” Lão Lãnh , tất cả đều sắp xếp thoả đáng rồi hả?” Triển lão gia cũng hỏi trợ lý Lãnh một câu, nhìn thấy ông gật đầu cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng phụ đẩy xe lăn, đi về phía đại sảnh hội nghị.
Đây là lần đầu tiên con trai xuất hiện trước mắt mọi người sau khi chân bị thương. Ông không giúp được Thiếu Khuynh ứng phó ánh mắt của những người khác, cũng không giúp được anh hiểu rõ thương trường ngươi lừa ta gạt lần nữa,con đường sau này phải tự anh bước đi. Thân là con trai của Triển Dực, Thiếu Khuynh phải cố gắng tự mình vượt qua bước khó khăn đầu tiên! Ông đã vì con trai tạo vị thế tốt, đầy đủ nhất, anh có thể ngồi lên vị trí cao hay không thì phải dựa vào chính anh.
Đến gần phòng họp, Triển Thiếu Khuynh ngược lại có chút khẩn trương đứng lên, khẽ nhúc nhích ngón tay, nắm chặt tay vịn xe lăn. Anh mang theo thương tật của mình lần đầu tiên xuất hiện trước mắt người khác, khó tránh khỏi bối rối trong lòng, nhưng thêm một chút thất vọng và tiếc hận, chán nản với kế hoạch ban đầu không thể thực hiện được.
Gần đây anh tăng cường luyện tập, chính là hy vọng xa vời hôm nay có thể đứng lên đi trên hội nghị đấu thầu, nhưng quả nhiên anh đã đánh giá cao chính mình, trong khoảnh khắc trước khi tiến hành đại hội đấu thầu, anh vẫn không thể bước ra một bước chân hoàn chỉnh.
Lại nhìn thấy Liên Hoa một lần nữa, anh còn không có biện pháp đường đường chính chính đứng lên …..
Chờ ở trước phòng họp, thư ký nhìn thấy tổng giám đốc giúp thiếu tổng đi tới, vội vàng đi vào, thông báo trước các vị tổng giám đốc cạnh tranh đấu thầu, nói Triển lão gia đã đến.
Trong phòng hội nghị đủ sức chứa trăm người, không gian trống rỗng chỉ có mười mấy người ngồi. Tổng giám đốc cùng trợ lý của bảy công ty đấu thầu ngồi thành hai phe cánh rõ ràng: một bên là Đỗ Yến Thừa cùng với Ôn Như Cảnh lãnh đạo công ty Hành Không, một bên là Liên Hoa, cùng với cô là năm công ty khác ‘mạnh vì gạo bạo vì tiền’ thiết lập cùng chung một chiến tuyến. Vì vậy, Ôn Như Cảnh ở bên kia tình cảnh vắng vẻ trống trải, bị mọi người cô lập đến sắc mặt khó coi, mà Liên Hoa bên này nói cười ríu rít, trò chuyện với nhau không ngừng.
Thư ký vừa tiến đến thông báo, mọi người trong phòng không hẹn mà cùng nhỏ giọng, Liên Hoa cùng mấy vị tổng giám đốc bên cạnh nhỏ giọng thảo luận đề tài còn chưa xong, đợi Triển lão gia tiến vào tự mình chủ trì đại hội đấu thầu.
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, đầu tiên truyền vào cửa phòng chính là vật nặng ma sát sàn gỗ phong phát ra tiếng két két, tiếp đó đi vào là một chiếc xe lăn, một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi ngồi yên ổn trên xe lăn có đôi mày kiếm, mắt sáng ngời đầy sức quyến rũ, mà ở phía sau giúp đẩy xe lăn chính là Triển lão gia mái tóc đã bạc trắng.