Edit: Thiên Âm
“Lâu rồi không ăn sủi cảo nhân tôm, ở huyện Giang Ninh làm không ngon bằng trấn Thanh Hà, chẳng hiểu cha ta có vấn đề gì, khi không lại chuyển nhà đến huyện Giang Ninh. Ta thật nhớ nơi này mà, nhớ lắm…” Suốt cả đường đi, Mạc Thiểu Kỳ bắt đầu xuất ra công phu lải nhải, hai người Triệu Tương Nghi và Bùi Tử Quân sớm đã thành thói quen, dùng tay che hai tai lại.
“Ngươi lại lải nhải cái gì nữa, chúng ta tìm nơi nào để ăn là được chứ gì.” Triệu Tương Nghi bỏ hai tay xuống, mắt hạnh trợn tròn trừng Mạc Thiểu Kỳ.
Mạc Thiểu Kỳ thấy hai người đã bỏ tay xuống giống như đã đoán, hướng y thỏa hiệp, y mới bằng lòng dừng lại, có chút đắc ý: “Đúng không, nghe theo lời đề nghị của ta là sáng suốt cỡ nào, cuối cùng hai người không phải đều nghe theo ta sao, bởi vậy ngay từ đầu đừng có cãi lại ta làm chi.”
“Ngươi…Da mặt ngươi thật quá dày mà…” Triệu Tương Nghi lắc đầu, không biết nói lại làm sao chỉ đành cười.
“Haizz, lần nào đi dạo phố cũng sử dụng chiêu này.” Bùi Tử Quân mở miệng, nhìn Mạc Thiểu Kỳ nói, “Ta thấy, lần tới nên đưa Mẫn Nhu đến trấn Thanh Hà, chờ lần sau ngươi lại về đây, đã có khắc tinh khắc chế ngươi rồi.”
“Đừng, đừng, đừng có đem con bé hột tiêu đó đến đây, nói cho hai người biết, ta chịu không nổi con bé đó.” Mạc Thiểu Kỳ nói liên tục.
“Đó cũng là tùy vào hành động của ngươi mà định đoạt, đi thôi, chúng ta nên ăn chút gì đó đi.” Bùi Tử Quân đối với biểu tình đầy oán niệm của Mạc Thiểu Kỳ làm bộ như không thấy, liền dẫn đầu đi trước.
Mặc dù đã là buổi chiều, còn chưa đến giờ cơm, nhưng buôn bán trong quán vẫn tấp nập.
Đây chỉ là một quán ăn gia đình nhỏ, chỗ ngồi trong quán cũng rất ít, có vài khách nhân mua đồ mang về, chỉ vì mùi vị của nó rất hợp với khẩu vị của mọi người, giá cả cũng hợp lí, cho nên buôn bán rất tốt.
Ba đứa bé cùng đi vào trong cửa hàng, khó khăn lắm mới có một bàn vừa ăn xong, liền đến chỗ trống đó ngồi. Trong cửa hàng chỉ có một tiểu nhị duy nhất đang vội vã dọn bàn, lại nhiệt tình hỏi ba người họ muốn dùng gì.
“Ba lồng sủi cảo nhân tôm.” Mạc Thiểu Kỳ giành nói, hai mắt đều tỏa sáng, giống như người đã lâu rồi chưa ăn cơm vậy.
Triệu Tương Nghi bĩu môi, sau đó vô lực nhìn tiểu nhị kia nói: “Đừng nghe hắn, không cần nhiều như vậy đâu, chỉ cần hai lồng sủi cảo nhân tôm là được, còn nữa đem cho ta một chén canh đậu xanh.”
“Ai được rồi, xin hỏi còn muốn dùng gì nữa không?” Tiểu nhị nhiệt tình hỏi tiếp.
“Đem cho ta thêm chén canh đậu xanh nữa, còn nữa cho mỗi người bọn ta một đĩa rau trộn.” Bùi Tử Quân nhìn tiểu nhị cười ôn hòa.
Mạc Thiểu Kỳ ở một bên quyệt miệng lầm bầm nói: “Gì cứ, hai người nói như vậy là ý gì, ừng có ở chốn đông người này mà trêu chọc ta.”
“Này, ngươi nói những lời này là muốn ta cười rụng cả răng, nói giống như hai người bọn ta không cho ngươi đồ ăn hay sao…Ta nói thiếu gia, đừng có xấu hổ như vậy, nhớ đến mỗi lần người về đây đều gọi rất nhiều đồ ăn, nhưng cuối cùng vẫn ăn không hết còn dư lại rất nhiều, có chút nào ít hơn ta?Nếu như ngươi có thể ăn nhiều như vậy, ta nhất định sẽ không ngăn cản ngươi.” Triệu Tương Nghi cố ý liếc Mạc Thiểu Kỳ
Nhưng Mạc Thiểu Kỳ vẫn oán giận nhìn hai người: “Tóm lại có phải hai người rất thích châm chọc ta không hả, hừ, xem ra lần sau ta phải tìm người đến trợ giúp…Đỡ phải một mình thân cô thế cô đấu với hai người.”
“Canh đậu xanh đến rồi, mau uống nhiều một chút, đừng nói nữa.” Bùi Tử Quân đem chén canh đậu xanh đặt vào tay Mạc Thiểu Kỳ.
Mạc Thiểu Kỳ tiện tay cầm muỗng quấy vài cái, sau đó bưng chén canh lên uống vài hớp, rồi ngửa đầu ra hết sức vui vẻ nhưng rồi lại than thở: “Chỉ có trấn Thanh Hà là tốt nhất, ước gì có thể giống như hai người, được ở đây.”
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Viatmin C được edit tại Âm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)
“Cuộc sống của ngươi vô cùng sung túc, người khác muốn mong cũng không được, ngươi lại muốn đi ngược lại.” Triệu Tương Nghi khuấy chén canh đậu xanh, chợt nghe lời nói của Mạc Thiểu Kỳ, bèn ngước mắt lên nhìn y nói.
“Ba vị khách quan, đây là điểm tâm mới của tiệm tiểu nhân, bên trong có bỏ thêm quả hạch, hương vị rất ngon, mời ba vị nếm thử.” Tiểu nhị bưng ba đĩa điểm tâm đến giới thiệu cho họ.
Mạc Thiểu Kỳ dẫn đầu dùng đũa gắp một miếng điểm tâm lên bỏ vào miệng, tinh tế cảm nhận hương vị của điểm tâm rồi mới nuốt xuống, cực kỳ hài lòng nói: “Mùi vị không tệ, ăn cũng ngon, hai người mau nếm thử đi.”
Triệu Tương Nghi cũng cầm đũa lên gắp một miếng ăn thử, thế nhưng vừa cắn hai cái, nàng đau đến mức xụ mặt xuống.
Bởi vì bên trong có bỏ thêm quả hạch cứng, răng cửa bên trái cắn trúng…Mà mấy ngày trước nó bắt đầu rung rơ, Triệu Tương Nghi thầm tính, bây giờ mình đã bảy tuổi, cũng sắp đến tuổi phải thay răng rồi, chỉ là không ngờ đến nó lại đến sớm như vậy, nàng còn đang suy tính…ít nhất…phải chờ đến khi mình tám, chín tuổi….không biết có phải là do lúc nhỏ ăn thô lương và thực vật cứng nhiều hay không mà mới làm cho răng sữa nhanh rung rơ đến thế.
“Muội làm sao vậy?” Bùi Tử Quân thấy Triệu Tương Nghi nhăn mặt lại, lo lắng hỏi.
Mạc Thiếu Kỳ đang ăn rất ngon miệng, nào chú ý đến Triệu Tương Nghi, vẫn tiếp tục ăn sủi cảo nhân tôm của mình.
Triệu Tương Nghi lắc đầu, bởi vì cơn đau này như muối sát vào vết thương, trong mắt nhất thời dâng lên một hàng nước, nàng quay sang chỗ khác nhổ ra thứ trong miệng, kinh ngạc phát hiện, thứ mình nhổ ra mang theo vài tia tơ máu…
Răng thật sự bị gãy ư.
Nàng vội uống một hớp canh đậu xanh súc miệng, sau đó dùng lưỡi cẩn thận đụng đến chỗ răng cửa, thấy vẫn còn ở vị trí cũ, nhưng rơi một nửa, Triệu Tương Nghi không khỏi nhức đầu, mới nãy chỉ có đau một ít, nếu như rơi xuống hết thì tốt rồi. Đâu có đau như vậy?
Lại sợ gặp lại tình huống kiểu này, Triệu Tương Nghi chỉ uống canh đậu xanh thôi, thế nhưng canh đậu xanh đã lạnh, càng thêm kích thích chỗ răng cửa sắp rơi, cũng rất là đau.
Cuối cùng Triệu Tương Nghi cũng không ăn nữa, chỉ thấy hai người đối diện vẫn đang thưởng thức món ăn mới.
“Mau ăn tiếp đi, món này thật ngon, ngươi sao lại không ăn nữa?” Mạc Thiểu Kỳ còn đang nhai sủi cảo nhân tôm trong miệng, mặt không hiểu nhìn Triệu Tương Nghi hỏi.
Triệu Tương Nghi nhíu mày, Mạc Thiểu Kỳ chỉ lớn hơn mình có mấy tháng, sao hắn còn chưa thay răng ta? Hay là do xuất thân giàu có, từ nhỏ đã ăn đồ ăn làm nhuyễn thơm ngon, cho nên răng chưa có rung rơ sao?
Nghĩ thế, Triệu Tương Nghi phiền não đung đưa chân nhỏ, ngộ nhỡ chỉ vì nguyên nhân này mà răng nàng lại bị gãy thì làm sao? Chưa nói đến việc sau này răng mới mọc ra, bị lệch một cái sẽ khó coi chết đi được?
Khó trách, người cổ đại mỗi khi cười đều chú ý không để lộ hàm răng, càng nghĩ càng thấy khôi hài.
“Nghĩ đến chuyện gì mà cười vậy? Nhất định rất vui đi? Bùi Tử Quân đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn Triệu Tương Nghi.
Triệu Tương Nghi lắc đầu, vừa mở miệng nói một chữ, cái răng sắp rơi xuống cắn trúng đầu lưỡi, đau đến mức nàng muốn bật khóc, hơn nữa trong miệng có một vị ngọt tanh, hẳn là lại chảy máu tiếp….
“Chờ một chút…” Triệu Tương Nghi dùng tay ra dấu xin lỗi cả hai, sau đó quay mặt sang một bên khom người xuống, cẩn thận kiểm tra cái răng cửa.
Nàng dùng tay chạm đến một chút, phát hiện răng đã gãy xuống hết, chẳng qua chảy máu là do còn dính chút lợi trên răng.
Chờ nàng đem răng cửa lấy ra, liền cảm giác chỗ gãy không còn đau như ban nãy nữa, Triệu Tương Nghi cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa ngồi thẳng người lên, đưa cái răng cửa còn dính máu chìa ra cho hai người xem: “Hai người nhìn đi, ta gảy răng rồi.”