Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 195: Mấy nhà vui mấy nhà buồn

Tác giả: Tả Nhi Thiển
Chọn tập

Edit: Nhật Dương

Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh nói một chút về những sắp xếp sau này, không biết nói chuyện bao lâu, cô vừa nhìn thời gian xong thì vội vàng kết thúc cuộc nói chuyện với Triển Thiếu Khuynh.

Liên Hoa đi lên trước, nhắc nhở tiểu Bạch đã muốn chơi điên rồi: “Tiểu Bạch, đã chín giờ rưỡi, con cũng nên đi ngủ…! Ông nội cũng mệt mỏi, đừng quấn ông nội chơi quá mức, l^q”đ con phải để ông nội nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta lại cùng nhau chơi có được hay không?”

“À?” Tiểu Bạch thất vọng kêu rên, “Con còn chưa nói hết với ông nội đâu, con không mệt, một lát nữa đi ngủ có được hay không……”

“Trẻ nhỏ không ngủ đủ, không ngủ sớm dậy sớm thì sẽ không cao lớn đâu!” Liên Hoa ngước mắt lườm con trai, mơ hồ uy hiếp bé nói, “Bây giờ con nguyện ý đi ngủ hay vẫn hy vọng hôm nay cả đêm đều không ngủ!”

“Con đi ngủ!” Tiểu Bạch lập tức bò dậy khỏi thảm trải sàn, vẫy tay với ông cụ Triển, “Ông nội, cháu nên đi ngủ với mẹ, ông nội cũng sớm nghỉ ngơi một chút, ngủ ngon ạ!” Bé biết mẹ thật sự có thể làm bé cả đêm không ngủ, bé không thể chọc mẹ tức giận, nhất định phải nghe lời mẹ trên những vấn đề mang tính nguyên tắc này.

“Bác Triển, Thiếu Khuynh, cháu dẫn Tiểu Bạch đi nghỉ ngơi, hẹn gặp lại.” Liên Hoa dắt tay con trai, vẫy tay chào tạm biệt hai người rồi xoay người trở về trong phòng.

Trở lại phòng rửa mặt xong, trước khi đi ngủ thì Liên Hoa bắt đầu dạy dỗ tiểu Bạch.

“Tiểu Bạch, khi nào thì con lại trở thành đứa trẻ hư rồi! Sao hôm nay con có thể đối xử với ba con như thế, còn cố ý bắt bẻ giày vò ba con, cách con nói và làm như vậy là sai rồi!” Liên Hoa nhìn chằm chằm tiểu Bạch, nghiêm mặt nói, “Trước kia mẹ đã nhắc con không được phép bất kính với ba con trong lời nói, con cũng đã sửa lại cách xưng hô nhưng việc làm hôm nay lại càng sai hơn! Rõ ràng là con không kén ăn nhưng sao có thể dùng chuyện ăn cơm để làm khó ba con chứ! Tại sao không để ý vết thương trên chân của ba con, còn muốn kéo ba con cùng đá banh! Con không thích ba con sao, thật sự cứ phải đối nghịch với ba con như vậy?”

Tiểu Bạch cắn môi, chớp chớp mắt nhưng vẫn không có cách nào nói ra ý kiến của mình trước mặt Liên Hoa. Bé không có không thích ba, Triển Thiếu Khuynh là ba của bé, điều này có thể, nhưng ba muốn cướp mẹ là tuyệt đối không được! Bé mới là người đàn ông duy nhất có thể độc chiếm mẹ, bất luận là ai cũng đừng mơ tưởng giành với bé!

Liên Hoa bất đắc dĩ hỏi con trai lại không nói, chỉ có thể nhìn vào ánh mắt của tiểu Bạch, cưỡng chế ra lệnh: “Tiểu Bạch, mặc kệ con có thích ba con hay không thì cả đời này cũng không thể thay đổi được vận mệnh này. Bây giờ mẹ lại ra lệnh cho con một chuyện, l.q.đ con không được phép làm những chuyện như hôm nay nữa, không được cố ý bắt bẻ giày vò ba con, để ba con không xuống đài được! Cho dù con không phải thích ba thì cũng phải đối xử với ba con như một người đáng được tôn kính, không thể quấy rối quá phận như vậy!”

“Vâng ạ!” Dưới ánh nhìn của Liên Hoa, tiểu Bạch trịnh trọng gật đầu.

Nếu như mẹ đã ra lệnh cho bé như vậy thì có lẽ bé cần mưu đồ một chút sách lược bí ẩn hơn, đối phó với ba trên những phương diện khác……

Sau khi hai mẹ con Liên Hoa rời khỏi, ông cụ và Triển Thiếu Khuynh cũng đi ra khỏi phòng.

Ông cụ khẽ dặn dò con trai: “Thiếu Khuynh, cơ hội đã bày trước mặt con, có thể thành công hay không thì phải nhìn xem bản lĩnh của con rồi!” Ông vỗ vỗ vai con trai cười nói, “Liên Hoa và tiểu Bạch đã chuyển đến trong nhà, ba sẽ giữ tiểu Bạch để tạo cơ hội cho con, con cần sớm đuổi con dâu của ba tới tay đó!”

Triển Thiếu Khuynh cười giỡn với ba của mình: “Ba, con cho là ba có cháu trai rồi nên không cần con trai nữa, thương tiểu Bạch đến con đều ghen…… Ba thật sự là vì con mà bám trụ tiểu Bạch sao, mà không phải vì ba muốn chơi đùa với tiểu Bạch chứ?” Sau khi ba anh và tiểu Bạch ở chung một chỗ thì càng có phong phạm của một lão ngoan đồng, hoàn toàn thu liễm khí thế uy nghiêm chấn nhiếp trên thương trường lại, chỉ còn lại dáng vẻ cười híp mắt cưng chiều cháu trai mà đi theo sau lưng tiểu Bạch.

“Tiểu tử thúi, lại dám nói với ba anh câu này!” Ông cụ làm bộ tức giận nhưng cuối cùng vẫn cười lên, “Thiếu Khuynh, bây giờ con cũng biết nói giỡn rồi, nghĩ lại mấy tháng trước con còn chán chường, muốn chết muốn sống, thật sự là thoáng như ngày hôm qua. Con đừng nghĩ gạt ba, con là bởi vì Liên Hoa nên mới muốn phấn chấn trở lại đấy! Hừ, con là có nàng dâu nên quên ba rồi, ba là thương cháu trai nhưng cũng thương con trai, còn lâu mới giống đứa như con, một con bạch nhãn lang!”

Ông cụ đẩy con trai về phòng, chậm rãi nói: “Thật ra thì con có đuổi tới Liên Hoa hay không cũng không có bao nhiêu quan hệ với ba, tiểu Bạch luôn nhận thức người ông nội này, hai ông cháu vẫn cứ vui vẻ hòa thuận. Nhưng con lại không giống, lqđ đừng xem bây giờ tiểu Bạch chịu gọi con là ba nhưng trong lòng bé vẫn không muốn thừa nhận con là ba của bé! Ha ha, con trai, con muốn đuổi tới Liên Hoa thì trước tiên phải khiến tiểu Bạch tâm phục khẩu phục tiếp nhận con, ba xem con và tiểu Bạch đã bắt đầu tranh đấu rồi, con phải cố gắng gặp chiêu phá chiêu tự vệ phản kích đi! Đúng rồi, ông già nãy sẽ không tham gia vào, ba ở một bên xem kịch vui là tốt rồi!”

“Ba, ngài đừng theo giúp tiểu Bạch cho con thêm phiền toái là con đã thỏa mãn rồi……” Triển Thiếu Khuynh nói móc, “Con chỉ xin ngài đừng bị tiểu Bạch lừa dối mà bắt đầu đối phó con, ba phải luôn nhớ, con là con trai ruột của ba, ba không thể giúp cháu trai đánh con trai được!”

“Thiếu Khuynh! Nói con có hai câu mà con phóng lên trời rồi! Ba là một ông già hồ đồ như vậy sao, ba cũng hi vọng tiểu Bạch có thể gọi là Triển Tĩnh Bạch chứ không phải là Liên Tĩnh Bạch ——”

Không khí ở nhà chính của nhà họ Triển rất vui vẻ náo nhiệt, mà cùng lúc đó, trong bệnh viện ngoài thành phố K, mấy nhà vui mấy nhà lại buồn.

Một bác sĩ mặc áo blouse trắng kiểm tra cho bệnh nhân một lần rồi gật đầu nói: “Mọi chỉ số của người bệnh đều vững vàng, không có gì đáng ngại, chắc là sẽ nhanh tỉnh lại. Cô ấy cần bình tâm tĩnh khí dưỡng thai, không cần lại tức giận hay chịu kích thích trong ba tháng không ổn định này.”

Bác sĩ nói xong thì chậm rãi xoay người rời đi, mà lúc này, lông mi người trên giường run run, đôi mắt chậm rãi mở ra một khe nhỏ.

“Như Cảnh, con đã tỉnh rồi?!” Ông cụ Đỗ mừng rỡ nhìn Ôn Như Cảnh tỉnh lại, quan tâm hỏi thăm cô ta, “Như Cảnh, lqd cảm giác có tốt không? Con đã hôn mê rất lâu, cuối cùng thì cũng tỉnh! Thật may, thật may là đứa bé trong bụng con không có chuyện gì……”

Ôn Như Cảnh chớp mắt mấy cái, mờ mịch nhìn căn phòng trắng toát này, có chút mơ hồ hỏi: “Ba —— con đang ở chỗ nào?”

“Con đang ở bệnh viện, buổi sáng trên tòa con thương tâm quá độ mà ngất đi, con còn nhớ không?” Ông cụ Đỗ ông chậm rãi nói.

“A!” Ôn Như Cảnh lập tức hoàn toàn tỉnh táo, cô ta nhanh chóng ngồi dậy, lôi kéo ông cụ bắt đầu hỏi, “Ba, cuối cùng thì mẹ con có được sửa án hay không, bây giờ bà ấy thế nào! Bà ấy không thể ngồi tù, con xin ba, ba giúp con cứu bà ấy……”

“Như Cảnh, con tỉnh táo lại!” Ông cụ Đỗ cố gắng ổn định Ôn Như Cảnh, nhưng Ôn Như Cảnh lại giãy giụa hết sức kịch liệt, ông ta có chút tức giận nói, “Bây giờ con có thai, mặc kệ vì chuyện gì, lqđ đều muốn giữ bình tĩnh không thể kích động! Con muốn vì người mẹ phạm tội giết người kia mà hại huyết mạch của nhà họ Đỗ sao!”

Chọn tập
Bình luận