Là vầy, có lẽ bắt đầu từ ngày mai mình sẽ dừng post truyện, không có bỏ đâu, vì chị của mình phải chuẩn bị thi đại học nên cần dùng máy tính, chỉ đến ngày 10/7 là xong, nên hôm nay mình sẽ cố post mấy chương truyện có thể post, Q thì bận làm hồ sơ và giấy tờ đi du học, chị Bánh Bao Nâu thì đi làm lại, còn bé beta Bell Nguyễn phải thi chuyển cấp vào cấp 3, chẳng biết lúc nào xong. Cho nên mình nghĩ đến ngày 10/7 là mọi người sẽ có mặt đông đủ một chút, nhưng là mình và Q sẽ ít post truyện( đứa đang sắp xếp công việc, đứa thì học hè). Nên mình cần gấp những editor rãnh rỗi giúp đỡ. Cảm ơn vì đã đọc lời tám nhảm này của mình. (hôm qua cúp điện nên chẳng đọc xong được bản convert chẳng bei61t ai là nam 9, khổ)
Edit: J
“Chuyện gì?” Lão Từ làm vẻ không hiểu nhìn vẻ mặt nịnh nọt Dương thị, ngoài miệng mặc dù hỏi như vậy, nhưng nhìn thấy cái tư thế dắt nữ nhi của nàng ta, trong lòng cũng biết là chuyện gì rồi.
Tang Ngọc thấy thế, không kềm nổi cười nhạo trong lòng, nhẹ giọng nói: “Nhìn đi, người cần thì không muốn đi, chúng ta nói thẳng ra cũng không mời nổi, còn người không phù hợp lại đưa ra tới cửa.”
Đúng lúc, nhũ mẫu Bùi Tử Quân thấy Triệu Tương Liên tuổi lớn hơn một chút, cũng có thể hầu hạ người khác chu đáo hơn, liền nhỏ giọng nói với Tang Ngọc: “Tang Ngọc cô nương không ngại nhìn kỹ nữ oa kia một chút, miễn cưỡng cũng có thể lọt vào mắt xanh của thiếu gia, nếu lần này không thể đưa đứa nhỏ trở về, không bằng đưa đứa lớn hơn một chút đi, cũng rất tốt nha, đỡ chọc cho Trần phu nhân tức giận.”
Nhũ mẫu vừa nói một câu “Trần phu nhân”, lão Từ liền hunghăn trừng mắt bà ta, cũng may là bọn người Triệu lão gia tử không biết cái gì, chỉ cho rằng Trần phu nhân chính là mẹ ruột của tiểu di Bùi Tử Quân, Ông Thị.
Tang Ngọc thấy thế, cũng là lưu tâm, cúi đầu tỉ mĩ quan sát Triệu Tương Liên, Dương thị vội vàng đẩy nữ nhi về phía trước, dặn dò: “Lúc trước mẹ dạy con cái gì, con còn nhớ hay không?”
Triệu Tương Liên gật đầu, sau đó bắt chước theo dáng vẻ của nha hoàn trong nhà giàu đã học kia, hai tay khoanh lại ở bên hông, quỳ gối cung kính thỉnh an đám người Tang Ngọc.
“Ơ, con bé này tuy lớn một chút nhưng cũng thật hiểu quy củ à, cùng với con bé nhỏ trong kia hoàn toàn bất đồng. Ta lại không hiểu, Bùi phủ chúng ta xưa nay rất nặng quy củ, làm sao thiếu gia lại vừa ý một dã nha đầu ở nông thôn.” Nhũ mẫu Bùi Tử Quân thấy thế, rất vừa lòng nhìn nha đầu Triệu Tương Liên kia, thầm nghĩ để cho con nha đầu này vào trong Bùi phủ, về sau dốc lòng dạy bảo, việc trở thành nha hoàn tam đẳng tuyệt không có vấn đề, đến lúc đó không phải là mình có một đồ đệ dưới trướng sao, có thể giúp đỡ mình làm không ít chuyện.
Vì vậy lúc này chỉ có một mình nhũ mẫu là nói Triệu Tương Liên rất được, còn mấy bà tử hầu hạ bên người Trần Ông Thị chỉ vâng mệnh đi mời Triệu Tương Nghi, cho nên bọn họ cũng không hề quan tâm đến Triệu Tương Liên, càng không nghĩ đến về sau ở trong Bùi phủ có thể nhờ cậy Triệu Tương Liên cái gì và điều gì khác chẳng hạn.
“Vợ lão tam! Ngươi làm sao lại hồ đồ như vậy, đem chính đứa con thân sinh của mình ném vào hố lửa!” Phương thị thấy vậy, bước nhanh đến kéo Triệu Tương Liên lại, nào ngờ Triệu Tương Liên ở trong lòng Phương thị giãy giụa:
“Bà nội mau buông con ra! Là con tự nguyện đi, con muốn được hưởng phúc đó!”
Lời này vừa nói ra, đều làm cho mọi người cả kinh, ngay cả hạng người như là Tang Ngọc cũng bắt đầu dùng ánh mắt khác nhìn Triệu Tương Liên.
“Bao nhiêu tuổi?” Tang Ngọc liếc mắt nhìn Dương thị.
Dương thị lập tức tươi cười đáp lại: “Năm nay được tám tuổi!”
“Ừ, chỉ lớn hơn thiếu gia có một tuổi, chắc hẳn làm việc sẽ ổn thỏa hơn một chút.” Nhũ mẫu Bùi Tử Quân gật đầu tán thưởng nói.
“Đều là một đám người không có tim phổi, khốn khiếp! Nhìn xem, ngươi đã đem con mình dạy dỗ ra cái đức hạnh gì! Còn vui vẻ bàn bạc mua bán với người ta nữa!” Triệu Tương Liên vừa mới nói một câu, đã làm cho tâm của nhóm người Triệu lão gia tử rét lạnh, lúc này lại nhìn thấy Dương thị vui vẻ lấy lòng người Bùi gia, Triệu lão gia tử cảm thấy vô cùng mất mặt, lại cảm thấy ghê lòng cùng bực bội.
Lão Từ thấy sự tình diễn ra như vậy, không khỏi lắc đầu uyển chuyển cự tuyệt Dương thị: “Bọn ta quả thực không có ý đo, bọn ta còn phải lập tức trở về phủ nữa.”
“Ôi này, đừng nha!” Dương thị muốn chạy nhanh đến ngăn cản nhóm người Bùi gia, “Có muốn đi thì cũng phải đem con gái của ta theo chứ!”
Tang Ngọc đại khái cũng hiểu ý tứ của lão Từ, chỉ cười nhạt nhìn Dương thị nói rằng: “Không phải là bọn ta không chịu mang đi, mà là không thể mang à. Lần này bọn ta đến đây không phải để mua nha đầu mà là để mời người. Hơn nữa, con gái của bà không phải là người bọn ta cần mời, cho dù con gái bà có tốt hơn cô bé kia gấp trăm lần cũng không phải là người bọn ta muốn.”
“Còn nữa, có mua nha đầu thì ở trong thành vẫn có nhiều đứa tốt hơn, còn cần gì đến cái nơi thâm sơn cùng cốc này của các người để chọn nha?” Một bà tử đứng ở sau lưng Tang Ngọc nói, “Ta muốn nói rằng, cho dù có mang nha đầu lớn này về cũng uổng phí thôi, cái cô bé kia mới là người mà chủ tử bọn ta muốn mời!”
Bà tử kia là người ở bên cạnh Trần Ông Thị cho nên lão Từ khó mà trách mắng bà ta được, chỉ im lặng không nói lời nào, xoay người lên chiếc xe ngựa màu xanh.
“Không phải là nói như vậy, các ngươi nhìn con gái ta chẳng khác nào là món hàng phải bồi thường tiền đi chứ!” Trong lòng Dương thị lúc này rất là căm ghét Triệu Tương Nghi, thầm mắng Triệu Tương Nghi là tiểu hồ ly tinh dụ dỗ đàn ông! (J: câu này chẳng biết ổn chưa *lau mồ hôi*)
“Điều cần nói thì ta đã nói rồi, sao bà còn không chịu hiểu?” Tang Ngọc im lặng, sau đó con ngươi cũng đảo một vòng, cố ý nói lời cay nghiệt, “Tốt, bà muốn đưa con gái đến phủ bọn ta làm nha hoàn thì cũng được, nhưng mà điều kiện bọn ta đưa ra sẽ không tốt như vừa nãy. Như vậy đi, dựa theo quy củ trong phủ, trước ký khế ước bán thân, nha đầu này vẫn còn nhỏ, dĩ nhiên sẽ không giống mấy nha đầu lớn tuổi khác vào phủ mỗi tháng nhận ba trăm văn tiền, nó mỗi tháng chỉ được nhận hai trăm văn tiền thôi, bà có nguyện ý hay không?”
Dương thị cúi đầu cẩn thận tính toán, Triệu Tương Nghi không cần ký khế ước, mà mỗi tháng có thể nhận được hai lượng bạc, còn con gái của mình phải ký khế ước bán thân, mỗi tháng chỉ nhận được hai trăm văn tiền, tính xong cũng thấy được giá tiền của cả hai chênh lệch đến mức nào rồi!
Dương thị còn chưa tính toán xong, Tang Ngọc cũng chỉ cười châm chọc một tiếng, cùng nhóm người lão Từ lên xe ngựa rời đi!
Dương thị ngẩng đầu lên đã thấy xe ngựa chạy xa, một lúc sau mới hiểu được, mình bị người ta chơi khăm!
Lửa giận bốc lên, ngoài miệng mắng những lời chanh chua: “Ta phi, không phải là một con nha hoàn thấp hèn thôi sao, cũng học được cái bản lĩnh như vậy, lại có tâm đùa bỡn cùng ta!”
Dương thị xoay người lại thì thấy Triệu lão gia tử đang quay người đi vào trong nhà, không khỏi buồn bực, chỉ vào mọi người mắng: “Đầu óc các người đều bị hư hết rồi! Đãi ngộ tốt như vậy cũng không chịu cân nhắc, cứng rắn đuổi người ta đi ra ngoài, giờ thì hay rồi, người nhà bọn họ phỏng chừng cũng không bao giờ đến nhà chúng ta một lần nữa!”
“Không đến cũng tốt, ta đây cũng không muốn cùng ngươi cãi nhau, nhanh đóng lại cái miệng thúi của ngươi đi!” Triệu Tín Lương xoay người lạnh lùng nhìn Dương thị.
Dương thị căn bản không sợ, cũng không để tâm đến lời nói của mọi người chỉ đứng tại chỗ mắng quang quác cả nhà một trận.
Phương thị tức giận, chợt quay người lại quăng cho Dương thị một cái tát, đem Dương thị làm cho ngơ ngác, cũng không kịp phản ứng để mắng chửi người, bên này Dương thị giương giọng mắng chửi: “Ngươi thì biết cái đếch gì! Ngươi cho rằng trên đời này thật có chuyện tốt như vậy? Bọn họ ngoài miệng thì nói như thế, không cần ký khế ước bán thân, mỗi tháng đưa nhiều bạc cho Tương Nghi, nhưng ngươi có nghĩ tới, một khi Tương Nghi bước vào quý phủ của bọn họ cũng không có đường để quay về không? Đến lúc đó, con bé phải ở trong đó cả đời, hoặc là làm nô tỳ, hoặc là làm thiếp thất, trải qua cái cuộc sống tối tăm không thấy ánh mặt trời đó, ta sao có thể đồng ý được!”
Ngay lúc đó, Triệu Tương Nghi nhảy chân sáo bước đến, mới vừa rồi nàng ở trong nhà đều nghe rõ lời lão Từ và đám người Tang Ngọc nói, bây giờ lại nhìn thấy thái độ của người trong nhà, trong lòng nhất thời cảm động vô cùng, may là nàng có ông nội, bà nội và đám người phụ thân yêu thương, bằng không hôm nay nàng nhất định phải táng thân “Đi vào cổng nhà giàu sâu tựa như biển”
Nhất thời, ấn tượng trong lòng đối với Bùi Tử Quân giảm xuống không ít, khi trước là do yêu thích cùng thú vị còn bây giờ đã phân thành tầng lớp giai cấp, kiến cho Triệu Tương Nghi thật sâu nhận thức được xã hội này có hình dạng ra sao, mặc kệ ngươi cùng Bùi Tử quân giao tình tốt đến đâu, chơi cùng nhau rất là hợp ý, nhưng chung quy tầng lớp của Bùi Tử Quân vẫn cao hơn so với bọn họ một bậc, là chủ tử trong một gia đình giàu có, không phải là người mà bọn họ có thể dính tới được. Chỉ là do hắn cao hứng cho nên mới đến nơi thôn quê này chơi cùng bọn họ, cho nên mới sai người đến mời nàng về phủ làm nha hoàn cho hắn.
Cẩn thận phân tích, tâm của Triệu Tương Nghi cũng lạnh dần.
Kỳ thực, không chỉ có nàng mà cả những người khác trong Triệu gia cũng có suy nghĩ giống như vậy, khi trước vẫn rất xem trọng Bùi Tử Quân, nghĩ hắn là một đứa bé hiểu chuyện lại lễ phép, hơn nữa còn hiền hòa vô cùng, không giống như mấy hài tử của gia đình giàu có khác yêu xoi mói cùng bướng bỉnh.
Thế nhưng, trải qua một màn như hôm nay, người lớn trong nhà cũng là thanh thanh sở sở [1] nhận thức được, tính nghiêm trọng của địa vị giai cấp. Bọn họ và Bùi Tử Quân vốn không cùng một tầng lớp, người tuy hiền hòa nhưng chung quy vẫn là thiếu gia nhà giàu có, có quyền đem bạc ra mua nha đầu mà mình thích, xem như là một món hàng hóa bình thường.
Phương thị đau lòng ôm lấy Triệu Tương Nghi, ngàn dụ vạn dỗ nói: “Hôm nay Tương Nghi có bị dọa cho sợ không? Đừng có sợ, đã có bà nội bảo vệ con.”
“Hừ, một đám người không có đầu óc, lại đi phụ lòng tốt của người ta!” Dương thị nhỏ giọng giễu cợt, nhưng bị Triệu Tương Nghi nghe thấy.
“Sao tam thẩm thẩm không dẫn Liên tỷ lên huyện trấn tìm nhà giàu có đi, nhớ kỹ phải cho Liên tỷ mang đóa quyên hoa bằng lụa kia, không chừng sẽ được lão gia hay thiếu gia nào đó nhìn trúng, khi đó có thể trở thành tiểu thiếp hoặc thông phòng rồi!” Triệu Tương Nghi miệng lưỡi bén nhọn, châm chọc nói, thân xác này năm nay đã bốn tuổi, ăn nói rõ ràng không ít, có thể nói rất nhiều từ tối nghĩa già dặn, biểu đạt rõ lời nói trong nội tâm, không hề giống như trước chỉ biết nói lắp hoặc khó có thể lên tiếng ngay tại thời điểm nào đó.
Dương thị nghe Triệu tương Nghi nói lời châm chọc như thế, trong lòng càng không thoải mái, nhưng lại nghĩ cái nhà này còn chưa phân ra ở riêng,không nên chọc Phương thị tức giận. Vì vậy liền dùng sức kéo Triệu Tương Liên về Tây phòng.
Phương thị thở dài, lắc đầu nói gia môn bất hạnh.
Sau khi về phòng, Triệu Tín Lương gọi hai đứa con đến trước mặt, ngàn lần vạn lần dặn dò cả hai về sau ít lui tới cùng đám người Bùi gia kia, đám người đó cũng không tốt lành gì.
Triệu Tương Nghi thầm than thở, nghĩ đến sau này cơ hội gặp mặt Bùi Tử Quân sẽ ít đi, hơn nữa bây giờ nàng cũng chẳng còn tâm tư chơi đùa cùng hắn, liền hung hăn gật đầu.
Triệu Tín Lương và Triệu Hoằng Lâm thấy thế, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, trong một gian sương phòng tại Bùi phủ ở huyện Giang Ninh xa xôi, Trần Ông Thị vẫn không thể tin được, đặt chuỗi phật châu bằng mã não trong tay xuống nhìn Tang Ngọc: “Ngươi nói cái gì, việc này không thành?”
Tang Ngọc hết sức khó khăn gật đầu, không dám nói câu nào.
“Đúng là kỳ quái, trên đời này lại còn có người cố chấp như vậy.” Dừng một chút, mắt phượng khẽ chuyển, “Nhà bọn họ chê điều kiện chúng ta đưa ra thấp sao?”
Tang Ngọc lắc đầu: “Thái độ của bọn họ rất là kiên quyết, mặc cho bọn nô tỳ có nói thế nào cũng không lay chuyển được.”
“Ta nghĩ cũng không phải là đãi ngộ có vấn đề, ta đưa điều kiện như vậy đã khoan dung lắm rồi, hoàn toàn không có ý định đem tiểu cô nương kia đến đây làm hạ nhân, chỉ muốn cô bé đến làm bạn chơi cùng với Tử Quân.” Khuôn mặt Trần Ông Thị lộ vẻ không vui, “Bây giờ phải làm sao đây? Ta đã đáp ứng Tử Quân, ngày mai sinh thần của nó sẽ tặng cho nó một món đồ chơi tốt, nó chắc chắn sẽ hài lòng với món quà này. Giờ chuyện này đã không thành, ta biết đi đâu tìm tiểu cô nương giống vậy cho nó đây.”
“Không phải lần trước Tử Quân thiếu gia nhắc đi nhắc lại mứt quả ở trong kinh thành sao, vừa lớn lại vừa tròn, thiếu gia rất muốn ăn. Vừa lúc, phu nhân đến đây có mang theo một tên đầu bếp, không ngại thì bảo tên đầu bếp đó làm một ít, xem như là quà tặng mừng sinh thần.” Tang Ngọc đề nghị.
Trần Ông Thị mới hơi bớt giận: “Nhưng mà, làm sao có thể lấy mứt quả ra làm quà tặng sinh thần, đây là sinh thần của cháu thân sanh bên ngoại ta, phải đem ít đồ kim quý làm tặng lễ, như vậy mới có được thể diện.” Trầm ngâm chốc lát, bỗng nhiên phân phó nói, “Ta thấy hay là đem vàng ròng làm kim sức tặng cho nó để tăng thêm phúc khí đi, ngoài ra còn tặng thêm cho Tử Quân hai tòa biệt viện ở huyện Giang Ninh để khi nó rãnh rỗi có thể đến đó thưởng ngoạn.”
“Ái chà! Phu nhân rộng rãi hào phóng như thế là vì thương yêu thiếu gia quá mà!” Tang Ngọc vội vàng nịnh nọt nói, Trần Ông Thị bây giờ mới cảm thấy khá hơn nhiều, nghĩ đến một nhà Triệu tương Nghi bất quá chỉ là tiểu nhân vật, cũng không so đo cùng bọn họ nữa, chỉ suy nghĩ ngày mai phải dặn dò Bùi Tử Quân như thế nào để ít lui tới cùng cái nhà đó, cũng chẳng biết thành ra cái dạng gì rồi!
======
[1] Thanh thanh sở sở: rõ ràng