Liên Hoa phản bác lại nói: “Mục Thần, anh không cần nói như vậy để Tiểu Bạch trốn tránh trách nhiệm, là lỗi của nó, nó sẽ thừa nhận. Tiểu Bạch, nói rõ ràng chuyện này, chờ chú Mục tha thứ cho con thì mới được ăn cơm.”
“Chuyện này nói rõ ràng rồi mà, anh vốn không có trách Tiểu Bạch, ăn cơm thật ngon đi!” Mục Thần cười với Tiểu Bạch, để cho nhóc con kia ăn cơm thật ngon là tốt rồi.
“Con trai mà, bướng bỉnh ham chơi là bình thường.” Mục Thần tận sức nói tốt Tiểu Bạch với Liên Hoa, “Tiểu Bạch mới mấy tuổi, Liên Hoa em không cần lấy tiêu chuẩn của người lớn áp đặt cho Tiểu Bạch, bé giữ lại tính tình trẻ con là chuyện tốt, lần này có thể chỉ huy người khác làm ra tin tức kinh hoàng ở Mỹ, Tiểu Bạch thật sự rất lợi hại, em nên cao hứng mới phải!”
Ánh mắt Mục Thần vụng trộm liếc nhìn Tiểu Bạch nghiêm túc ăn cơm, nhóc con kia có vì anh cầu tình mà sinh ra chút hảo cảm với anh? Tiểu Bạch nhất định phải sớm một chút thừa nhận anh, có đồng đội Tiểu Bạch này, anh theo đuổi Liên Hoa nhất định là làm ít công to.
“Nó gây ra chuyện sai lầm, sao anh còn có thể khích lệ nó chứ! Anh không cần làm hư nó….” Liên Hoa bất đắc dĩ, nhìn Tiểu Bạch hỏi, “Tiểu Bạch, nói cho chú Mục nghe, về sau còn làm như vậy không, sau này con phải làm thế nào?”
“Thỉnh thoảng sẽ không làm loại chuyện đó…” Tiểu Bạch miệng chứa đồ ăn, vừa nhai nuốt vừa lẫn lộn nói không rõ ràng, “Thỉnh thoảng phải cười giỡn thật nhiều, nói chuyện tốt nhất. . . . . khụ khụ khụ khụ!” Đang nói, Tiểu Bạch bỗng nhiên trong miệng bị mắc nghẹn, toàn bộ mặt lập tức đỏ bừng lên, bắt đầu liên tục ho khan không ngừng.
“Cẩn thận một chút, không phải mẹ đã dặn trong miệng có đồ ăn không được nói sao. . . ” Liên Hoa vội vàng rót nước cho con trai, vừa cho Tiểu Bạch uống nước vừa nhẹ nhàng vỗ lưng cho bé, “Con chậm một chút, không thể nuốt xuống một ngụm rồi nói tiếp sao. . .”
“Tiểu Bạch có sao không, có muốn đi bệnh viện xem một chút không, bé ho khan rất kịch liệt?” Mục Thần không có kinh nghiệm nuôi con nhỏ bị hoảng sợ, luống cuống tay chân không biết hỗ trợ như thế nào.
“Khụ khụ . . . khụ!” Tiểu Bạch cố sức nuốt nước trà vào cổ họng đang bị đồ ăn tắc nghẽn, gương mặt trắng mịn cũng không hề lộ vẻ mặt đau đớn, bé mới xấu hổ nói, “Mẹ, con không sao. . . Vừa rồi ăn hơi nhanh chút . . . . .”
“Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi!” Mục Thần nhẹ nhàng thở ra, dịu dàng nói với Tiểu Bạch, “Thích gì cứ việc từ từ ăn, không cần phải gấp, Tiểu Bạch, con thích ăn gì có thể tiếp tục chọn. . .”
Mục Thần âm thầm đắc ý, xem ra Tiểu Bạch thật thích đồ ăn ở khách sạn này, không uổng phí anh để trợ lý Khổng Vi Hiên sưu tầm nhiều mỹ thực ở thành phố K, có thể làm cho Tiểu Bạch hài lòng, bọn họ vất vả chút cũng không uổng phí.
“Ăn cơm có thể cuống cuồng sao! Về sau không được như vậy!” Liên Hoa thực bất đắc dĩ với con trai, cô nhíu mày hỏi, “Vừa rồi con hàm hàm hồ hồ nói cái gì làm cho chúng ta nghe không rõ, lặp lại lần nữa đi!”
“Tiểu Bạch lè lưỡi: “Con nói là. . . . . con sẽ không như vậy, về sau sẽ học cho tốt chí tiến thủ mỗi ngày (hướng về phía trước).”
“Ai muốn nghe lời nói khách sáo phổ thông này, mẹ muốn nghe con nói cụ thể!” Liên Hoa vẫn không hài lòng với Tiểu Bạch, con trai tuyệt đối vẫn đang đối địch với Mục Thần, nói những lời này cũng như chưa nói vậy, cô chất vấn Tiểu Bạch, “Con quên lúc đi đến đây mẹ nói gì với con sao, con cứ tiếp tục không nghe lời như vậy sao?”
“Liên Hoa, không nên luôn phê bình Tiểu Bạch đâu, bé rất đáng yêu rất thông minh, không nên làm mất đi bản sắc của bé.” Mục Thần vội nói chen vào, vì giảng hòa can ngăn hai mẹ con, “Thức ăn mang lên lâu như vậy rồi, em một miếng vẫn còn chưa ăn, đây em mau nếm thử món bên này, một lát nguội rồi sẽ không ngon! Chúng ta vừa ăn vừa tán gẫu, Tiểu Bạch hãy ăn nhiều một chút!”
Liên Hoa không còn cách nào, đành phải tạm thời buông tha cho Tiểu Bạch, để cho bé cứ cúi đầu ăn cơm. Cô thì cứ tùy ý cùng Mục Thần tán gẫu, lời nói thoải mái, vui vẻ làm cho bầu không khí bữa cơm càng vô cùng khoan khoái, nhưng mỗi lần Liên Hoa và Mục Thần nói đến đề tài thâm nhập, muốn đề cập đến giới hạn suy nghĩ về chuyện tình cảm trong lòng thì Tiểu Bạch dùng đủ loại phương thức đánh gãy lời nói của hai người, nói chêm vào chọc cười một phen, làm cho chủ đề kia cuối cùng cũng không tiến hành được.
Liên Hoa rất nhanh nhìn thấu suy nghĩ coi chừng của con trai, vừa không biết làm sao lại mang tức giận nhìn Tiểu Bạch, cô còn có thể làm sao để Tiểu Bạch con trai nhà mình an tâm đây? Cái gì cần nói cô đã nói hết rồi, nhưng Tiểu Bạch sao vẫn cứ công kích đối với động vật giống đực không sai biệt khác tiếp xúc cô, lúc nào cũng lo lắng cô sẽ bị cướp đi đây. . . Mục Thần thật sự là bị tai bay vạ gió, vừa vặn gặp phải Tiểu Bạch tùy hứng nhất, luôn luôn phản khán nhất. . . . .
Sau khi Mục Thần mấy lần bị cắt ngang lời, cũng phát hiện ra Tiểu Bạch kháng cự ý tứ của anh. Mặc dù anh bị Tiểu Bạch đả kích một cách nhỏ nhặt, nhưng anh rất nhanh phấn chấn tinh thần. Thay đổi cách suy nghĩ, tình hình bây giờ là anh cũng không nhất nhất chiếm ưu thế, ít nhất anh bây giờ còn có cơ hội được Tiểu Bạch đả kích, quá trình theo đuổi của anh Tiểu Bạch hết sức có khả năng bài xích, đã được anh làm cho Liên Hoa cùng Tiểu Bạch rất cảm động tiếp nhận anh, mà tên Triển Thiếu Khuynh kia hoàn toàn không biết Tiểu Bạch tồn tại, theo xuất phát điểm thì bên kia thua xa, nhất định là không có kết quả tốt.