khác, cho nên cô mới dám trực tiếp sẵng giọng với ông, nhưng Tiểu Bạch ẩn nấp ở chổ cách ông cụ Đỗ rất gần, vừa rồi nhất định có thể nghe thấy, hiểu biết rõ ràng những lời cô nói!

Rốt cuộc Tiểu Bạch nghe được bao nhiêu, những bí mật mà cô nói ra, tại sao đều bị con trai nghe được đây. . . .

“Mẹ, con là tới tìm mẹ. . .” Lập tức Tiểu Bạch ra sức ôm chặt chân Liên Hoa, “Mẹ đã lâu còn chưa trở về, con thật lo lắng.”

Liên Hoa ôm lấy Tiểu Bạch: “Đứa bé hư ở góc tường nghe lén, ngộ nhỡ nghe được những lời nói không nên nghe, sẽ rất nguy hiểm con có biết hay không! Về sau không được như vậy!”

“Được! Nhưng mà mẹ cùng ông cụ kia nói chuyện, con đang đợi mẹ, cho nên mới phải nghe lén. Nếu như là người khác, con mới mặc kệ bọn họ đang nói chuyện gì.” Tiểu Bạch liên tục gật đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn nói.

Liên Hoa thở dài: “Đều nghe được cái gì, con có gì muốn hỏi?” cô thà rằng con trai hỏi ra hết thắc mắc, mà không phải dùng đầu nhỏ của bé suy nghĩ lung tung, để con trai tự do suy nghĩ, nhất định sẽ làm sự việc tệ hơn.

Đầu nghiêng ngã, Tiểu Bạch ôm cổ Liên Hoa, cau mày hỏi: “Mẹ, mẹ có thể nói cho con biết, những lời nói vừa nãy là có ý gì, nhà họ Đỗ cùng nhà họ Ôn đã làm chuyện gì rất quá đáng sao? Dì Uyển Nhu nói Đỗ Yến Thừa có quan hệ gì? Bọn họ là qua lại làm việc không tốt sao? Mẹ trở về tìm ai báo thù, có muốn Tiểu Bạch giúp đỡ không?”

“Tiểu Bạch ngoan, không cần con làm chuyện gì, sự tình này không phải mẹ muốn giấu con.” Liên Hoa ôm con trai đi xuống lầu trở về, “Chẳng qua là muốn cuộc sống của trẻ con hoạt bát đơn thuần một chút, mẹ không hi vọng cho con biết nhiều thứ đen tối của những người trưởng thành quá sớm, con chỉ cần đi học cái gì đó mà con thích là tốt rồi, một mình mẹ có thể đối phó với kẻ xấu.”

Tiểu Bạch chán nản bĩu môi: “Thật sự không thể nói sao, Nhưng ngay cả Mục Thần đại phôi đản, dì Uyển Nhu, dì Mẫn Mẫn bọn họ cũng đều biết, chỉ có mình con cái gì cũng không biết. . . . Mẹ, con không phải là trẻ con, con là người đàn ông của mẹ, mẹ phải học cách dựa vào con nha!”

“Tiểu Bạch bảo bối, sao con lại đáng yêu như vậy a.” Liên Hoa nhịn không được hôn lên mặt con trai, con trai còn nhỏ lại nhướng mày lên nói những lời như vậy, làm cho cô vừa cảm động vừa vui mừng, Liên Hoa lo lắng một hồi, mở miệng lộ ra một ít chuyện cơ bản với Tiểu Bạch, “Nhà họ Ôn có hai mẹ con, họ là mẹ kế và em gái của mẹ, sau đó họ làm chuyện ác độc nhất đối với ông ngoại con, làm cho mẹ thống hận đến cực hạn, lần này trở về sẽ tìm bọn họ báo thù, mà Đỗ Yến Thừa là con trai của ông cụ vừa rồi, hắn là kẻ đồng lõa, cũng làm ra rất nhiều chuyện có lỗi với mẹ.”

“A. . . . .” Tiểu Bạch cúi đầu trầm tư một hồi, bỗng nhiên rất nhanh nắm góc áo Liên Hoa, có chút sợ hãi hỏi, “Mẹ . . .Trước kia mẹ kế cùng em gái có phải có ý xấu đối với mẹ không đánh thì mắng, không cho mẹ ăn cơm, không cho mẹ quần áo mặc, sau cùng còn vì người tình mưu hại ông ngoại, cướp đoạt tài sản? Những chuyện này diễn ra rất bình thường, họ có phải cũng là người xấu như vậy không. . .”

Liên Hoa nghe Tiểu Bạch nói như vậy làm cho sửng sờ, nếu dựa theo những bậc tiêu chuẩn này, Ôn Ngữ và Ôn Như Cảnh dường như được xem là mẹ kế và em gái tương đối lương thiện rồi. . . .ngoại trừ cướp đoạt tài sản ra, hai mẹ con này cũng không có làm cái gì, trước kia Liên Hoa là đại tiểu thư của nhà họ Liên chúng tinh phủng nguyệt(*), ai cũng không dám liếc mắt coi khinh cô, cha qua đời là già yếu tự nhiên, không phải bị ai cố ý mưu sát.

(*) Chúng tinh phủng nguyệt: Vì sao xung quanh trăng sáng

“Tiểu Bạch, bây giờ là xã hội pháp chế, nếu còn có người làm ra chuyện như con nói, liền kiện cho họ chết! Hai người nhà họ Ôn kia chỉ làm một chuyện sai lầm, cũng là chuyện làm cho mẹ hận đến cực hạn!” Liên Hoa lắc đầu, cô không thể bởi vì Ôn Ngữ chưa đủ xấu xa, mà cảm tạ ân đức của bọn họ đã nhân từ nương tay! hai mẹ con người kia làm tổn hại Liên thị của cha không còn hình dáng, ở ngày hôn lễ của cô cho cô một đả kích lớn như vậy, đời này cũng đừng nghĩ thoát khỏi sự báo thù của cô!

Liên Hoa lại dặn Tiểu Bạch: “Đã nói qua không được xem phim truyền hình lúc tám giờ, con không nghe lời phải không? Về sau không cho phép xem!”

“Được. . . . .” Tiểu Bạch ủ rũ nói.

“Hôm nay con nghe lén loại chuyện sai này, mẹ phải phạt con! Hôm nay trở về phải học hơn mười chữ hán, có thể làm được không?” Liên Hoa nghiêm túc nói, cho tới bây giờ cô đối với con trai đều thưởng phạt phân minh không quá mức cưng chiều, Tiểu Bạch cần biết làm sai sẽ bị trừng phạt.

“Dạ, con biết lỗi, con sẽ hoàn thành. . . .” Tiểu Bạch gật gật đầu, trong lòng lại âm thầm vạch ra kế hoạch, hay là bé có thể cho J chuyển hướng gió không cần chỉ nhắm vào Mục Thần đại phôi đản, bé cũng nên tận một phần lực lượng của mình vì mẹ báo thù. . . .

“Đang suy nghĩ gì, còn chăm chú như vậy!” Liên Hoa liếc mắt một cái đã nhìn ra mưu tính nhỏ của con trai, phá vỡ gương mặt nghiêm túc của con trai: “Liên tĩnh Bạch, cam đoan với mẹ, tuyệt đối không được làm ra chuyện gì nguy hiểm, nói con tuyệt đối sẽ không vi phạm nguyện vọng của mẹ, tự mình đi điều tra chuyện nhà họ Đỗ và Ôn thị!”

Cô có thể tuyên chiến đối chọi gay gắt với nhà họ Đỗ và Ôn thị, nhưng Tiểu Bạch tuyệt đối không thể lộ diện, nếu sau này kẻ thù thành chó nhà chết chủ, phát điên đối phó Tiểu Bạch, thật sự sẽ đánh trúng yếu điểm của cô. Cô có thể dùng tất cả đổi lấy con trai an toàn, bé tuyệt đối không thể đặt mình vào trong nguy hiểm!

“Mẹ, con sẽ không.” Tiểu Bạch hôn lên mặt Liên Hoa, giọng thẳng thắn cam đoan nói, “Con thề, tuyệt đối không đến làm loạn! Mẹ của con là giỏi nhất, nhất định có thể đánh bại được những người xấu kia!”

“Thế này mới ngoan, Tiểu Bạch, mẹ yêu con nhất, bất luận lúc nào, con nhất định phải bảo vệ tốt bản thân mình, đây là cách thức con yêu mẹ. . . .” Liên Hoa sờ sờ đầu con trai, nhẹ giọng nỉ non, “Cho nên, những lời nói hôm nay con chôn ở trong lòng, chỉ cần tự mình biết là được rồi. Bây giờ chúng ta đi về tìm Mẫn Mẫn và Uyển Nhu, mọi người cùng nhau ăn cơm vui vẻ. . . .”

Chọn tập
Bình luận