Uyển Nhu nhẹ nhàng cầm tay trấn an Liên Hoa, tiếp theo liền muốn xông lên phía trước: “Đáng ghét, vừa nói Đỗ Yến Thừa cặn bã, bây giờ hắn đã tới cửa!”
Liên Hoa kéo Uyển Nhu tính khí nóng nảy, cười nhạt nói: “Tớ còn chưa tức giận, cậu tức giận cái gì. Để tớ tới đó, nếu không ngăn được để cậu ra tay được không?”
Nói xong, Liên Hoa ưu nhã đi đến đại sảnh, đi tới trước Đỗ Yến Thừa trang nhã tuấn tú và Ôn Ngữ quần áo đắt tiền đằng sau, lạnh lùng hỏi: “Hai người đến công ty của tôi làm gì?”
Đỗ Yến Thừa và Ôn Ngữ cùng quay đầu lại, Ôn Ngữ cười dịu dàng và từ ái: “Liên Hoa, cái đứa bé này, trở lại thành phố K cũng không liên lạc với dì, nên dì cùng với Yến Thừa đến công ty tìm con, mới có thể nhớ chúng ta là người nhà phải không?”
Mặt Liên Hoa lập tức trầm xuống: “Tôi không cần loại người như bà quan tâm! Tôi còn muốn sống lâu, hai người có chuyện gì nói thẳng đi!”
So sánh với Ôn Như Cảnh giả tạo thiếu nữ nhu nhược như hoa sen trắng, Liên Hoa càng hận Ôn Ngữ trước mắt, bà ta đã là người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi dịu dàng, từ ái, nhưng không biết bà ta lại dùng thủ đoạn lừa gạt lấy tài sản của Liên thị, còn muốn đưa cô vào chỗ chết! Con gái nhà họ Ôn lại đi quyến rũ người đàn ông mà cô yêu nhất, mẹ cô ta mới chính là lòng lang dạ sói, lấy đi thứ quan trọng nhất của cô là Liên thị! Bây giờ vẫn không biết xấu hổ tìm cô diễn tiết mục mẹ hiền con thảo!
“Liên Hoa, dì nghe Như Cảnh nói con với mọi người có hiểu lầm, dì có thể giải thích. . . . . .” Ôn Ngữ dịu dàng nói.
“Đủ rồi, nếu như không có chuyện gì, tiễn khách!” Liên Hoa cắt ngang, quay đầu đi.
“Chúng tôi đi thăm em, Liên Hoa, em làm sao lại nói chuyện với dì như vậy!” Đỗ Yến Thừa chặn trước người Liên Hoa, “Dựa vào tình cảm của chúng ta trong quá khứ, hoàn toàn không cần phải đối chọi gay gắt như vậy, chúng ta không thể ngồi xuống từ từ nói chuyện sao?”
Liên Hoa nhíu mày, Đỗ Yến Thừa có thể nói như vậy, đối với đại thiếu gia của nhà họ Đỗ mà nói đã là ăn nói khép nép lắm rồi, hôm nay hắn tìm cô, không lẽ nhà họ Đỗ đã xảy ra chuyện.
“Không cần, Thịnh Thế Liên Hoa và nhà họ Đỗ không dính dáng tới nhau, tôi với anh và mẹ con nhà họ Ôn không có gì để nói” Liên Hoa nhún vai, bỗng chốc đoán được cái gì, cô cười lạnh, “Dĩ nhiên, nếu như các người tìm tôi để nói chuyện về thiết kế với Triển thị, nghĩ muốn thăm dò phương án của chúng tôi, tôi chỉ có một câu, không thể trả lời”
Mặt Ôn Ngữ âm trầm, kéo Liên Hoa thì thầm: “Liên Hoa, trên thương trường chưa từng có đối thủ và bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn. Dì, Như Cảnh, Yến Thừa và con đều biết rõ, bây giờ vứt bỏ ân oán trước kia, chúng ta hợp tác không tốt sao? Con về, mọi người có thể cùng nhau kiếm tiền, xưng bá thị trường thiết kế ở thành phố K!”
“Tôi chỉ biết, trên thế giới này có kẻ thù vĩnh viễn, đến chết cũng không bỏ kẻ thù!” Liên Hoa trào phúng, “Hợp tác với các người, tôi sợ không biết mình chết lúc nào!”