Bóng đêm mờ mịt vừa mới phủ xuống, hoàng hôn nhẹ nhàng rút đi, ở trong khu biệt thự xa hoa của vùng ngoại ô thành phố K lại biểu lộ ra không khí khẩn trương khác hẳn với bình thường.
“Quản gia Tôn, mười lăm phút sau tổng giám đốc sẽ đến biệt thự, Triển tổng muốn ông chuyển lời cho thiếu gia, hi vọng lần này không phải là trò chơi ‘ sói đến đấy’”
“Trợ lý Lãnh, lần này thiếu gia thật không giống với những lần trước, tôi bảo đảm, thiếu gia tìm lão gia bàn bạc nhất định là có chuyện cực kỳ quan trọng!” Quản gia Tôn bảo đảm với trợ lý Lãnh ở đầu dây điện thoại bên kia, dù hai năm qua, thiếu gia đều vì những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể mà gọi lão gia trở về giày vò, nhưng hôm nay, ông xác định thiếu gia sẽ không để cho lão gia thất vọng.
“Ông chứng kiến thiếu gia lớn lên từ nhỏ, ông có thể xác định như vậy, tôi sẽ nhắc nhở cho tổng giám đốc có thể ôm hi vọng.” Trợ lý Lãnh nghiêm túc gật đầu nói, trên khuôn mặt dãi gió dầm mưa của ông ta hơi nở nụ cười, ông và quản gia Tôn là những người đã phục vụ Triển thị qua nhiều thế hệ, nguyện vọng duy nhất chính là thiếu gia có thể đứng lên .
“Hừ, lời nói của thằng nhãi ranh đó ta sẽ không bao giờ tin nữa !”Triển lão gia hừ lạnh một tiếng, ông ngồi ở bên cạnh trợ lý Lãnh nên ông nghe rất rõ ràng cuộc đối thoại của hai người “Trợ lý Lãnh, tôi trở về biệt thự cũng không phải là vì nó, cậu thông báo với ông ta làm gì!”
“Tổng giám đốc, là tôi nhiều chuyện.”Trợ lý Lãnh cúi đầu nhận lỗi. Ông hiểu rõ hai cha con này, đều có cá tính quật cường, tinh thần không khuất phục, gặp nhau liền biểu hiện như kẻ thù truyền kiếp. Dù Tổng giám đốc yêu thương thiếu gia, vì một câu nói của thiếu gia mà đẩy tất cả công việc xuống, trong miệng cũng không một câu thừa nhận
Một chiếc BMW màu xám bạc vững vàng dừng ở trước cửa biệt thự, một hàng người làm yên lặng nghênh đón lão gia đến, Triển lão gia chỉ khoát khoát tay để cho bọn họ đi làm việc của mình, liền nóng lòng theo quản gia Tôn lên lầu, dù ông mạnh miệng nhưng bây giờ trong lòng của ông nhớ đều nhớ thương đứa con trai duy nhất, rốt cuộc Thiếu Khuynh muốn nói chuyện gì với ông?
“Nhãi ranh, trời đã tối rồi, sao lại không bật đèn?” Vừa bước vào cửa phòng, ông liền cau mày, nó vẫn còn giấu mình ở trong bóng tối sao?
Dùng tay bật đèn, cảnh tượng trước mắt khiến bước chân của ông loạng choạng, suýt nữa đứng không vững mà té ngã trên đất.
Ông vội vàng vịn vào vách tường, đưa tay lên dụi dụi mắt, ông không có nhìn lầm đi, ánh mắt của ông không có già đến nỗi sinh ra ảo giác chứ!
Dưới ánh đèn, Triển Thiếu Khuynh giống như là một gốc cây cổ thụ, thẳng tắp kiên định, trầm ổn, bình tĩnh.
“Thiếu . . . . . Thiếu Khuynh, là con sao, cha không nhìn lầm à. . . . . .” Thân thể Triển lão run rẩy không cách nào khống chế, một đôi tay nắm chặt vách tường, móng tay bấm chặt lòng bàn tay.
Con ông, ông đã từng kiêu ngạo vì sự xuất sắc của con trai ông, Triển Thiếu Khuynh vì gặp sự cố ngoài ý muốn mà tinh thần sa sút, hiện tại đang đứng vững vàng ở giữa căn phòng.
Anh không có dựa vào xe lăn, không có chống gậy, anh dựa vào sức lực của mình đứng ở đó!