Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cục Cưng Càn Rỡ: Tổng Giám Đốc Dám Cướp Mẹ Của Tôi

Chương 276: Anh yêu em

Tác giả: Tả Nhi Thiển
Chọn tập

Editor: Đào Sindy

Beta: mèo suni

“Thiếu Khuynh!”

Liên Hoa như nhìn thấy quái vật trợn to hai mắt, cô không thể tin được che miệng lại, đi tới cạnh Thiếu Khuynh, làm người ta giật mình, anh dùng hai chân của mình đi đến!

Chân của anh, chẳng lẽ chân của anh đã khôi phục bình thường?

“Là anh sao, Thiếu Khuynh, chân của anh. . . . . . Chân của anh. . . . . .” Liên Hoa ba chân bốn cẳng, cấp Tố Khinhc chạy đến bên người anh, mắt không nháy nhìn chằm chằm chân anh, giọng run rẩy hỏi: “Em không nhìn lầm, anh tự mình đi tới? Chân của anh Tố Khinht rồi? Anh đã có thể khống chế thần kinh chân, có thể đứng thẳng tự nhiên đi lại?”

“Liên Hoa —— Liên Hoa, Liên Hoa của anh. . . . . .”

Đáp lại cô là một cái ôm cuồng dã nhiệt tình, Triển Thiểu Khuynh ôm Liên Hoa thật chặc, thân thể nóng bỏng không có chút khe hở nào dán lên thân thể người yêu, tiếng thở dốc nặng nề dường như muốn tắt thở, nhịp tim kịch liệt như muốn nhảy ra khỏi ngực, anh chỉ có thể không ngừng nỉ non bên tai Liên Hoa: “Anh yêu em, Liên Hoa, anh muốn em. . . . . .”

Anh khống chế không nổi bản năng của thân thể, xoay người đè cô trên cửa phòng, cúi đầu hôn một cái lên gò má của Liên Hoa, anh mút vào, giống như nổi điên, không chút kiêng kỵ xâm chiếm.

“Anh làm sao vậy?” Liên Hoa nhạy cảm nhận thấy được Triển Thiểu Khuynh không đúng, ánh mắt lạnh lẽo, nhiệt hỏa dính vào da cô, làm mặt cô lập tức đỏ tới mang tai, Liên Hoa đỏ bừng cả mặt vịn Triển Thiểu Khuynh, Tố Khinhn sức giữ chặt hai tay không ngừng của anh: “Thiếu Khuynh, anh. . . . . . Anh không sao chớ? Chúng ta từ từ nói, á!”

Xoẹt!

Ngón tay Triển Thiểu Khuynh mạnh mẽ mãnh liệt xé ra trở ngại, quần áo màu xanh lam lập tức biến thành một miếng vải rách, tung bay trên sàn nhà bằng gỗ. Hai tay anh nóng rực ở dò xét thân thể cô, ngón tay nóng lòng, chỗ nào cũng nhúng tay muốn xâm lấn chiếm lĩnh, thề không bỏ qua. 

Triển Thiểu Khuynh chỉ biết một mực chiếm đoạt, thân thể bẩm sinh càng muốn thâm nhập chiếm hữu càng thân thiết hơn, anh không ngừng cắn da thịt trắng nõn của Liên Hoa, áy náy nhưng kiên định gầm nhẹ: “Thật xin lỗi, anh không khống chế nổi, em yêu, van em cho anh. . . . . .”

“Anh điên rồi sao. . . . . . Anh. . . . . . Cuối cùng thì anh. . . . . . làm sao. . . . . .” Trong lúc anh mãnh liệt, Liên Hoa hết sức muốn giữ vững tỉnh táo, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, thì trở nên đứt quãng, trở nên ngọt ngấy không chịu nổi, mang theo nồng mùi vị thung lung tình yêu.

Liên Hoa đung đưa đầu trái phải , cố gắng chống cự anh liếm hôn, đôi tay không ngừng kéo ra thăm dò vào bộ vị không nên chạm tay: “Thiếu Khuynh, anh tỉnh lại, phải . . . . . Là em, cuối cùng thì anh thế nào. . . . . .”

Xúc cảm lạnh như băng khiến Liên Hoa hết sức xấu hổ, thân thể bị anh đè ép dựa vào cửa phòng gỗ thật lạnh buốt, hai chân trực tiếp tiếp xúc áp vào cửa, không khí lạnh lẽo làm ngón chân cô cũng cuộn tròn , quần áo xốc xếch, mà ngoài cửa phòng tùy thời có thể có người xông tới. . . . . .

Cô không biết đến cùng làm sao, một lát giống như là nổi điên, liều mạng cởi quần áo của cô, anh không biết như thế là uy hiếp cô à. . . . . .

Đến cùng xảy ra chuyện gì, tại sao chân của anh Tố Khinht lên, nhưng chuyện đầu tiên là xông lên muốn cô. . . . . .

“Liên Hoa. . . . . . Anh bị bỏ thuốc ——” n=Ngón tay Triển Thiểu Khuynh tăng sức, một bộ quần áo màu trắng bồng bềnh lảo đảo trùm lên quần màu xanh dương, anh thấy cả người Liên Hoa trắng noãn, lửa nóng trong mắt càng thêm nhiệt liệt.

Liên Hoa hét lên một tiếng, co ro bưng kín bộ vị quan trọng của mình, nhưng Triển Thiểu Khuynh hôn và ngón tay bách chiến bách thắng công thành đoạt đất, cô đè ép quần áo trên người không cho anh cởi, run rẩy hỏi: “Thuốc gì. . . . . . Anh uống thuốc gì. . . . . . Thế nào. . . . . . Sao trở nên không bình thường như vậy. . . . . .”

Triển Thiểu Khuynh không còn kịp trả lời nữa, anh bắt đầu cởi quần áo của mình, quần dài đáng ghét bị anh thành thục đá văng ra, sống lại bao trùm lên da thịt non mềm của Liên Hoa , bộ vị hai người dính sát vào nhau.

Liên Hoa thoáng chốc hiểu, vật cứng nóng bỏng như lửa nóng dán lên da cô, giật giật hiện lên sức sống và kích động của nó, chuyện này. . . . . . Thiếu Khuynh uống thuốc đó? !

Tay chân Liên Hoa cũng không biết đặt ở đâu, bàn tay chỉ có thể run run đẩy Triển Thiểu Khuynh đè cổ và gáy mình, vô lực run giọng hỏi: “Thiếu Khuynh. . . . . . Anh…có phải anh uống thuốc kích dục. . . . . . Anh dừng lại. . . . . .”

“Anh không dừng được. . . . . . Liên Hoa, em cứu anh, chỉ có em là thuốc giải của anh. . . . . .” Triển Thiểu Khuynh mờ mịt trả lời, cúi đầu xuống, đấu tranh với quần áo còn sót trên người Liên Hoa, anh muốn nhìn cô hoàn chỉnh, phải hoàn toàn xâm chiếm công hãm!

Thân thể Liên Hoa vì anh hôn thấm ướt mà không ngừng run rẩy, nhưng trong đầu cô rõ ràng kết quả: Quả nhiên anh trúng thuốc kích dục!

Liên Hoa cắn môi, anh làm sao nhẫn được ngọn lửa, sao sau khi hai chân vừa khôi phục, từng bước một đi tới. . . . . .

Chỉ vì tìm cô đến giải, chỉ vì không phản bội cô không tìm người khác, anh phải chịu bao nhiêu khổ sở, phải đè nén bản năng bao nhiêu. . . . . .

Cô kéo đầu Triển Thiểu Khuynh để trước ngực, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, khi con ngươi anh hiện rõ tơ máu và tình dục, cô thấy rõ cái bóng của mình.

Cho dù anh hiện tại sắp mất đi lí trí, vẫn mang theo cưng chiều cô, không đành lòng tổn thương cô chút nào như cũ, phải toàn lực bảo vệ cô.

Người đàn ông trước mắt này, yêu cô đến thảm. . . . . .

“Thiếu Khuynh. . . . . .”

Liên Hoa êm ái kêu tên anh, sau đó đi cà nhắc dán môi đỏ mọng của mình lên môi anh, bàn tay cô vòng ra sau lưng, khóa chặt cửa phòng, ngăn chặn bất kì kẻ nào xông tới.

Sau đó, cánh tay trắng noãn như ngọc của cô quấn lên cổ anh thật chặt, hiến tế thẳng thắn thân thể của mình.

“Thiếu Khuynh, em cho anh. . . . . .”

Triển Thiểu Khuynh trong lửa nóng chợt bị dội lên một chậu dầu sôi, hai mắt anh đầy máu, tản ra một loại ánh sáng cuồng nhiệt như dã thú, khóa cơ thể trong ngực thật chặt, nụ hôn dồn dập không ngừng rơi xuống.

Anh trực tiếp xé quần áo trên người, một tay khác muốn gỡ bỏ che đậy cuối cùng của cô: “Anh muốn em, hiện tại lập tức, một giây anh cũng không chờ. . . . . .”

“Thiếu Khuynh, chúng ta đi đến giường. . . . . .” Toàn thân Liên Hoa dâng lên màu hồng phấn, duy trì một chút lý trí cuối cùng, cô thở hổn hển nói: “Không thể ở đây, em không thể làm ở trước cửa với anh. . . . . .”

Lời nói xấu hổ không nói ra miệng, cô không muốn ở trước cửa vội vàng quấn quít. Cô lo lắng thân thể của anh, anh mới vừa khôi phục hai chân có lẽ không chịu được đứng thẳng gắng sức làm tình, bọn họ có thể đến giường trong phòng sách. . . . . .

Triển Thiểu Khuynh ôm ngang Liên Hoa lên, mắt đỏ ngầu thấy bàn đọc sách to lớn trong phòng sách.

Anh đi lên phía trước, bàn tay đảo qua, quét toàn bộ tài liệu và hồ sơ trên bàn xuống đất, sau đó đặt Liên Hoa lên trên bàn sách êm ái trống không, thân thể cao lớn che cô lại, nhiệt độ cuồng nhiệt phủ lên cơ thể cô, không chừa một khe hở.

“Anh yêu em. . . . . . Liên Hoa, anh yêu em, anh yêu em biết bao. . . . . .” Triển Thiểu Khuynh không khống chế được động tác của ngón tay, kích động không khống chế được xé rách Liên Hoa, anh không nói lại lời yêu thương thâm tình, nhưng động tác ngón tay lại thô bạo, nhắm thẳng vào nơi yếu ớt của cô.

Vội vàng thâm nhập vào quần áo còn sót lại của Liên Hoa, ngón tay như có sợi tơ bạc mê người nâng lên, anh xé vải vóc thành mảnh vụn, Triển Thiểu Khuynh cúi đầu chịu trói trực tiếp lên đỉnh, khát vọng quấn quít. . . . . .

Chỉ ba giây đồng hồ, anh và Liên Hoa đã loã thể, Liên Hoa xấu hổ nằm trên bàn, bị động tác mạnh mẽ của anh anh làm cho cả người mềm yếu, xấu hổ mãnh liệt lại làm cho cô càng thêm nhạy cảm, càng thêm cảm nhận được động tác của anh.

Ban ngày ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng căn phòng, mà cô và anh, ở dưới ánh sáng này, không chút cố kỵ tận tình hoan ái.

Động tác ở ngón tay Triển Thiểu Khuynh như sùng bái, anh không ngừng gọi cô: “Liên Hoa, Liên Hoa anh. . . . . .”

“Bảo bối, thật xin lỗi, anh muốn tiến vào ——”

Anh áy náy nói một tiếng, liền vội vàng xông vào. Anh không nhẫn nại được, dược hiệu mãnh liệt khiến anh sắp nổ tung, nếu như trễ một giây đồng hồ nữa, máu của anh sẽ chảy ngược, nổ banh xác.

“Ừ. . . . . .” Dường như xúc cảm như trên thiên đường khiến Triển Thiểu Khuynh rên rỉ ra miệng, cảm giác tơ nhung thoải mái đã lâu, anh nhẫn nại năm năm, kể từ đêm năm năm trước hoan ái với Liên Hoa, đây cũng là lần đầu tiên anh làm đến bước cuối cùng. . . . . .

“Á ——”

Liên Hoa lại cau mày kêu đau, thân thể trắng noãn mấy năm không đủ giãn nở, cô không dung nạp được lửa nóng nóng bỏng của anh, giống như bị dao găm thật sâu chạm vào thân thể, cô đau đến nước mắt không bất giác chảy ra, . . . . . .

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi làm đau em. . . . . .” Triển Thiểu Khuynh mở ra tròng mắt màu đỏ ngòm, không ngừng hôn nước mắt cô chảy ra:”Liên Hoa của anh, thật xin lỗi, thật sự anh không nhẫn nại được —— em ổn chứ. . . . . . Liên Hoa, buông lỏng một chút, em buông lỏng. . . . . .”

Tay Triển Thiểu Khuynh đầy vết chai dịu dàng xoa bóp bắp thịt cô căng thẳng, càng bao dung khẽ vuốt cho giãn nở, đợi thân thể cô thoáng buông lỏng, lửa nóng anh đè nén mới một lần nữa bắt đầu động tác.

Từng cái va chạm trực tiếp tiến vào nơi sâu nhất, ngọn lửa cấm chỉ mấy năm một khi bắt đầu thiêu đốt, sẽ không bao giờ lắng lại, bị dược hiệu tăng cường càng thêm cuồng nhiệt, càng thêm hung mãnh nhiệt liệt.

Anh không thể nào buông cô gái nhỏ dưới thân ra! Không thể nào dừng xâm chiếm lại!

Động tác càng thêm mãnh liệt, anh mặc cho bản năng chi phối lấy thân thể, ở trong cơ thể cô xung phong tiến công, làm cô dưới thân thể thần phục hầu hạ. . . . . .

. . . . . .

Cuối cùng, anh khàn giọng gầm nhẹ một tiếng, cực hạn hưởng thụ làm anh phát tiết ra tất cả, thân thể Liên Hoa cũng run rẩy, cùng nhau lên đến đỉnh điểm.

Liên Hoa đẩy Triển Thiểu Khuynh đè trên người mình, tiếng thở dốc nặng nề : “Anh —— anh đi ra ngoài, thuốc đã giải rồi. . . . . .”

Động tác Triển Thiểu Khuynh xâm nhập, bế thân thể Liên Hoa xụi lơ lên, anh dẫn cô đến phòng nghỉ trong phòng sách, đè Liên Hoa xuống giường, Triển Thiểu Khuynh chẹp rồi nói: “Có lẽ, em đoán sai rồi. . . . . .”

“Á. . . . . .” Vật thể trong cơ thể nhiệt tình thâm nhập khiến Liên Hoa kinh ngạc kêu la: “Anh. . . . . .”

“Anh yêu em, em phải bồi thường năm năm qua anh trống vắng, em vĩnh viễn làm thuốc giải của anh. . . . . .” Triển Thiểu Khuynh lấy nụ hôn giam cô lại, chận lại đôi môi đỏ thắm của cô lần nữa.

Lần hoan ái kế tiếp mở màn, không khí cờ bay phất phới không ngừng ấm lên, cả phòng đầy cảnh xuân. . . . . .

Editor: Đào Sindy

Beta: mèo suni

“Thiếu Khuynh!”

Liên Hoa như nhìn thấy quái vật trợn to hai mắt, cô không thể tin được che miệng lại, đi tới cạnh Thiếu Khuynh, làm người ta giật mình, anh dùng hai chân của mình đi đến!

Chân của anh, chẳng lẽ chân của anh đã khôi phục bình thường?

“Là anh sao, Thiếu Khuynh, chân của anh. . . . . . Chân của anh. . . . . .” Liên Hoa ba chân bốn cẳng, cấp Tố Khinhc chạy đến bên người anh, mắt không nháy nhìn chằm chằm chân anh, giọng run rẩy hỏi: “Em không nhìn lầm, anh tự mình đi tới? Chân của anh Tố Khinht rồi? Anh đã có thể khống chế thần kinh chân, có thể đứng thẳng tự nhiên đi lại?”

“Liên Hoa —— Liên Hoa, Liên Hoa của anh. . . . . .”

Đáp lại cô là một cái ôm cuồng dã nhiệt tình, Triển Thiểu Khuynh ôm Liên Hoa thật chặc, thân thể nóng bỏng không có chút khe hở nào dán lên thân thể người yêu, tiếng thở dốc nặng nề dường như muốn tắt thở, nhịp tim kịch liệt như muốn nhảy ra khỏi ngực, anh chỉ có thể không ngừng nỉ non bên tai Liên Hoa: “Anh yêu em, Liên Hoa, anh muốn em. . . . . .”

Anh khống chế không nổi bản năng của thân thể, xoay người đè cô trên cửa phòng, cúi đầu hôn một cái lên gò má của Liên Hoa, anh mút vào, giống như nổi điên, không chút kiêng kỵ xâm chiếm.

“Anh làm sao vậy?” Liên Hoa nhạy cảm nhận thấy được Triển Thiểu Khuynh không đúng, ánh mắt lạnh lẽo, nhiệt hỏa dính vào da cô, làm mặt cô lập tức đỏ tới mang tai, Liên Hoa đỏ bừng cả mặt vịn Triển Thiểu Khuynh, Tố Khinhn sức giữ chặt hai tay không ngừng của anh: “Thiếu Khuynh, anh. . . . . . Anh không sao chớ? Chúng ta từ từ nói, á!”

Xoẹt!

Ngón tay Triển Thiểu Khuynh mạnh mẽ mãnh liệt xé ra trở ngại, quần áo màu xanh lam lập tức biến thành một miếng vải rách, tung bay trên sàn nhà bằng gỗ. Hai tay anh nóng rực ở dò xét thân thể cô, ngón tay nóng lòng, chỗ nào cũng nhúng tay muốn xâm lấn chiếm lĩnh, thề không bỏ qua. 

Triển Thiểu Khuynh chỉ biết một mực chiếm đoạt, thân thể bẩm sinh càng muốn thâm nhập chiếm hữu càng thân thiết hơn, anh không ngừng cắn da thịt trắng nõn của Liên Hoa, áy náy nhưng kiên định gầm nhẹ: “Thật xin lỗi, anh không khống chế nổi, em yêu, van em cho anh. . . . . .”

“Anh điên rồi sao. . . . . . Anh. . . . . . Cuối cùng thì anh. . . . . . làm sao. . . . . .” Trong lúc anh mãnh liệt, Liên Hoa hết sức muốn giữ vững tỉnh táo, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, thì trở nên đứt quãng, trở nên ngọt ngấy không chịu nổi, mang theo nồng mùi vị thung lung tình yêu.

Liên Hoa đung đưa đầu trái phải , cố gắng chống cự anh liếm hôn, đôi tay không ngừng kéo ra thăm dò vào bộ vị không nên chạm tay: “Thiếu Khuynh, anh tỉnh lại, phải . . . . . Là em, cuối cùng thì anh thế nào. . . . . .”

Xúc cảm lạnh như băng khiến Liên Hoa hết sức xấu hổ, thân thể bị anh đè ép dựa vào cửa phòng gỗ thật lạnh buốt, hai chân trực tiếp tiếp xúc áp vào cửa, không khí lạnh lẽo làm ngón chân cô cũng cuộn tròn , quần áo xốc xếch, mà ngoài cửa phòng tùy thời có thể có người xông tới. . . . . .

Cô không biết đến cùng làm sao, một lát giống như là nổi điên, liều mạng cởi quần áo của cô, anh không biết như thế là uy hiếp cô à. . . . . .

Đến cùng xảy ra chuyện gì, tại sao chân của anh Tố Khinht lên, nhưng chuyện đầu tiên là xông lên muốn cô. . . . . .

“Liên Hoa. . . . . . Anh bị bỏ thuốc ——” n=Ngón tay Triển Thiểu Khuynh tăng sức, một bộ quần áo màu trắng bồng bềnh lảo đảo trùm lên quần màu xanh dương, anh thấy cả người Liên Hoa trắng noãn, lửa nóng trong mắt càng thêm nhiệt liệt.

Liên Hoa hét lên một tiếng, co ro bưng kín bộ vị quan trọng của mình, nhưng Triển Thiểu Khuynh hôn và ngón tay bách chiến bách thắng công thành đoạt đất, cô đè ép quần áo trên người không cho anh cởi, run rẩy hỏi: “Thuốc gì. . . . . . Anh uống thuốc gì. . . . . . Thế nào. . . . . . Sao trở nên không bình thường như vậy. . . . . .”

Triển Thiểu Khuynh không còn kịp trả lời nữa, anh bắt đầu cởi quần áo của mình, quần dài đáng ghét bị anh thành thục đá văng ra, sống lại bao trùm lên da thịt non mềm của Liên Hoa , bộ vị hai người dính sát vào nhau.

Liên Hoa thoáng chốc hiểu, vật cứng nóng bỏng như lửa nóng dán lên da cô, giật giật hiện lên sức sống và kích động của nó, chuyện này. . . . . . Thiếu Khuynh uống thuốc đó? !

Tay chân Liên Hoa cũng không biết đặt ở đâu, bàn tay chỉ có thể run run đẩy Triển Thiểu Khuynh đè cổ và gáy mình, vô lực run giọng hỏi: “Thiếu Khuynh. . . . . . Anh…có phải anh uống thuốc kích dục. . . . . . Anh dừng lại. . . . . .”

“Anh không dừng được. . . . . . Liên Hoa, em cứu anh, chỉ có em là thuốc giải của anh. . . . . .” Triển Thiểu Khuynh mờ mịt trả lời, cúi đầu xuống, đấu tranh với quần áo còn sót trên người Liên Hoa, anh muốn nhìn cô hoàn chỉnh, phải hoàn toàn xâm chiếm công hãm!

Thân thể Liên Hoa vì anh hôn thấm ướt mà không ngừng run rẩy, nhưng trong đầu cô rõ ràng kết quả: Quả nhiên anh trúng thuốc kích dục!

Liên Hoa cắn môi, anh làm sao nhẫn được ngọn lửa, sao sau khi hai chân vừa khôi phục, từng bước một đi tới. . . . . .

Chỉ vì tìm cô đến giải, chỉ vì không phản bội cô không tìm người khác, anh phải chịu bao nhiêu khổ sở, phải đè nén bản năng bao nhiêu. . . . . .

Cô kéo đầu Triển Thiểu Khuynh để trước ngực, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, khi con ngươi anh hiện rõ tơ máu và tình dục, cô thấy rõ cái bóng của mình.

Cho dù anh hiện tại sắp mất đi lí trí, vẫn mang theo cưng chiều cô, không đành lòng tổn thương cô chút nào như cũ, phải toàn lực bảo vệ cô.

Người đàn ông trước mắt này, yêu cô đến thảm. . . . . .

“Thiếu Khuynh. . . . . .”

Liên Hoa êm ái kêu tên anh, sau đó đi cà nhắc dán môi đỏ mọng của mình lên môi anh, bàn tay cô vòng ra sau lưng, khóa chặt cửa phòng, ngăn chặn bất kì kẻ nào xông tới.

Sau đó, cánh tay trắng noãn như ngọc của cô quấn lên cổ anh thật chặt, hiến tế thẳng thắn thân thể của mình.

“Thiếu Khuynh, em cho anh. . . . . .”

Triển Thiểu Khuynh trong lửa nóng chợt bị dội lên một chậu dầu sôi, hai mắt anh đầy máu, tản ra một loại ánh sáng cuồng nhiệt như dã thú, khóa cơ thể trong ngực thật chặt, nụ hôn dồn dập không ngừng rơi xuống.

Anh trực tiếp xé quần áo trên người, một tay khác muốn gỡ bỏ che đậy cuối cùng của cô: “Anh muốn em, hiện tại lập tức, một giây anh cũng không chờ. . . . . .”

“Thiếu Khuynh, chúng ta đi đến giường. . . . . .” Toàn thân Liên Hoa dâng lên màu hồng phấn, duy trì một chút lý trí cuối cùng, cô thở hổn hển nói: “Không thể ở đây, em không thể làm ở trước cửa với anh. . . . . .”

Lời nói xấu hổ không nói ra miệng, cô không muốn ở trước cửa vội vàng quấn quít. Cô lo lắng thân thể của anh, anh mới vừa khôi phục hai chân có lẽ không chịu được đứng thẳng gắng sức làm tình, bọn họ có thể đến giường trong phòng sách. . . . . .

Triển Thiểu Khuynh ôm ngang Liên Hoa lên, mắt đỏ ngầu thấy bàn đọc sách to lớn trong phòng sách.

Anh đi lên phía trước, bàn tay đảo qua, quét toàn bộ tài liệu và hồ sơ trên bàn xuống đất, sau đó đặt Liên Hoa lên trên bàn sách êm ái trống không, thân thể cao lớn che cô lại, nhiệt độ cuồng nhiệt phủ lên cơ thể cô, không chừa một khe hở.

“Anh yêu em. . . . . . Liên Hoa, anh yêu em, anh yêu em biết bao. . . . . .” Triển Thiểu Khuynh không khống chế được động tác của ngón tay, kích động không khống chế được xé rách Liên Hoa, anh không nói lại lời yêu thương thâm tình, nhưng động tác ngón tay lại thô bạo, nhắm thẳng vào nơi yếu ớt của cô.

Vội vàng thâm nhập vào quần áo còn sót lại của Liên Hoa, ngón tay như có sợi tơ bạc mê người nâng lên, anh xé vải vóc thành mảnh vụn, Triển Thiểu Khuynh cúi đầu chịu trói trực tiếp lên đỉnh, khát vọng quấn quít. . . . . .

Chỉ ba giây đồng hồ, anh và Liên Hoa đã loã thể, Liên Hoa xấu hổ nằm trên bàn, bị động tác mạnh mẽ của anh anh làm cho cả người mềm yếu, xấu hổ mãnh liệt lại làm cho cô càng thêm nhạy cảm, càng thêm cảm nhận được động tác của anh.

Ban ngày ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng căn phòng, mà cô và anh, ở dưới ánh sáng này, không chút cố kỵ tận tình hoan ái.

Động tác ở ngón tay Triển Thiểu Khuynh như sùng bái, anh không ngừng gọi cô: “Liên Hoa, Liên Hoa anh. . . . . .”

“Bảo bối, thật xin lỗi, anh muốn tiến vào ——”

Anh áy náy nói một tiếng, liền vội vàng xông vào. Anh không nhẫn nại được, dược hiệu mãnh liệt khiến anh sắp nổ tung, nếu như trễ một giây đồng hồ nữa, máu của anh sẽ chảy ngược, nổ banh xác.

“Ừ. . . . . .” Dường như xúc cảm như trên thiên đường khiến Triển Thiểu Khuynh rên rỉ ra miệng, cảm giác tơ nhung thoải mái đã lâu, anh nhẫn nại năm năm, kể từ đêm năm năm trước hoan ái với Liên Hoa, đây cũng là lần đầu tiên anh làm đến bước cuối cùng. . . . . .

“Á ——”

Liên Hoa lại cau mày kêu đau, thân thể trắng noãn mấy năm không đủ giãn nở, cô không dung nạp được lửa nóng nóng bỏng của anh, giống như bị dao găm thật sâu chạm vào thân thể, cô đau đến nước mắt không bất giác chảy ra, . . . . . .

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi làm đau em. . . . . .” Triển Thiểu Khuynh mở ra tròng mắt màu đỏ ngòm, không ngừng hôn nước mắt cô chảy ra:”Liên Hoa của anh, thật xin lỗi, thật sự anh không nhẫn nại được —— em ổn chứ. . . . . . Liên Hoa, buông lỏng một chút, em buông lỏng. . . . . .”

Tay Triển Thiểu Khuynh đầy vết chai dịu dàng xoa bóp bắp thịt cô căng thẳng, càng bao dung khẽ vuốt cho giãn nở, đợi thân thể cô thoáng buông lỏng, lửa nóng anh đè nén mới một lần nữa bắt đầu động tác.

Từng cái va chạm trực tiếp tiến vào nơi sâu nhất, ngọn lửa cấm chỉ mấy năm một khi bắt đầu thiêu đốt, sẽ không bao giờ lắng lại, bị dược hiệu tăng cường càng thêm cuồng nhiệt, càng thêm hung mãnh nhiệt liệt.

Anh không thể nào buông cô gái nhỏ dưới thân ra! Không thể nào dừng xâm chiếm lại!

Động tác càng thêm mãnh liệt, anh mặc cho bản năng chi phối lấy thân thể, ở trong cơ thể cô xung phong tiến công, làm cô dưới thân thể thần phục hầu hạ. . . . . .

. . . . . .

Cuối cùng, anh khàn giọng gầm nhẹ một tiếng, cực hạn hưởng thụ làm anh phát tiết ra tất cả, thân thể Liên Hoa cũng run rẩy, cùng nhau lên đến đỉnh điểm.

Liên Hoa đẩy Triển Thiểu Khuynh đè trên người mình, tiếng thở dốc nặng nề : “Anh —— anh đi ra ngoài, thuốc đã giải rồi. . . . . .”

Động tác Triển Thiểu Khuynh xâm nhập, bế thân thể Liên Hoa xụi lơ lên, anh dẫn cô đến phòng nghỉ trong phòng sách, đè Liên Hoa xuống giường, Triển Thiểu Khuynh chẹp rồi nói: “Có lẽ, em đoán sai rồi. . . . . .”

“Á. . . . . .” Vật thể trong cơ thể nhiệt tình thâm nhập khiến Liên Hoa kinh ngạc kêu la: “Anh. . . . . .”

“Anh yêu em, em phải bồi thường năm năm qua anh trống vắng, em vĩnh viễn làm thuốc giải của anh. . . . . .” Triển Thiểu Khuynh lấy nụ hôn giam cô lại, chận lại đôi môi đỏ thắm của cô lần nữa.

Lần hoan ái kế tiếp mở màn, không khí cờ bay phất phới không ngừng ấm lên, cả phòng đầy cảnh xuân. . . . . .

Chọn tập
Bình luận