Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 137: Không nên vọng động

Tác giả: Kẹo Vitamin C
Chọn tập

Edit: Thiên Âm

Từ sau chuyện Tề Uyển Dao, tâm trạng của Triệu Tương Nghi ngày càng không yên, Nhâm thị thấy bộ dáng không yên lòng của nàng, cũng không có ép nàng luyện tập nữa, chỉ giảng giải cho nàng nội dung cách thêu mới, rồi để nàng về nghỉ ngơi.

Trời đã sang trưa

Phương thị không ngờ Triệu Tương Nghi hôm nay quay về nhà ăn cơm trưa, vì vậy khi thấy Triệu Tương Nghi về sớm, bà còn tưởng đã có chuyện gì xảy ra, khẩn trương hỏi: “Con làm gì sai nên bị sư phụ phạt sao?”

Triệu Tương Nghi hơi nhún vai: “Sư phụ mà phạt con, bà nội có thể thấy con đứng trước ở đây ư? Là sư phụ thấy con lo lắng việc ở nhà, cho nên mới cho con nghỉ một ngày, con về sớm là vậy đó.”

“Nha đầu ba hoa.” Phương thị mắng yêu, lại làm bộ muốn cốc đầu nàng.” Tuổi cũng lớn rồi, mà tính tình còn bướng bỉnh như vậy.’

Triệu Tương Nghi cười cười,làm mặt quỷ với Phương thị, sau đó đi vào trong nhà nhìn quanh: “Uyển Dao tỷ tỷ đâu?”

Phương thị vừa nhặt rau vừa cười: “Đang ở trong phòng may quần áo mới, hôm nay bà mang con bé ra chợ mua mấy khối vải, con bé cao hứng quá, bà cũng nói để bà giúp nhưng con bé không cho, muốn tự mình làm.” Phương thị nói đến đây, vươn tay cốc đều Triệu Tương Nghi một cái, “Nha đầu con đấy, nhìn người ta giỏi chưa kia, chỉ lớn hơn con có bốn tuổi, đã có thể tự may quần áo rồi, còn nữ hồng ta cũng nhìn vài lần rồi, tốt hơn con không biết bao nhiêu lần đây.”

“À.” Triệu Tương Nghi cố ý tấm tắc nói, “Bà nội có cháu nuôi rồi liền ghét bỏ cháu ruột là con ư.”

“Đừng nói nhiều nữa, mau vào bồi con bé nói chuyện đi.” Phương thị ừcười híp mắt, thấy Triệu Tương Nghi đã vào trong thì bà quay đầu tiếp tục nhặt rau.

Bên trong, Tề Uyển Dao nghiêm túc ngồi trước bàn trà, Triệu Tương Nghi vừa đi vào liền chạy đến ngồi bên cạnh: “Vải thật đẹp, rất hợp với màu da của tỷ, ánh mắt của bà nội rất tốt nha.”

Tề Uyển Dao gật đầu, vuốt một khúc vải màu xanh nhạt, mỉm cười nói: “Mấy khúc này rất đắt, tỷ đã nói không cần, nhưng bà nội kiên quyết mua, khuyên cũng không khuyên được…Thật ra, tỷ có thể không cần mặc những thứ vải tốt này…Mọi người quyết định giữ tỷ lại để chăm sóc, tỷ cũng rất cảm kích rồi.”

“Cái gì mà tạm thời?” Triệu Tương Nghi đẩy vai Tề Uyển Dao một cái, giả bộ cả giận nói, “Tỷ lại khách khí với muội nữa rồi, muội giận nha không phải đã nói chúng ta là người một nhà ư, sao tỷ lại nói như vậy chứ.”

“Muội, muội đừng có giận, tỷ không có ý tứ gì khác, tỷ chỉ cảm thấy mình thật không xứng…”

“Dừng.” Triệu Tương Nghi ỷ vào mình là một tiểu hài tử, không nói mà hét lên, ” Muội không thích nghe mấy từ đó, từ nay về sau ở trước mặt muội đừng nói mấy từ đó.”

Hai mắt Tề Uyển Dao phiếm hồng, không nói gì, chỉ quay đầu sang một bên nặng nề gật đầu một cái.

“Muội không có quên.” Triệu Tương Nghi bỉnh tĩnh lại, đứng dậy bước đến trước mặt Tề Uyển Dao, nắm lấy tay Tề Uyển Dao, mặc dù giọng nói trẻ con non nớt, nhưng từng câu nói vẫn làm cho Tề Uyển Dao phải rơi nước mắt, “Mấy năm trước, nhà của chúng ta rất nghèo, tỷ và A Sâm ca hai người vì để cho muội và ca ca uống được canh ca, đã cố gắng bắt rất nhiều ca lớn cho anh em muội, nói là thích ra ngoài sông chơi, kỳ thực đều là giả, trời lạnh như vậy, không ở nhà sưởi ấm, ai lại điên khùng ra ngoài bờ sông chơi chứ?”

“Chuyện như vậy không phải đã xảy ra một, hai lần, mà thời thời khắc khắc xảy ra bên người muội và ca ca, là hai người đã giúp đỡ muội và ca ca, bây giờ bọn muội có năng lực, nên luôn sẵn sàng vươn tay giúp đỡ tỷ, tỷ nhất định phải bỏ ngay tạp niệm này, tốt nhất là hãy ở chung với nhààh muội, không có cái đạo lý không xứng ở đây.”

“Tương Nghi, muội?” Tề Uyển Dao kinh ngạc nhìn Triệu Tương Nghi, thực sự không thể tin nổi, đây là cô bé con kia sao bây giờ đã lớn rồi, có thể ở trước mặt mình nói ra những lời thao thao bất tuyệt này ư?

“Những điều này là ca ca dạy cho muội.” Sợ Tề Uyển Dao nghi ngờ, Triệu Tương Nghi cuối cùng thở hắt ra, đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người Triệu Hoằng Lâm.

“Thì ra là thế.” Mặt Tề Uyển Dao đỏ lên, cúi đầu lầm bầm, sau đó ngẫm gì mà Triệu Tương Nghi vừa nói, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn

Tục ngữ cũng nói, ‘Ban ngày không thể nhắc người’, lúc nãy Triệu Tương Nghi mới vừa nhắc đến Triệu Hoằng Lâm, Triệu Hoằng Lâm đã quay về.

Đi cùng còn có Triệu Tín Lương, chỉ nghe thấy bên ngoài ồn ào, còn có tiếng kinh hô của Phương thị, có tiếng thở dài của Triệu Tín Lương, Triệu Tương Nghi vừa mới hơi buông lỏng tâm tình, lập tức khẩn trương, chạy ra ngoài xem có chuyện gì.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Triệu Tương Nghi nhìn Triệu Tín Lương kéo chặt Triệu Hoằng Lâm không buông, trên mặt Phương thị lộ ra vẻ hoảng sợ, bởi vì từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ lần nọ đánh nhau với Triệu Hoằng Nhân, Triệu Tín Lương Triệu Tín Lương không động tay chân với Triệu Hoằng Lâm, lại còn không mắng câu nào.

Triệu Tín Lương không trả lời câu hỏi của con gái, chỉ kéo Triệu Hoằng Lâm một đường vào nhà,bên trong truyền đến tiếng xô đẩy, “Con ngồi đó đàng hoàng cho cha đừng mà suy nghĩ xem, con đang giúp đỡ người ta hay tạo thêm phiền phức cho người ta đây hả.”

“Cha, ca ca đã làm cái gì sai sao?” Triệu Tương Nghi đi theo Triệu Tín Lương vào trong, nàng rất lo lắng, lại cực kỳ không muốn nhìn người nhà mình ai nấy đều không vui.

Tề Uyển Dao cũng rất là khẩn trương nhìn mọi người trong nhà, trực giác cho biết, Triệu Hoằng Lâm làm vậy chính là bởi vì chuyện của Tề Uyển Dao

Vì vậy, Tề Uyển Dao càng thêm tự trách mình, nếu trên mặt đất có lỗ, nàng ấy sẽ chui xuống liền ngay lập, như vậy sẽ không quấy nhiễu đến cuộc sống của cả nhà họ.

Triệu Tín Lương hơi thở dốc, chờ ổn định lại khí tức, lúc này mới bình tĩnh nói cho Phương thị và Triệu Tương Nghi nghe: “Thằng bé muốn đi tìm đại bá nương Uyển Dao trả thù.”

Trong nháy mắt mọi người không nói gì.

Tề Uyển Dao che miệng ở một bên lặng lẽ khóc, đang khóc như nhớ điều gì liền quỳ xuống trước mặt Triệu Tín Lương: “Xin lỗi, xin lỗi, nếu tối hôm đó cháu sớm biết là mọi người, nhất định có chết cháu cũng không chạy đến cầu cứu, như vậy cũng không xuất hiện trước mặt mọi người…Xin lỗi đã đem lại phiền toái cho mọi người rồi.”

“Uyển, Uyển Dao, ý thúc không phải là vậy…Thúc giận là vì Hoằng Lâm không có hiểu chuyện, chứ thúc không có ý trách cháu đâu.” Đỡ dậy Triệu Tín Lương vội vàng đỡ Tề Uyển Dao đứng dậy, nhờ Phương thị đưa vào phòng nghỉ ngơi, khuyên nhủ đôi điều, sau đó đau đầu nhìn con trai không nói lời nào.

Triệu Tương Nghi không theo Tề Uyển Dao vào phòng, vì lúc này nàng đang ở bên cạnh an ủi Triệu Hoằng Lâm.

Ca ca nàng là một hài tử nhạy cảm, nàng tin rằng, chuyện đi tìm đại bá nương kia để tính sổ, đã có từ lúc ca ca dẫn Tề Uyển Dao rời khỏi Như Ý phường.

“Hoằng Lâm, cha không muốn nổi giận với con, cha làm vậy không phải là không đồng ý với con, mà là đang cứu con, cứu Uyển Dao.” Triệu Tín Lương nghiêm túc hẳn nhìn con trai giải thích, “Chuyện xảy ra quá nhanh, cha không thể giải thích với con ngay được, bây giờ đã về đến nhà, con nghe cha nói đây.’

Sáng nay sau khi đến Thiên Hi Lâu, Triệu Tín Lương có chút không yên lòng, trước khi ra khỏi nhà, vẻ mặt u sầu của Triệu Hoằng Lâm làm cho Triệu Tín Lương lo lắng.

Để xác định không có chuyện gì xảy ra, Triệu Tín Lương liền đem việc trong tửu lâu sắp xếp ổn thỏa hết, sau đó đến học đường tìm Triệu Hoằng Lâm.

Không ngờ tới, Triệu Tín Lương còn chưa ra khỏi cửa thì phu tử ở học đường chạy tới tì, hỏi Triệu Hoằng Lâm có phải là bị bệnh hay không mà sao không đi học.

Triệu Tín Lương vô cùng kinh ngạc, con trai không có ở nhà, cũng không có ở học đường, hơn nữa không có nói là đi đâu, con trai đang muốn làm gì đây.

Cuối cùng, Triệu Tín Lương nghĩ đến một nơi, vội vã chạy ra chợ mướn một chiếc xe ngựa, tìm người hỏi thăm một chút, mới biết Triệu Hoằng Lâm đi về phía tây.

May mà Triệu Hoằng Lâm đi bộ, mà hắn lại lái xe ngựa cho nên đến tận buổi trưa, Triệu Tín Lương mới tìm được con trai, thành công mang con trai về nhà, mặc dù quá trình này có chút cực khổ.

Sau trăm phương ngàn kế hỏi, Triệu Tín Lương mới là ngạc nhiên biết được, Triệu Hoằng Lâm đây là muốn tìm đại bá nương của Tề Uyển Dao tính sổ

Triệu Tương Nghi nghe Triệu Tín Lương nói sơ qua cũng hiểu được nguyên nhân của chuyện này, trong lòng cũng lo nghĩ, theo lý thuyết ca ca bây giờ không nên làm chuyện này, mà phải ở trong học đường học cho tốt để lấy công danh, bây giờ ca ca tiền đồ vô lượng nếu vì chuyện này rất có thể sẽ…

Triệu Tương Nghi không dám nghĩ tiếp.

“Cha lớn hơn con, kinh nghiệm cũng nhiều hơn, cho nên về chuyện này cũng đã suy tính nhiều. Con đừng xem thường cha vì cha chưa từng đọc sách, cha không thông minh như con, thế nhưng những đạo lí đối nhân xử thế này, cha tự tin rằng mình giỏi hơn con rất nhiều.” Triệu Tín Lương thở dài, nói tiếp, “Con không nên vọng động, chuyện này căn bản không thể lấy cứng đối cứng được.”

“Con suy nghĩ lại xem, con muốn tìm đại bá nương Uyển Dao để tính sổ, như vậy không phải tự nói cho người ta biết Uyển Dao ở nhà mình rồi sao? Không phải thì sao con có thê biết chuyện của Uyển Dao, tại sao muốn đi tìm đại bá nương của Uyển Dao để tính sổ? Cho dù con có thông minh nói mình chưa từng gặp qua Uyển Dao, chỉ là đi ngang qua nhìn thấy mà thôi, đến lúc đó khó tránh được hiềm nghi, lại mang cho Uyển Dao thêm phiền phức nữa.” Triệu Tín Lương nói đến đây liền ngồi xuống cạnh Triệu Hoằng Lâm, giọng nói cũng dần nhỏ nhẹ, lời nói thấm thía dần, “Tâm tình của con cha có thể hiểu, mọi người sau khi biết chuyện của Uyển Dao cũng rất tức giận, rất lo lắng, nhưng chúng ta không thể vì thế mà kích động. Nếu con làm như vậy, tuy trả thù được nhưng vị lão gia mua Uyển Dao có thể bỏ qua mà không cho người lùng bắt ư? Bây giờ ở trấn Thanh Hà không người nào không biết Thiên Hi Lâu, chỉ cần hỏi là tìm được ngay, đến lúc đó con muốn Uyển Dao làm sao đây? Trong tay những ngươời đó còn có khế ước bán thân của Uyển Dao, chúng ta tạm thời không thể bứt dây động rừng, con đừng quên.”

Triệu Hoằng Lâm sau khi nghe xong lời Triệu Tín Lương nói, cả người run rẩy, kinh ngạc nhìn cha mình, hai mắt phiếm hồng: “Chúng ta đây nên làm cái gì bây giờ?”

“Bàn bạc kỹ hơn.” Triệu Tín Lương thở dài,”Ít nhất…sau khi sóng yên biển lặng rồi hãy nói tiếp, về phần ca ca và mẹ của Uyển Dao, cha sẽ nhờ người tìm hiểu tin tức, có tin tức của họ rồi, cũng khiến cho chúng ta an tâm hơn.”

“Ca ca, muội có lời muốn nói với huynh.” Triệu Tương Nghi bỗng nhiên đi vào phòng, cũng nhìn sang Triệu Tín Lương nói, “Cha, lời này con muốn nói riêng với ca ca.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky