Đứng trước mặt nàng, là một đứa bé trai mặc áo gấm màu lam, tóc trên đầu được buộc bởi một cái kim quan bằng ngọc. Có thể tuổi lớn hơn so với Triệu Hoằng Lâm hoặc nhỏ hơn, khuôn mặt trắng nõn, hai mắt đặc biệt tú khí, nụ cười như ánh mặt trời.
Triệu Tương Nghi dùng sức mở to hai con mắt, thầm nói mình không phải là hoa mắt chứ, Triệu gia thôn khi nào xuất hiện một hài tử thanh tú quý khí như vậy à.
“Khụ…” Triệu Tương Nghi một hơi kìm nén khiến cho mặt đỏ tai tía, trong lòng thầm nói sao mình có thể trợn mắt trừng người ta như thế, thật đúng là không có tiền đồ mà, không có sức chống cự gì hết …. Đứa bé kia chưa đầy mười tuổi, mình cư nhiên lại có thể không cẩn thận lặng lẽ đỏ mặt rồi!
Mẹ nó! Có phải hay không tại nàngở trong cái thôn này quá lâu nên mặt mày xanh xao à, cư nhiên đến một tiểu chính thái cũng không buông tha! (J: * phụt nước lần hai *)
“Tiểu muội, muội không sao chứ?” Triệu Hoằng Lâm vội vàng đưa tay đặt lên trán Triệu Tương Nghi, sợ nàng bị bệnh hoặc là khó chịu, nhưng cẩn thận nhìn lại, nàng cũng không có phát sốt nha, nhưng vì cái gì mà khuôn mặt nhỏ nhắn lại hồng hồng lên thế.(J: thấy mỹ nam ấy mừ)
“Khụ khụ… Không, không có việc gì…” Triệu Tương Nghi ổn định lại trái tim đang đập thình thịch lên, sau đó ngượng ngùng nhìn đại ca cười cười, cuối cùng không có sức lực vùi đầu xuống đất tránh đi.
Trong lòng nàng không khỏi có vô số lần khinh bỉ chính bản thân mình, không ngừng tự nói với mình rằng, đó là một hài tử chưa đến mười tuổi à!
“Ngại quá, ta là lần đầu tiên tới đây, bị lạc đường, xin hỏi các ngươi có biết một người tên là Triệu Hữu Căn hay không?” Bé trai tư văn hữu lễ đối với hai huynh muội hỏi lại một lần nữa.
Triệu Hoằng Lâm vốn là không phải là người nhiệt tình gì, thêm nữa những chuyện gần đây khiến cho hắn trở nên lạnh nhạt hơn, bên này đối với câu hỏi của nam hài tử trước mắt, hắn cũng chỉ thản nhiên đáp lại một câu: “Ngươi và Triệu Hữu Căn có quan hệ gì với nhau?”
Hắn đúng là có biết Triệu Hữu Căn, chính là huynh đệ tốt của phụ thân Triệu Tín Lương khi còn trẻ, mấy năm nay cũng không có ở lại Triệu gia thôn mà là lên trấn làm bộ khoái, người một nhà đều đi đến trấn Thanh Hà ở.
Lúc này đột nhiên xuất hiện một nam hài tử ăn mặc quý khí tìm Triệu Hữu Căn, nên Triệu Hoằng Lâm có chút ý nghi ngờ lai lịch của nam hài tử này, bởi vậy cũng không muốn suy nghĩ thêm, nên không có trực tiếp trả lời nam hài đó.
“A, là như thế này.” Bé trai rất buồn bực đối với tính cách lạnh nhạt của Triệu Hoằng Lâm, nhưng hắn tính tình vui tươi, cũng không tính toán nhiều như vậy, chỉ lễ phép tiếp tục giải thích nói, “Triệu thúc thúc là bằng hữu của phụ thân ta, hôm nay thúc ấy đặc biệt dẫn ta đến đây chơi, chính là vừa rồi sau khi xuống xe ngựa, ta bởi vì quá ham chơi nên lạc đường, càng chạy càng xa, ta sợ thúc ấy vì lo lắng cho ta mà tìm kiếm xung quanh, cho nên mới vội vã tìm người hỏi đường, nghĩ có thể sớm một chút cùng thúc ấy gặp lại.”
Triệu Tương Nghi cũng có biết Triệu Hữu Căn, thấy nam hài tử này không giống như nói dối, lại nghĩ đến bộ dáng tư văn hữu lễ của hắn, nên giành nói trước Triệu Hoằng Lâm: ” Hóa ra huynh là do Căn thúc thúc dẫn đến đây nha, thúc ấy và phụ thân của ta có quen biết với nhau đó, muốn tìm thúc ấy cũng rất dễ à.”
“Thật sao!” Hai mắt nam hài tỏa sáng, nhìn Triệu Tương Nghi cười nói, “Vậy làm phiền muội rồi, Tiểu muội muội.”
“Ai cho phép ngươi gọi như vậy?” Triệu Hoằng Lâm bỗng nhiên lạnh lùng nói một câu, Triệu Tương Nghi cùng nam hài tử kia đều giật mình, đã thấy trong mắt Triệu Hoằng Lâm sớm không còn ý cười rồi.
“Ca ca?” Triệu Tương Nghi cũng không hiểu vì cái gì mà Triệu Hoằng Lâm không muốn thấy nam hài tử này, nàng rất ít khi nhìn thấy bộ mặt này của Triệu Hoằng Lâm, làm cho nàng cũng bị hù dọa không ít.
Triệu Hoằng Lâm nhìn thấy bộ dáng điềm đạm đáng yêu của tiểu muội, lòng nhất thời mềm nhũn ra, liền khom người xuống ôm lấy nàng: “Tiểu muội, chúng ta đến sau núi đi.”
“Nhưng huynh ấy…” Triệu Tương Nghi chỉ vào nam hài tử kia, sau đó khoát tay, “Ca ca, chúng ta trước đừng đến sau núi, chúng ta có thể giúp huynh ấy tìm Căn thúc thúc trước không?”
Lời vừa nói ra, khuôn mặt vốn như đi đưa đám của nam hài tử kia đột nhiên ngẩng đầu lên, tràn ngập hi vọng giương mắt nhìn Triệu Tương Nghi.
“Hảo, ta nghe theo tiểu muội.” Triệu Hoằng Lâm sờ sờ cái mũi nhỏ của Triệu Tương Nghi, sau đó ôm nàng đi hướng ngược lại. Nếu Triệu Hữu Căn thật sự trở về Triệu gia thôn, vậy nhất định sẽ đến hai nơi, một là nhà cũ của ông ta, một còn lại chính là nhà bọn họ để gặp phụ thân Triệu Tín Lương đi.
Mà Triệu Hữu Căn vừa vặn tiện đường đi đến nhà họ, vừa lúc đang đi tới. Dù hiện tại Triệu Hữu Căn có nhờ người tìm vị tiểu thiếu gia này, thì cả Triệu gia thôn tổng cộng chỉ lớn bằng cỡ bàn tay chĩa xuống đất, cũng có thể lập tức tìm thấy.
Dọc theo đường đi, nam hài tử thập phần đối với Triệu Tương Nghi hết sức cảm kích, còn nói những lời trêu chọc nàng vui vẻ nữa, chỉ có Triệu Hoằng Lâm bộ dáng vẫn như cũ đều là một bộ không mặn không nhạt.
“Này, muội thật lợi hại đấy!” Nam hài tử đột nhiên nhìn về phía Triệu Tương Nghi cười cười, “Vừa rồi ta đều thấy hết, chỉ một mình muội thôi đã dọa cho năm tên hài tử hư kia chạy mất dạng!”
Triệu Tương Nghi nguyên bản còn cười đến một đóa hoa, khuôn mặt giống như cứng ngắc lại, đỉnh đầu chảy ra vô số hắc tuyến.
Con bà nó, như vậy cái bộ dáng hung thần, đanh đá đó của nàng đều bị hắn nhìn thấy hết rồi.
Đứng trên lập tường của một tiểu la lỵ Triệu Tương Nghi thật giống như là một đứa trẻ biết thẹn thùng, cảm giác được hình tượng nữ hài tử hiền thục, nhu thuận ở trước mặt người khác đã bị phá hủy hoàn toàn!
” A, đúng rồi, quên nói cho hai người các ngươi biết, ta họ Bùi tên Tử Quân, Tử Quân trong ‘phu tử đích tử, quân tử đích quân’.” Nam hài tử kia nói tên mình là Bùi Tử Quân, Triệu Tương Nghi nghe hắn giới thiệu xong cứ như một đứa trẻ thẹn thùng, trong lòng cũng không quên thầm đọc tên của hắn vài lần, không nhịn được thầm than tên này nghe rất hay, không tệ chút nào.
“Muội, muội họ Triệu tên Tương Nghi, Tương Nghi trong ‘ tương ngộ đích tương, nghi nhân đích nghi’.” Triệu Tương Nghi nghe xong cũng là liên tục giơ tay nhỏ bé của mình lên tự giới thiệu. Chẳng dám dùng những từ khác, chỉ dùng vài câu mà ca ca thường ngày dạy nàng mà thôi.
Còn nữa, tại thời đại này phong tục cũng rất là cởi mở, không có đặt quy củ là con gái không được tự ý nói họ tên mình ra cho người khác biết.
Triệu Hoằng Lâm thấy tiểu muội mình như thế, khuôn mặt vốn lạnh nhạt cũng dần thay đổi, cười cười.
“A, Tương Nghi, Tương Nghi…” Bùi Tử Quân vẻ mặt nghiêm túc lặp đi lặp lại tên của Triệu Tương Nghi đột nhiên lại cười to, hướng về Triệu Tương Nghi nói, “Xa xưa có một câu thơ viết như thế này ‘Dục bả Tây hồ bỉ Tây Tử, đạm trang nùng mạt tổng tương nghi’[1], bây giờ vừa nghe tên của muội như thế, ta lập tức sửa lại cho một câu —— “
Bùi Tử Quân càng nói càng hưng phấn, đột nhiên ngừng bước chân vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên đọc: “Liền đổi thành ‘Xu nữ đầu sinh nông gia lý, đạm trang nùng mạt tổng tương nghi’ đi!” (J: hình như câu sửa lại là ‘cô gái sinh tại nông gia, phấn nhạt son nồng đều tuyệt vời’, dựa nguyên bản câu thơ dịch nghĩa ra câu này đấy, không biết có sai không)
Biểu tình trên mặt Triệu Tương Nghi ngẩn ra, nhìn thấy cách ăn nói của Bùi Tử Quân, làm nàng nhất thời nghĩ đến Thượng Nhất Thế và Giả Bảo Ngọcđều yêu thích đọc sách trong truyện 《 Hồng Lâu Mộng 》[2].
“Câm mồm!” Triệu Hoằng Lâm đang nắm tay tiểu muội liền cứng đờ cả người, lạnh lùng nhìn về phía Bùi Tử Quân, “Tục danh của tiểu muội, há lại cho ngươi tùy tiện giắt tại cửa miệng làm truyện cười.”
“Ca ca?” Triệu Tương Nghi đối với hành vi khác thường của ca ca, bày tỏ rất không minh bạch, kéo nhẹ ống tay áo của Triệu Hoằng Lâm, ý bảo hắn đừng có nghiêm túc quá như vậy.
Bùi Tử Quân cũng bị dọa cho sợ hãi, vả mặt xin lỗi cùng bộ dáng luống cuống nói: “Ta, ta… Thực xin lỗi… Kỳ thật ta không có ý tứ kia.”
Không khí nhất thời trở nên có chút xấu hổ, ba người một đường yên lặng đi tiếp, không có như vừa rồi hoan thanh tiếu ngữ[3].
Đi thêm một đoạn nữa, mắt thấy gần đến nhà cũ của Triệu Hữu Căn rồi, cách đó không xa là một cỗ xe ngựa xa hoa cực kỳ, xung quanh có một đám người đang gấp rút tìm cái gì đó, nghĩ rằng chắc là đang tìm Bùi Tử Quân.
====
[1] Trích trong bài “Ẩm hồ thượng sơ tình hậu vũ” của Đông Pha cư sĩ
Thuỷ quang liễm diễm tình phương hảo,
Sơn sắc không mông vũ diệc kỳ.
Dục bả Tây hồ tỷ Tây Tử,
Đạm trang nùng mạt tổng tương nghi
Bản dịch:
Uống rượu ở Tây Hồ lúc đầu trời tạnh, sau mưa
(Người dịch: Nam Trân)
Dưới nắng long lanh màu nước biếc
Trong mưa huyền ảo vẻ non tươi
Tây hồ khá sánh cùng Tây tử
Nhạt phấn nồng son thảy tuyệt vời
[2] Ngàn lần nói rằng đoạn này chẳng biết edit đúng hay sai nữa, chẳng có xem Lâm Đại Ngọc nên chẳng biết gì về truyện này hết. Cũng đã tìm khắp gg cũng chẳng biết ” Thượng Nhất Thế” là ai hết hoặc nếu có cũng chẳng hiểu ở trên ấy nói gì nữa, rất là mù mờ
[3] Hoan thanh tiếu ngữ: cười nói vui vẻ