“Cám ơn.” Liên Hoa không dấu vết rụt ngón tay lại, cô lặng lẽ nhìn bốn phía, cũng may, không ai để ý việc nhỏ này, nếu không cô lại phải làm rõ với Tiểu Bạch.
Triển Thiếu Khuynh cảm nhận được Liên Hoa vội vàng né tránh, mi tâm nhíu lại, lại cố ý không buông tay, cố ý cầm ngón tay nhỏ trắng như ngọc của cô, bức bách nhìn cô: “Liên Hoa, em trốn cái gì? Chẳng lẽ không muốn cùng anh tiếp xúc? Có chuyện không cần nhắc tới, mà có thể làm cho sự thật không xảy ra. . . .”
“Triển thiếu gia, xin buông tay!” Liên Hoa cau mày, chợt cô rút ngón tay ra, từ từ cách xa Triển Thiếu Khuynh bên cạnh, nhỏ giọng trách mắng, “Chẳng lẽ Triển thị đều đối xử với đối tác như vậy sao? Chẳng lẽ Triển thiếu gia rời khỏi thương trường quá lâu, quên công và tư phải rõ ràng? Bây giờ đang là làm việc, không cần nhắc đến chuyện riêng tư!”
Cô sợ Triển Thiếu Khuynh nhắc tới quan hệ giữa hai người, trừ một đêm kia vào năm năm trước, cơ hồ giữa hai người không có giao tình nào, lúc anh nổi ở thương trường thì cô vẫn đang nép dưới cánh của cha làm học sinh, không quen nhau cũng chưa bao giờ gặp mặt. Cho dù bây giờ, số lần cô thấy Triển Thiếu Khuynh cũng đếm trên đầu ngón tay, lại cứ cùng anh làm ra chuyện thân mật, lại có máu mủ là Tiểu Bạch, thật là vừa quen thuộc vừa xa lạ. . . .
Cô không hi vọng Triển Thiếu Khuynh nói đến quan hệ mật thiết của hai người, hình như anh vẫn chưa quên chuyện cũ, nhưng bọn họ có là cái gì đây? Cũng chỉ coi như tình một đêm?
Đang nói chuyện, Ôn Như Cảnh lại đứng lên.
Cô ta lau sạch sẽ nước mắt, ngẩng đầu đối diện với Liên Hoa tuyên bố, “Bây giờ Ôn thị là công ty của tôi, là kế thừa tài sản hợp pháp của cha. Liên tổng, thương trường như chiến trường, mặc dù tình cảm của chúng ta sâu đậm, nhưng Ôn thị chính thức cùng cô cạnh tranh ở thành phố K. Tôi nhắc nhở cô một câu, không cần làm theo ý nghĩ của cha, bản quyền thiết kế năm đó của Liên thị đều ở trong tay của Ôn thị, cô phải cẩn thận nếu không lại sao chép lại thiết kế của Ôn thị.”
Liên Hoa kiêu ngạo nâng cằm, đáp trả khiêu khích của Ôn Như Cảnh: “Cám ơn Ôn tổng nhắc nhở, chẳng qua tôi từ hai bàn tay trắng đến giờ, nếu như xảy ra việc sao chép, tại sao có thể để cho tôi thiết kế đây? Ôn tổng vẫn là lo lắng cho công ty của mình đi, rầm rộ đến hiện tại bây giờ, nếu Ôn thị xảy ra chuyện sao chép, giống như sẽ thua môt ván bài rồi.”
Ôn Như Cảnh mím môi thật chặt, không nói thêm câu nào nữa, giống như con chim nhỏ nép bên người Đỗ Yến Thừa.
Cô hiểu một chuyện, tranh cãi với Liên Hoa miệng lưỡi bén nhọn, bất luận như thế nào người thua cũng là cô, nhưng lấy tài nghệ của Ôn thị, đối đầu với Thịnh Thế Liên Hoa là không có chút phần thắng nào.
Cô muốn dựa vào người đàn ông bên cạnh, chỉ có nhà họ Đỗ mới có thể che chở mẹ con cô. . . . .