Edit: Thanh Xuân.
“Ba, con không có, con không có không để ý đứa bé của con! Nó là tâm can bảo bối của con, không ai quan trọng hơn nó……” Ôn Như Cảnh ôm bụng bắt đầu nức nở, lqd nhưng vừa bắt đầu khóc thút thít, cô vờ đáng thương cố gắng giữ chặt nước mắt, nghẹn ngào nói, “Thật xin lỗi, con không nên khóc, khóc sẽ không tốt cho đứa bé……”
Đỗ lão gia thấy Ôn Như Cảnh khóc lập tức không tức giận, giọng nhẹ an ủi cô nói: “Như Cảnh con biết, ba không phải ý này…… Ba không đành lòng nhìn con vì chuyện của mẹ con mà làm ảnh hưởng tới cơ thể, đừng khóc, mới vừa tỉnh lại, nếu lại khóc đến bất tỉnh, cháu của ba sẽ trách ông nội là ba đây!”
“Dạ……” Ôn Như Cảnh lau nước mắt, yếu ớt hỏi, “Ba, rốt cuộc mẹ con thế nào? Chẳng lẽ, chẳng lẽ mẹ sẽ bị nhốt tù, thật sự không có cách nào cứu vãn sao……”
“Sao ba có thể để mẹ con bị nhốt tù chứ!” Ông cụ Đỗ vô cùng đau đớn thở dài một hồi, nhìn Ôn Như Cảnh một cái, nói với cô, “Sau khi phiên tòa kết thúc, lại có phát triển mới, con phải chuẩn bị tâm lý! Con xem những thứ này, chẳng lẽ còn cho là có thể cứu bà ấy à…… Sao mẹ con lại giống như người điên đi giết người chứ, hơn nữa đối tượng còn là Liên Hoa và con trai nhà họ Triển! Lúc sát hại đứa bé kia đã để lại chứng cứ không thể chối cãi!”
Ông đưa bài báo mới ra cho Ôn Như Cảnh, trên trang đầu bài báo là tiêu đề nhìn thấy mà giật mình: “Ngày xưa phu nhân hôm nay tội phạm, kẻ giết người trời không tha!” Ôn Như Cảnh nóng lòng cầm lấy, liếc nhìn đọc bài báo nhanh như gió, llêqquýđônn nó kể tường tận phiên tòa mở hôm nay. Chữ viết bình thường miêu tả nguyên nhân hậu quả của phiên tòa, mà cường điệu nhấn mạnh là đoạn băng ghi hình làm chứng cứ trên tòa kia, bọn họ xuất hiện trên mặt giấy!
Trên bài báo phân tích cụ thể quá trình mẹ cô đẩy con trai Liên Hoa xuống lầu, thần thái động tác tướng mạo quần áo đều là của mẹ, không có một chút che giấu! Mà tòa tuyên án mẹ kế điên cuồng xấu xa cũng bị nói rõ ràng, người điên kia là một phu nhân tiều tụy, theo tờ báo đã bị mọi người thấy rõ……
Nhìn văn hay ảnh đẹp miêu tả tường tận cụ thể, những dòng chữ kia từng từ đâm thẳng vào tim gan, những hình ảnh kinh hồn kia, ngay tức khắc lòng của cô lạnh lại.
Thật, thật sự không cách nào cứu mẹ,……
Ôn Như Cảnh tuyệt vọng kéo ống tay áo ông cụ Đỗ, lẩm bẩm nói: “Ba, lời đồn đãi của truyền thông sẽ qua rất nhanh, không bao lâu bọn họ sẽ hoàn toàn quên chuyện này, phải hay không? Xin ba giúp con dặn các phóng viên một chút, để cho bọn họ không viết bài về chuyện này nữa, rất nhanh chuyện này sẽ mất tích không dấu vết……”
“Con cho rằng chỉ có bài báo ư, nếu như vậy ngược lại dễ làm! Nhưng bây giờ trên mạng cũng đang điên cuồng đăng lại đoạn phim mẹ con giết người, nhà họ Triển huy động tất cả lực lượng khuếch trương việc này lên, hạ quyết tâm không chết không thôi, không thể nào đè chuyện này xuống được!” Tâm lực ông cụ Đỗ quá mệt mỏi lắc đầu, “Áp lực dư luận quá mức nghiêm trọng, lời người đáng sợ, nếu như Liên Hoa nhắc tới chuyện chống án, hình phạt mà mẹ con nhận lấy nhất định sẽ nghiêm trọng hơn!”
“Sao có thể, tại sao có thể như vậy……” Ôn Như Cảnh ngơ ngác ngây ngẩn cả người, bây giờ cô và mẹ không phải là nên nhìn Liên Hoa đau lòng vì mất máu mủ mà vui mừng như được tính ư, tại sao kết quả cuối cùng là hai mẹ con cô khổ sở muốn chết, phải nhận lấy vô vàng tra tấn!
Ban đầu mẹ nghe lời của cô, vì mục tiêu không bại lộ, vì không tiết lộ bí mật, cô mới có thể không mượn tay người khác mà tự mình đi đẩy con trai Liên Hoa xuống lầu, nhưng vì sao lại cố tình để lại chứng cứ để bị toag khởi tố đây! Rõ ràng là chuyện không chê vào đâu được, đến tột cùng là cái gì đã làm thay đổi tất cả quỹ đạo!
Ôn Như Cảnh hoàn toàn sụp đổ khóc lóc cầu xin: “Ba, ba kiến thức rộng rãi, ba mưu tính sâu xa, ba chỉ con đường sáng giúp con đi, muốn con làm gì, như thế nào mới có thể cứu mẹ con……”
“Hiện tại, cũng chỉ có một biện pháp, con hãy nghe ba nói……” Ông cụ nhỏ giọng ghé vào tai cô nói nhỏ, nói toàn bộ kế hoạch, ông hỏi, “Đây là biện pháp tốt nhất, con cảm thấy như thế nào?”
“Làm sao sẽ đến nước này, ba lại muốn để cho mẹ con giả…… Sẽ không, Liên Hoa nói con trai cô ta không chết, như vậy mẹ con cũng sẽ không bị tuyên án tử hình phải không!” Ôn Như Cảnh vừa nghe xong kế hoạch của ông cụ, lắc đầu không muốn tin tưởng, l.qđ cô khủng hoảng nói thầm, “Mẹ sẽ không bị phán tử hình, mẹ còn có cơ hội ra tù…… Đúng, mẹ có thể giảm hình phạt, có thể rất nhanh hết hạn tù, chúng ta cũng có thể để mẹ sống rất tốt trong tù, không để cho mẹ bị khi dễ bị hành hạ……”
“Con không nên ngây thơ như vậy, người mẹ con chọc không phải là người dân bình thường, bà ấy mưu sát máu mủ ruột thịt của nhà họ Triển!” Ông cụ Đỗ lập tức phá vỡ ảo tưởng của cô, “Tòa án sẽ không phán tử hình, nhưng nhà họ Triển tùy tiện giết chết một người ở trong tù không cần tốn nhiều sức! Chẳng lẽ con hy vọng mẹ con chết không minh bạch ở xó xỉnh nào đó sao, sau đó một trăm năm cũng không phá được án sao!”
“Ba……” Ôn Như Cảnh nhắm chặt hai mắt run không ngừng, qua hồi lâu, rốt cuộc cô cắn môi hạ độc ác, gật đầu nói, “Được, vậy làm như ba nói…… Ba nói rất đúng, cho dù để mẹ vĩnh viễn không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cũng tốt hơn ngồi tù rồi không minh bạch chết! Ba, tất cả đều giao cho ba, làm phiền ba hao tâm về chuyện nhà con……”
“Được, con yên tâm. Con nuôi dưỡng đứa nhỏ trong bụng cho tốt, cái gì cũng đừng quan tâm.” Ông cụ đắp chăn cho Ôn Như Cảnh, an ủi cô nói, “Mặc dù nhà họ Đỗ không có cách nào chạm đến nhà họ Triển, nhưng ngụy tạo một chứng cứ cho mẹ con vẫn chưa phải khó khăn, chuyện này giao cho Yến Thừa đi làm.”
“Cám ơn ba……” Ôn Như Cảnh gật đầu, ngẩng đầu hỏi, “Yến Thừa đâu rồi, con vẫn chưa nhìn thấy anh ấy, anh ấy còn đang bận sao?” Ôn Như Cảnh mang theo ba phần mong đợi bảy phần thấp thỏm, nhỏ giọng hỏi ông cụ. Nếu như ngay cả té xỉu cũng không làm cho Yến Thừa đến nhìn cô một cái, thì ngay cả đứa nhỏ trong bụng Yến Thừa cùng không hề quan tâm đến, như vậy sau này cô phải lôi kéo chồng mình như thế nào đây……
“Yến Thừa ——” Ông cụ chần chờ một chút, mới cười nói, “Đương nhiên nó tới thăm con! Chỉ là khi đó con còn ngủ, nó quan tâm nhìn con, lại đi chuẩn bị chuyện của mẹ con rồi. Con an tâm nghỉ ngơi, đứa bé quan trọng nhất, cũng đừng giận Yến Thừa, l^q”đ sau này ba giúp con dạy dỗ nó!” Ông cụ không đành lòng nói ra chân tướng cho con dâu biết, thật từ đầu tới cuối Yến Thừa cũng không tới, con trai gần như lấy công ty là nhà, hoàn toàn không muốn tới gặp người cha là ông này cùng với người vợ mới cưới!
“A, là như thế sao……” Khóe mắt Ôn Như Cảnh rơi xuống một giọt lệ, sao cô không nghe ra ông cụ nói dối chứ.
Mẹ thành người mang tội giết người, chồng thành người tàng hình, cuộc sống sau này của cô đều phải dựa vào ba chồng và đứa nhỏ trong bụng, cô nên vì mình mưu tính nhiều hơn……