“Thịnh Thế Liên Hoa không phải là một tay tôi bồi dưỡng lớn mạnh như FL, nó vẫn còn rất kém cỏi, không thể hợp tác lâu dài với Mộ Nguyệt.” Liên Hoa công bằng bình luận, “Tôi lấy thân phận là bạn anh đề nghị, nếu như là thiết kế trong thời gian ngắn, thì tìm Thịnh Thế Liên Hoa cũng được, nhưng nếu là thiết kế trong thời gian dài, anh phải suy nghĩ cẩn thận, không thể làm việc theo cảm tính.”
Mục Thần suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý: “Cuối cùng cũng biết khi em tĩnh táo sẽ mạnh mẽ đến cỡ nào rồi, việc làm ăn đến trước mặt còn đẩy ra ngoài. . . . Nhưng nếu em trở lại thành phố K, tôi sẽ đợi Thịnh Thế Liên Hoa phát triển, đợi đến lúc nó đầy đủ trình độ thì em sẽ không cự tuyệt hợp tác chứ?”
“Dĩ nhiên.”
Hai người thuận miệng tán gẫu, giống như việc lúng túng vừa rồi chưa từng xảy ra, xe chạy một mạch, chậm rãi dừng ở trước cửa.
Thân sĩ Mục Thần sau khi xuống xe liền mở của xe cho Liên Hoa, tạm biệt cô: “Ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm một chút.”
“Ừ.” Liên Hoa vẫy tay, xoay người đi vào cửa.
“Liên Hoa!” Mục Thần vẫn nhìn bóng lưng của cô, chợt kêu lên, “Bất luận như thế nào, ít nhất chúng ta vẫn là bạn chứ?”
“Vẫn là bạn, luôn luôn là bạn.” Liên Hoa mỉm cười, nhìn vẻ mặt vui mừng của Mục Thần, lại vẫy tay một lần nữa, đi vào trong nhà.
Nghe bên ngoài tiếng động cơ bắt đầu chuyển động, âm thanh xe hơi đi mất, Liên Hoa bất đắc dĩ thở dài, làm sao biết được, Mục Thần, tại sao lại thổ lộ với cô?! Rõ ràng hắn biết cô mang theo đứa bé, biết rất rõ hắn hấp dẫn phụ nữ cỡ nào, hai người hợp tác lâu dài như vậy, tuyệt đối không nên sinh ra tình cảm đặc biệt.
Liên Hoa cau mày đi vào phòng, dì Ngô còn chưa nghỉ ngơi, thấy cô liền nhẹ giọng nói Tiểu Bạch đã ngủ, mới xoay người đi chuẩn bị thức ăn khuya.
Liên Hoa từ từ đi về phía phòng của Tiểu Bạch, xoa xoa mi tâm, về đến nhà cũng không cần suy nghĩ những chuyện bực mình kia, Tiểu Bạch nhạy cảm như vậy, nếu như cảm thấy cô phiền muộn cũng sẽ lo lắng, con trai bảo bối của cô nhất định phải vui vẻ, hạnh phúc mà lớn lên.
Không tiếng động đẩy cửa phòng của Tiểu Bạch trong bóng tối, Liên Hoa vừa mới ngồi xuống giường, muốn đắp kín mền cho Tiểu Bạch, ngay lập tức nghe được giọng nói giòn giã rõ nét: “Mẹ?”
“Quỷ nhỏ, đã trễ thế này còn chưa ngủ!” Liên Hoa bất đắc dĩ mở đèn ở đầu giường, xoa xoa tóc của cái đầu nhỏ trên giường, “Vậy mà học được giả bộ ngủ, không phải nói con không cần đợi mẹ về sao?”
Tiểu Bạch dụi mắt, lấy mền ra nhào vào trong ngực Liên Hoa: “Mẹ, con không có giả bộ ngủ, con tỉnh sau khi mẹ về!”
Đôi tay ôm lấy cổ Liên Hoa, gương mặt Tiểu Bạch cọ tới cọ lui trên người cô, bất chợt, lỗ mũi bé ngửi ngửi, đầu lông mày thanh tú nhíu lại: “Mẹ, trên người mẹ, có mùi vị của người khác!”
Liên Hoa sững sờ, cúi đầu nhìn mình, có ý gì, mùi vị của người khác?
Tiểu Bạch tỉ mỉ nhìn Liên Hoa, khuôn mặt nhỏ nhắn kiên quyết nghiêm túc, tiếp tục hỏi: “Mẹ, bộ đồ buổi tối mẹ mặc không phải đồ này, lúc đó trên người mẹ cũng không có mùi vị khác, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, không được nói dối con!”
Trên trán Liên Hoa chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cứu mạng, Tiểu Bạch phát uy!