Hai bài thơ từ Ashram ở Ấn Độ
Bài đầu
Tất cả cuộc chuyện trò mật hoa và tuyệt phúc này bắt đầu làm tôi bực mình.
Tôi không biết về anh, bạn tôi ơi,
nhưng con đường tôi đến với Thượng Đế chẳng ngọt ngào trầm hương lan tỏa.
Như trong chuồng bồ câu, một con mèo được thả.
Tôi – con mèo ấy – và cũng là một trong những kẻ gào la khản cổ khi đính ước cùng nhau.
Đường tôi đến với Thượng Đế như cuộc nổi dậy của chỉ một công nhân,
Chẳng thể thắng lợi chừng nào chưa đoàn kết lại.
Kẻ bảo vệ họ nếu trở nên đáng sợ
Vệ binh Quốc gia sẽ chẳng dám đến gần.
Đường tôi đã nằm phủ phục trước mắt tôi,
Nhờ một người da nâu nhỏ nhắn tôi chưa từng được gặp,
Khắp Ấn Độ, người đuổi theo Thượng Đế, chân lún bùn,
Chân trần và đói khát, máu mang bệnh sốt rét,
ngủ ở bậc cửa, dưới gầm cầu – một kẻ lang thang.
(Cũng là kẻ “hướng về xứ sở”, bạn biết đấy)
Và giờ ông ta đuổi theo tôi, nói rằng, “Có được nó chưa, Liz?”
XỨ SỞ nghĩa là gì? HƯỚNG VỀ thật sự là gì?
Bài hai
Tuy nhiên,
Nếu họ cho phép tôi mặc quần làm từ
Cỏ mới cắt nơi đây,
Tôi sẽ làm vậy.
Nếu họ cho phép tôi hôn hít vuốt ve
Từng cây khuynh diệp một trong rừng Ganesh,
Tôi thề, tôi sẽ làm.
Gần đây tôi toát mồ hôi sương,
Thanh toán mọi cặn bã,
Cọ cằm trên thân cây,
Ngỡ là chân thầy mình.
Tôi không thể tiến đủ xa.
Nếu họ cho phép tôi ăn đất nơi đây
Trên một chiếc giường làm bằng những tổ chim,
Tôi sẽ ăn chỉ một nửa,
Rồi ngủ suốt đêm trên phần còn.