Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 236: Chặt cổ tay

Tác giả: Tả Nhi Thiển
Chọn tập

Ôn Như Cảnh đã cố ý, không phải cô ta bị người khác hãm hại mà là đã có dự mưu từng bước!

Ôn Như Cảnh biết được Đỗ Yến Thừa muốn từ bỏ nhà họ Ôn, cho nên cô ta đưa ra quyết định đập nồi dìm thuyền được ăn cả ngã về không, liều mạng quan hệ với đàn ông chỉ nhằm có thai!

Cô ta muốn dựa vào đứa bé này để mẹ con cô ta vĩnh viễn được dựa vào nhà họ Đỗ! Đỗ lão gia tử khát khao có được cháu trai nên đã bị hai mẹ con cô ta tính toán!

Sao mà mẹ con nhà họ Ôn lại có thể độc ác như thế! Chúng không những dùng đủ loại thủ đoạn thâm độc với cô và Tiểu Bạch mà còn nhẫn tâm với chính bản thân mình!

Vì tiền tài vì hư danh, Ôn Như Cảnh bán thân thể chỉ để sinh được đứa con trai hưởng vinh hoa phú quý, còn về những cái khác, chúng không hề để tâm!

Cũng đúng, Ôn Ngữ vì hận cô đến tận xương tủy mà muốn tự tay giết chết Tiểu Bạch, Ôn Như Cảnh chạm chịu đê tiện để dâng hiến thân thể, đối với chúng thì chẳng là gì ghê gớm, dù sao thì mục đích cũng đã đạt được.

Nếu hình ảnh Ôn Ngữ đẩy Tiểu Bạch không được ghi lại thì bà ta nhất định có thể trải qua cuộc sống phú quý; nếu Ôn Như Cảnh không vì che dấu sự trác táng của mình lựa chọn khách sạn ngầm thì đã không bị chụp ảnh lại, tương lai của cô ta dựa vào đứa bé sẽ cột chặt vào nhà họ Đỗ không gì phá nổi…

Liên Hoa nắm chặt tay, đập mạnh lên bàn, cười lạnh: “Ôn Như Cảnh, mạng cô thật không tốt, nếu những chứng cứ này không bị tôi phát hiện, vậy cô còn có thể kéo dài chút hơi tàn thêm một thời gian, ban đầu tôi còn dự định sẽ lấy lại Liên Thị trước, chờ cô sinh con xong sẽ tìm xử lý, dù sao đứa bé trong bụng cô cũng vô tội. Nhưng cô lại đem chứng cứ tốt thế này đưa đến trước mặt tôi, sao tôi có thể buông tha cơ hội lần này!”

Cười một lúc, Liên Hoa chớp mắt, nhẹ nhàng nói: “Thực ra hoàn toàn koong cần tôi tự ra tay, tôi chỉ cần công bố những tấm hình này ra thì xem Đỗ lão gia tử có tha cho cô không! Tốt nhất là cô cầu phúc với trời, hi vọng đứa bé trong bụng cô chính là của Đỗ Yến Thừa mà không phải đứa con hoang! Hừ, dù thế nào thì danh dự và cuộc đời cô ở đây đều bị hủy hoại cả, tôi sẽ lấy lại Liên Thị của ba, đồng thời nhìn xem kết cục tự thực ác quả [1] của cô!”

[1] Tự thực ác quả: Làm việc ác thì nhận lại quả ác.

Liên Hoa khép laptop lại, cô cầm điện thoại gọi cho Triển Thiếu Khuynh: “Alo? Thiếu Khuynh, em đang ở trong phòng làm việc, anh có rảnh không qua đây một lúc? Ừ được, em chờ anh.”

Lát sau, cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ nhàng, Liên Hoa mở cửa, nhìn Triển Thiếu Khuynh đứng ngoài nói: “Thiếu Khuynh, anh đã đến, vào rồi nói.”

Triển Thiếu Khuynh thấy vẻ nghiêm túc của Liên Hoa, xấu hổ và ung dung buổi sáng đã biến mất khỏi mắt cô khiến anh cũng lo lắng.

Vào phòng, Triển Thiếu Khuynh hỏi: “Liên Hoa, có chuyện gì vậy? Có phải Tiểu Bạch làm em tức giận không?” Có thể làm khuôn mặt Liên Hoa đen thế này hình như chỉ có con trai mới có khả năng.

“Không liên quan đến Tiểu Bạch” Liên Hoa lắc đầu được một nửa liền sửa lại lời, “Thật ra cũng có chút liên quan với Tiểu Bạch, nhờ nó có một trợ thủ đầy năng lực nên em mới biết được những chuyện này…”

Triển Thiếu Khuynh càng khó hiểu: “Là chuyện gì? Có nghiêm trọng không? Nếu anh có thể giúp được gì thì em cứ nói.”

Liên Hoa đi thẳng vào vấn đề: “Thiếu Khuynh, thật sự em tìm anh tới trao đổi nhờ anh giúp. Trợ thủ của Tiểu Bạch đã giúp em tra ra những tấm ảnh rất bất lợi với Ôn Như Cảnh, cô ta đã trác táng với rất nhiều đàn ông trước hôn nhân, em hoài nghi đứa bé trong bụng cô ta vốn không phải của nhà họ Đỗ! Hừ, cho nên em quyết định để cô ta và nhà họ Đỗ đấu nhau một phen, cần một – không, cần rất nhiều bên truyền thông và Internet cùng lúc công bố những bức hình này ra! Em muốn làm giống như chuyện của Tiểu Bạch lần trước, phải thật chặt chẽ, truyền thông trong tay nhà họ Triển, những người viết bài trên Internet, có thể cho em mượn họ dùng được không?”

“Tất nhiên là không có vấn đề!” Mặc dù nghe chuyện Ôn Như Cảnh làm có hơi giật mình nhưng anh lập tức nói không chút do dự, “Chuyện này có gì phải nói riêng? Kẻ thù của em chính là kẻ thù của anh, chỉ cần là chuyện em muốn làm, anh sẽ hỗ trợ vô điều kiện, chỉ cần có thể giúp được em, anh sẽ không từ chối!”!”

“Em cám ơn anh trước, chuyện này sẽ rất khó giải quyết, cần phải có chừng mực nên khá khó khăn…” Liên Hoa mở máy cho Triển Thiếu Khuynh xem những bức hình, nói ra suy nghĩ của bản thân, “Anh xem, chúng ta cần chọn ra những tấm bắt mắt nhất, phải so sánh có chừng mực, còn cả…”

“Ừ, phải, anh cảm thấy cái này…”

Lúc đầu Triển Thiếu Khuynh rất nghiêm túc cùng thảo luận phương án với Liên Hoa, mắt nhìn những bức hình khiêu dâm dơ bẩn xấu xí mà trong lòng anh thở dài.

Anh rất rõ ân oán của Liên Hoa với nhà họ Ôn cùng nhà họ Đỗ, cũng vô cùng hy vọng có thể giúp cô trừng phạt những kẻ thù đó, nhưng anh càng rõ hơn Liên Hoa tâm cao khí ngạo không chịu chấp nhận sự trợ giúp của người khác, cho nên chỉ có thể lẳng lặng nhìn cô tự báo thù.

Ôn Ngữ vì xuống tay độc ác với Tiểu Bạch nên bị Liên Hoa đưa vào bệnh viện tâm thần, nhưng vụ án FL tố cáo Ôn Thị sao chép ý tưởng vẫn đang thẩm lý, Liên Hoa với Ôn Như Cảnh gần đây cũng thái bình không một gợn sóng, nếu Liên Thị còn chưa về tay, nếu Ôn Như Cảnh chưa bị trừng phạt thì Liên Hoa chắc chắn sẽ không thỏa mãn.

Nhưng bây giờ cô đã tìm được chứng cứ, bắt đầu ra tay tàn nhẫn, cuối cùng đưa đến kết thúc sự thù hận trong lòng cô, có thể tận mắt thấy kẻ thù bị trừng phạt, Liên Hoa sẽ rất vui.

Mà điều có thể khiến cô vui vẻ, anh nhất định sẽ tận lực thực hiện.

Hơn nữa, Liên Hoa còn nói chuyện này cho anh biết, cũng làm anh vui vẻ khôn cùng. Nếu cô không coi anh là người đáng để tin cậy thì sẽ không đem chuyện báo thù ra thảo luận, cô bằng lòng nghe ý kiến của anh, có thể nghiêm túc trao đổi với anh, điều này nói rõ, anh đã chiếm được rất nhiều địa vị trong lòng cô.

Thịnh Thế Hoa Liên của Liên Hoa ở thành phố K cũng có kênh truyền thông, mà xì căng đan của Ôn Như Cảnh là tin tức mà mọi công ty truyền thông giải trí đều muốn có, cô giao cho truyền thông của Triển Thị, điều đó càng chứng minh cô có ý người một nhà nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.

Vậy thì chứng tỏ, cô bắt đầu suy nghĩ cho anh, đưa anh vào phạm vi chăm sóc…

“Anh đang nghĩ gì vậy, bước này rất khó khăn hay sao?” Liên Hoa nheo mắt, nhìn Triển Thiếu Khuynh thất thần bên cạnh, lại nhìn bản đồ phương án mình vẽ ra.

“Hả? Không, bước này không có vấn đề, em nói tiếp đi!” Triển Thiếu Khuynh thu lại suy nghĩ, tập trung vào đại nghiệp báo thù của Liên Hoa.

Trong lòng anh đã có quyết định, anh sẽ nhanh chóng hoàn thành tốt chuyện này!

Sáng hôm sau, trong biệt thự nhà họ Đỗ.

“Ba, con thấy đứa bé đạp!” Ôn Như Cảnh nằm ghế dựa ở vườn hoa, xoa cái bụng còn chưa nhô lên, bỗng kinh hỉ nhìn Đỗ lão gia tử đang nhàn nhã uống trà.

“Ha ha, là thật sao?” Ông nhìn con dâu, cười híp mắt, “Còn chưa tới ba tháng, đứa bé còn chưa thành hình, nhất định do con quá nhớ mong nó mới cảm thấy nó đạp! Còn muốn thấy máy thai thì phải đến tháng thứ năm!”

“Là vậy ạ?” Ôn Như Cảnh chuyển động, sùng bái nhìn ông cụ, nịnh nọt, “Ba, kiến thức của ba thật uyên bác, cái gì ba cũng biết! Bảo bối có ba làm ông nội, thật sự là có phúc khí ~”

“Ha ha, con thật biết ăn nói.” Tuy ông cụ nói vậy nhưng nụ cười càng rực rỡ chỉ thấy răng mà không thấy mắt, “Nào có phải tri thức gì, là mẹ Yến Thừa khi hoài thai nó ba mới biết… Bình thường cơ thể con rất yếu, nhưng khi mang thai ngược lại trông khỏe mạnh hơn, không giống mẹ nó, hồi đó thật sự khó khăn, từ khi có thai là bắt đầu nôn ói, cả nhà đều không sống yên ổn…”

“Chẳng trách từ bé Yến Thừa hiếu động, thì ra lúc trong bụng mẹ đã om sòm, chưa ra đời đã hành hạ mẹ một phen…” Ôn Như Cảnh che miệng cười.

Cô ta cúi thõng mắt, che đi một tia không đành lòng.

Từ lúc cô ta ngất xỉu ở tòa án, đợi khi cô ta tỉnh lại, mẹ đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần, cô ta khẩn cầu trăm điều, bệnh viện Lam Sơn không cho phép cô ta vào thăm bệnh. Trải qua hai ngày dày vò lẫn thống khổ, tâm tư của cô ta đã thay đổi.

Mẹ đi rồi, không còn ai có thể bày mưu tính kế cho cô ta nữa, cuộc đời của mẹ nhất định phải sống trong bệnh viện tâm thần, cho dù phát hiện không có điên thì tương lai cũng sẽ điên.

Một người mẹ điên sẽ làm giảm giá trị cô ta, một người mẹ giết người tâm thần càng khiến cô ta vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được.

Cho nên, mẹ cô ta bây giờ chỉ có một, chính là mẹ của Đỗ Yến Thừa, người vợ đã mất của Đỗ lão gia tử, không còn bao gồm người mẹ Ôn Ngữ của cô ta.

Cô ta là tráng sĩ chặt cổ tay thằn lằn chặt đuôi, cô ta làm vậy vì cuộc sống sau này, nhà họ Đỗ không hi vọng con dâu lúc nào cũng nhớ tới một tội phạm giết người, càng không hi vọng cháu trai nhà họ Đỗ có một người bà tâm thần, cho nên, cô ta nhất định phải quên mẹ, quên người đàn bà dã không thể cứu được nữa kia.

Sau một hồi buồn bã, Ôn Như Cảnh lại ngẩng đầu lên, rót cho ông cụ một tách trà, mỉm cười nói: “Ba, nhưng ba xem bây giờ Yến Thừa rất hiếu thuận với ba, dù con trẻ có bướng bỉnh cỡ nào cũng biết ba là người tốt nhất, cho nên cháu trai của ba nhất định sẽ rất nghe lời!”

Ôn Như Cảnh thiệt xán liên hoa [2] vuốt mông ngựa, ông cụ và đứa bé trong bụng mới là chỗ dựa tương lai của cô ta, mẹ đã không còn bất cứ công dụng gì, cô ta sẽ không nghĩ tới kẻ điên phải sống hết quãng đời còn lại trong bệnh viện tâm thần; Ôn Thị cũng sắp đổ, chung thẩm cuối cùng của tòa án chẳng mấy mà có phán quyết, nếu không xảy ra kỳ tích gì, Ôn Thị sẽ nhanh chóng không còn thuộc về cô ta nữa, nó sẽ trở về bên cạnh Liên Hoa…

[2] Điển cố “thiệt xán liên hoa” xuất phát từ sự tích về cao tăng Đồ Trừng thời Nam Bắc. Cao tăng truyện và Tấn thư – Nghệ thuật truyện: Phật Đồ Trừng có ghi: Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Đài Châu, Chiết Giang) triệu kiến Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh. Đồ Trừng bèn đem ra một bát nước, thắp hương niệm chú, không bao lâu, từ trong bát nước mọc lên một đóa sen xanh chói lọi, người ngoài nhìn vào trong lòng khoan khoái. Người đời sau mới dùng thành ngữ “thiệt xán liên hoa” để chỉ tài ăn nói.

Cô ta sắp mất đi mọi thứ, cho nên cô ta nhất định phải nắm chặt nhà họ Đỗ, cắm rễ thật sâu ở đây!

Chọn tập
Bình luận