Bé nhìn thấy Triển Thiếu Khuynh sau đó chỉ bình phẩm người kia rất thú vị thôi sao? Bé thích cái xe lăn công nghệ mà Triển Thiếu Khuynh ngồi, mà không có phản ứng gì với Triển Thiếu Khuynh? Tại sao Tiểu Bạch có thể thuyết phục cô làm chuyện nuôi người thành sủng vật, huống chi người kia là cha của bé!
Tiểu Bạch nghĩ nghĩ, lại ôm lấy cổ Liên Hoa cam đoan: “Mẹ có thể nuôi chú ấy chơi, nhưng chỉ có thể chơi trong giờ làm việc ở công ty thôi, với lại chú ấy tuyệt đối không thể giành mẹ với con được, người đàn ông mẹ yêu chỉ duy nhất một người là con Liên Tĩnh Bạch!”
“Tiểu quỷ!” Trong nháy mắt Liên Hoa gõ gõ cái trán nhỏ của con trai, “Con nuôi người khác thành chú hề sao, ai dạy con không tôn trọng người khác như vậy? Ngoại trừ con ra, sao mẹ phải nuôi người khác chứ? Không được ăn nói lung tung, về sau cũng không cho con gặp người vừa rồi, để tránh con nói lung tung khi nhìn thấy chú ấy!
“Hì hì. . . . .mẹ.” Tiểu Bạch làm nũng trong lòng Liên Hoa, “Người ngồi xe lăn kia rất thú vị a, có rất nhiều rất nhiều công năng chơi rất vui, con thật sự rất thích, mẹ có thể cầu xin chú ấy cho con chơi một chút?”
“Lại nói lung tung, xe lăn có thể tùy tiện chơi sao, thân thể của người đó không tốt, mới bắt buộc phải ngồi, chẳng lẽ con còn hâm mộ?” Liên Hoa kéo kéo lỗ tai nhỏ của con trai, “Về sau không cho phép nói những lời không lễ phép như vậy, cô chú bị khuyết tật thật sự bất tiện lại không được vui vẻ!”
“Ồ. . .Con chỉ nói như vậy với mẹ thôi.” Tiểu Bạch kéo dài giọng điệu trả lời, nghiêng đầu, bé nhìn ra ngoài cửa sổ xe cảnh đường phố bên ngoài không ngừng lui về phía sau, nghi ngờ hỏi, “Chúng ta không đi ăn cơm? Sao từ Hoa Anh Thảo đi về vậy?”
Liên Hoa cầm qua hộp tiện lợi, vỗ nhẹ nhàng: “Người vừa rồi kia là ông chủ của Hoa Anh Thảo, chú ấy trực tiếp gói đồ ăn đưa tới cho chúng ta, cho nên không cần đi vào!” Liên Hoa xúc động, giai cấp đặc quyền đúng là tốt, tuy rằng cô đã đặt chổ ở Hoa Anh Thảo, nếu mà không gặp được Triển Thiếu Khuynh, dựa theo tốc độ bình thường của phục vụ bếp ở nhà hàng Hoa Anh Thảo, cô cùng Tiểu Bạch không biết khi nào mới có thể ăn được bữa cơm đây.
“A!” Tiểu Bạch thuận tiện đoạt lấy, mở ra sau đó hít một hơi dài: “Oa, thơm quá!” không kịp chờ đã đưa bàn tay nhỏ vào trong hộp.
“Bốp!” Liên Hoa nhanh tay lẹ mắt đánh rụng tay con trai, “Con cái nhà ai không lễ phép như vậy, về nhà rồi ăn!” Liên Hoa cất kỹ hộp tiện lợi, nói với lái xe, “Tiểu Phi, chúng ta về nhà!”
Về nhà, Liên Hoa đặt đồ ăn phong phú vào lò vi sóng hâm nóng, sau khi bưng ra, Tiểu Bạch không ngớt lời tán dương, nhìn bộ dáng con trai ăn như lang thôn hổ yết(*), chẳng biết tại sao trong đầu Liên Hoa xuất hiện một suy nghĩ, hộp cơm này có được tính chính là vật Triển Thiếu Khuynh hối lộ Tiểu Bạch không? Cho dù Tiểu Bạch nhất định sẽ chán ghét Triển Thiếu Khuynh, nhưng hiện tại lại mười phần yêu thích đồ mà anh mang tới.
(*) Lang thôn hổ yết: ăn ngấu nghiến.
Nhất thời Liên Hoa cảm thấy áp lực rất lớn, cha con hai người còn chưa chính thức gặp nhau, trái lại cả hai đều hòa thuận, có thể cân bằng tương lai, cô vẫn còn gánh nặng đường xa. . . . . .
Buổi tối, Triển Thiếu Khuynh vừa trở lại biệt thự, chợt nghe thanh âm phóng khoáng càng già càng dẻo dai của cha truyền đến: “Thiếu Khuynh đã về phải không? Bây giờ ở đâu đấy, sao bây giờ mới về!”
Triển Thiếu Khuynh di chuyển xe lăn, đi qua lên tiếng trả lời: “Ba, con ở đây.”
Ông cụ nhìn kỹ Triển Thiếu khuynh, lo lắng nói: “Buổi chiều kết thúc tiệc rượu bỏ chạy không thấy bóng dáng đâu, lão Lãnh nói con đi ra ngoài, người trợ lý kia có chăm sóc tốt cho con không? Trễ như vậy con chưa về, ba lo chết rồi!”
“Ba, con chỉ đi thị sát Hoa Anh Thảo một chút, chậm trễ chút thời gian ở trên đường, mới trở về trễ một chút.” Triển Thiếu Khuynh nhìn thoáng qua đồng hồ, kim đồng hồ vừa mới chỉ vào tám giờ rưỡi, cha đã bắt đầu lo lắng.
Ông cụ vui mừng nhìn con trai: “Thiếu Khuynh à, tuy rằng vài năm nay con không bao giờ ra khỏi cửa, nhưng biểu hiện hôm nay vẫn là không thể chê vào đâu được, con xem, không hề để ý chân của con, họ đều khiếp sợ khi con quay lại thương trường, cũng vì sợ tài năng của con. . . . Có điều Thiếu Khuynh, con cần phải từ từ đừng nên nóng lòng, trước hết khôi phục tốt thân thể, cố gắng phục hồi sức khỏe là việc quan trọng nhất, việc công ty chỉ giải trí thôi, đã hiểu chưa?”
Triển Thiếu khuynh cảm động gật đầu: “Con biết, ba, con sẽ chú ý thân thể.”
“Ừ.” Ông cụ cười, chớp mắt ranh mãnh hỏi, “Thiếu Khuynh à, hôm nay vị tổng giám đốc kia của Thịnh Thế Liên Hoa, gọi là Liên Hoa phải không, ba nghe Tôn quản gia nói con rất chú ý cô ấy? Ở trên hội nghị đấu thầu, con nhìn cô ấy bằng ánh mắt không bình thường, không bỏ xót dù là động tác nhỏ của cô ấy, nhưng đừng nghĩ có thể giấu được lão già đây! nói với ba một chút, có phải con có tình ý với người ta?”
Triển Thiếu Khuynh thu lại ánh mắt, trên mặt chợt ửng hồng, quả nhiên cha có đôi mắt tinh tường, một động tác nhỏ cũng chạy không khỏi ánh mắt nham hiểm dãi dầu sương gió của ông, Triển Thiếu Khuynh nhất thời chột dạ bị nói trúng tim đen.
Sau lại ngẩng đầu, anh nghiêm túc nhìn cha nói: “Cô ấy là người phụ nữ của con, ba, ba phải chuẩn bị tâm lý, con đã định cô ấy!”
Ông cụ khẽ nhíu mày, “Con thật sự nghiêm túc? Không phải càng quấy như trước kia?”
“Chưa từng có nghiêm túc qua.” Triển Thiếu Khuynh gật đầu, khóe môi treo nụ cười, đời này kiếp này, cô nhất định phải thuộc về anh!
Triển lão gia không nói gì thêm, chỉ là vui mừng vỗ vỗ vai con trai. Hôm nay ông mười phần để ý chuyện này, đặc biệt nhìn bản vẽ thiết kế của Thinh Thế Liên Hoa, quả thật là tài hoa hơn người không thể soi mói, buổi chiều ông cũng nghiên cứu lịch sử khởi nghiệp của Thịnh Thế Liên Hoa, đưa ra kết luận là: ánh mắt con trai mình chọn phụ nữ cũng giống như trên thương trường, vẫn tinh chuẩn như vậy!
Liên Hoa kia là một người phụ nữ tài năng xứng đôi với Thiếu Khuynh, tự tin thông tuệ(**), xinh đẹp cởi mở, mọi phương diện đều làm ông rất hài lòng.
(**) Thông tuệ: thông minh sáng suốt
Nửa ngày sau, ông mới mở miệng: “Cố lên con trai, nhất định phải mang con dâu của ba đuổi tới tay!”
“Nhất định!” Triển Thiếu Khuynh cùng cha vỗ tay tán thưởng, tuyên bố tràn đầy tự tin.