Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 237: Đồ đê tiện

Tác giả: Tả Nhi Thiển
Chọn tập

“Đừng nói đến nó nữa!” Ông cụ giận hừ mũi, “Mới sáng ra, con nhắc tới nó làm gì! Từ hôm đó nó bỏ nhà đi đã mấy ngày rồi! Thằng con bất hiếu hỗn láo, cho dù bị ta đóng băng hết tài khoản chi phiếu cũng không thèm về, thật muốn ta tức chết!”

“Ba, ba đừng nóng giận!” Ôn Như Cảnh không ngờ lại chữa tốt thành xấu, vội xoa dịu, “Yến Thừa còn trẻ, có rất nhiều điểm không thể hiểu rõ được như ba, anh ấy làm sai điều gì con thay mặt anh ấy nói xin lỗi với ba, mong ba đừng tức giận ảnh hưởng tới thân thể…”

Ông cụ hầm hừ: “Hừ, nếu bây giờ nó xuất hiện trước mặt ta, ta sẽ không tức giận nữa! Thằng nhóc thối, nếu nó có một nửa ngoan ngoãn của con thì ta đã sống lâu trăm tuổi…”

Trong lúc hai người đang nói chuyện, một người làm chạy nhanh tới.

“Lão gia, thiếu gia đã về!”

Ông cụ ngạc nhiên đứng dậy, không ngờ lời mình mới nói đã trở thành sự thật, tuy bất ngờ nhưng ông rất vui vẻ: “Thật sao! Thằng nhóc thối đó, cuối cùng đã cam chịu về nhà! Còn không mau gọi nó tới đây!”

Trên gương mặt người làm công có vẻ mất tự nhiên, ông ta nói đứt quãng: “Lão gia, nhưng… nhưng thiếu gia trông có vẻ, có vẻ…”

“Sao vậy?” Ôn Như Cảnh hỏi, “Yến Thừa làm sao?”

Cô ta lo lắng: “Có phải thân thể anh ấy không khỏe không? Có phải trông rất nhếch nhác? Ở bên ngoài nhất định đã chịu khổ… Đều là lỗi của con, khiến anh ấy tức giận bỏ nhà đi…” Ôn Như Cảnh lo lắng nói với ông cụ, “Ba, con phải đi gặp anh ấy, ba chờ đây nhé, con đi đón anh ấy!”

“Như Cảnh!” Ông cụ lập tức ngăn con dâu, xoa dịu cô ta, “Yến Thừa đã về rồi, con cũng không cần vội, là nó không hiểu chuyện, là nó muốn bỏ nhà đi, chịu khổ một chút là phải! Như Cảnh, con với ta chờ ở đây, để nó tới nhận lỗi!”

“Ba…” Ôn Như Cảnh còn muốn nói nhưng không thể làm trái ý ông cụ, im lặng ngồi xuống, nói lòng nhìn lối vào vườn hoa, chờ chồng trở về.

Một lúc lâu sau, mấy người làm khác tới báo: “Lão gia, thiếu phu nhân, thiếu gia tới.”

Đỗ lão gia tử và Ôn Như Cảnh đều vui mừng đứng lên, trông mong đợi Đỗ Yến Thừa.

Rốt cục, bóng dáng cao lớn xuất hiện, đi nhanh qua các khóm hoa xanh tươi tốt, mơ hồ còn có khí thế mưa gió sắp đến.

Ôn Như Cảnh quan tâm nhìn Đỗ Yến Thừa, anh gầy đi, ria mép cũng mọc đầy, quần áo trên người bẩn thỉu, chiếc áo sơ mi luôn sạch sẽ bằng phẳng giờ đây đầy nếp nhăn, Yến Thừa anh ấy, mấy ngày qua sống bên ngoài không tốt…

“Yến Thừa!” Ôn Như Cảnh chạy tới đón, lo âu nói, “Yến Thừa, anh nhìn bản thân anh này, ở ngoài khổ sở như thế vì sao không về! Yến Thừa, sao anh lại như vậy…”

“Chát!”

Một cái tát vang dội hết sức chuẩn xác đánh lên gương mặt Ôn Như Cảnh, cơ thể nhu nhược của cô ta dưới cái tát toàn lực không cách nào giữ vững mà ngã xuống đất.

“A!” Ôn Như Cảnh ngã xuống nền đá, tay xước một vệt nhưng trái tim mới là nơi đau đớn nhất.

“Yến Thừa, anh…” Cô ta bụm má, không dám tin nhìn người ra tay, Đỗ Yến Thừa thở hổn hển nhìn xuống cô ta, nét mặt căm thù đến tận xương tuỷ như muốn độc ác giết chết cô ta.

Lời muốn nói tắc ở cổ, Ôn Như Cảnh hoảng sợ nhìn chồng mình, vì sao, vì sao Yến Thừa vừa gặp mặt đã muốn đánh cô ta, cô ta cũng không có làm gì, vì sao nhìn cô ta như thế, nhìn như muốn giết cô ta…

“Mày làm gì vậy hả!” Đỗ lão gia tử hoảng sợ nhìn cảnh tượng vừa xảy ra, lấy lại tinh thần, ông chạy tới cầm tay con trai, hét lên với Đỗ Yến Thừa, “Thằng nhóc thối tha, mày muốn làm gì! Như Cảnh đang có thai, mày dám đánh nó, có phải tiếp theo muốn đánh tao không!”

“Mắt mấy người mù rồi sao! Còn không mau đỡ thiếu phu nhân dậy, gọi bác sĩ đi!” Ông cụ đẩy Đỗ Yến Thừa ra, tức giận hét người làm đỡ Ôn Như Cảnh.

“Không được nhúc nhích, ai dám giúp đồ đê tiện này, tôi sẽ khiến người đó có kết cục giống như vậy!” Đỗ Yến Thừa quát lên, lửa giận của anh ta không ngừng bốc lên, “Tôi xem ai dám động!”

“Mày!” Ông cụ tức giận suýt nữa ngất xỉu, nhìn đứa con trai bướng bỉnh, lại nhìn con dâu đang nức nở, nghĩ đến cốt nhục nhà họ Đỗ trong bụng nó, ông cụ muốn giơ tay lên cho thằng con một cái tát: “Thằng nhóc thối, mày muốn chết…”

Bàn tay dừng lại giữa không trung, ông cụ kinh ngạc nhìn Đỗ Yến Thừa, bây giờ mới phát giác ra con trai có gì đó không bình thường.

“Ba…” Hai mắt Đỗ Yến Thừa hiện tơ máu, nhìn người cha tuổi đã cao, trong lòng có muôn vàn lời muốn nói nhưng nhất thời khó mà nói rõ được, chỉ không ngừng lặp lại, “Ba…”

“Sao vậy, Yến Thừa, con làm sao vậy?” Ông cụ lo lắng hỏi han, đưa tay ra sau lưng ngầm vẫy tay với người làm để bọn họ đỡ Ôn Như Cảnh, sau đó kéo tay con trai, bất an hỏi, “Con làm sao? Có phải gặp chuyện gì bên ngoài không? Con trai, con có chuyện gì thì nói cho ba, ba sẽ giải quyết giúp con, con đừng nổi nóng với đi kiện, bây giờ nó đang mang cháu chắt của nhà họ Đỗ, không thể xảy ra bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn được…”

Đỗ Yến Thừa nhìn lướt qua, thấy hai người làm nữ đỡ Ôn Như Cảnh dậy, anh ta liền giận giữ, quát lên: “Ba, ba đừng bênh vực kẻ đê tiện này, ba có biết cô ta đã làm những chuyện gì không! Cô ta có thai, nhưng chưa chắc đứa bé đó đã là của nhà họ Đỗ!”

“Yến Thừa!” Ôn Như Cảnh nghe thế, hít một hơi lạnh, mặt co quắp, trái tim cô ta tức khắc nhảy lên đến cổ họng, run rẩy ôm bụng, không thể nào, anh ấy không thể nào biết được, không thể nào…

“Yến Thừa!” Đỗ lão gia tử thì giận đỏ bừng mặt, “Con nói những lời vô liêm sỉ gì thế hả!” Ánh mắt ông ác liệt đảo qua quản gia lẫn người làm, ra lệnh, “Các người đi hết ra ngoài cho tôi, không cho phép bất cứ ai tới đây!”

“Ba, ba đừng nghĩ chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, bên ngoài đã truyền khắp…” Đỗ Yến Thừa nhắm mắt lại, lấy mấy tờ báo trong túi ra đưa cho ông cụ…

Chọn tập
Bình luận