Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cuộc Sống Nông Thôn Nhàn Rỗi

Chương 181: Nhâm thị vạch trần diệu kế của tam phòng

Tác giả: Kẹo Vitamin C
Chọn tập

Edit: Thiên Âm

Hai mẹ con cùng nhau đi ra ngoài, mới ra ngoài sân, Triệu Tương Nghi thấy Nhâm thị không đi về hướng nhà cũ, còn cho rằng Nhâm thị không quen đường nên đi nhầm, mới nhắc nhở: “Mẫu thân, người đi nhầm rồi, nhà tam thúc phải đi hướng này cơ.” Dứt lời, còn chỉ Nhâm thị thấy hướng đi.

Nhâm thị dịu dàng cười, vươn tay nắm tay Triệu Tương Nghi: “Chúng ta không đến nhà tam thúc trước, giờ chúng ta phải đi mời một người.”

“Mời người?” Nhưng Nhâm thị chỉ mới đến Triệu gia thôn một lần chính là lần tết Trung Thu kia, làm sao quen người ở đây được.

Trong lúc Triệu Tương Nghi nghi hoặc không hiểu, Nhâm thị gật đầu cười nói: “Đúng rồi, ở gần nhà chúng ta có phải có nhà một vị lang trung không?”

“A, nương nói Ôn gia gia hả?” Triệu Tương Nghi lúc này mới biết người Nhâm thị muốn mời là lão Ôn.

Nếu như mời lão Ôn thì… Triệu Tương Nghi thầm nghĩ, rất nhanh biết Nhâm thị muốn làm gì, nên cười mỉm.

Xem ra mấy người tam phòng rơi vào trong tay Nhâm thị, cũng phải nếm không ít khổ rồi.

“Không sai, chúng ta mời lão nhân gia trước đã.” Nhâm thị nắm tay Triệu Tương Nghi đi tiếp.

Không bao lâu, hai mẹ con dừng trước cửa nhà lão Ôn.

Lão Ôn mới đầu thấy Nhâm thị, còn chưa nhận ra, chỉ thấy có chút quen mặt, nhưng khi nhìn thấy Triệu Tương Nghi, ông liền vui vẻ chào hỏi Nhâm thị: “Là vợ Tín Lương à!”

“Triệu đại phu hảo.” Nhâm thị khẽ nói, trên mặt luôn mang nụ cười hào phóng, nàng không giống như những người trong thôn gọi ông là “Lão Ôn”, ngược lại còn vô cùng khiêm tốn gọi một tiếng “Triệu đại phu”.

“Ôn gia gia hảo!” Triệu Tương Nghi cũng chào hỏi.

Lão Ôn ngạc nhiên, sau đó xua tay khiêm tốn nói: “Ta chỉ là một lão lang trung quê mùa, đâu thể xưng là ‘Đại phu’? Làm cháu chê cười rồi.”

” Được rồi, có chuyện gì sao?” Lão Ôn bỗng nhớ đến hỏi.

Nhâm thị nắm tay Triệu Tương Nghi đi đến: “Là như thế này, chỗ cháu có một bệnh nhân nhờ thúc đến xem giúp.”

Thấy lão Ôn lập tức chuyển đường nhìn sang Triệu Tương Nghi, Nhâm thị cười giải thích: “Không phải là Tương Nghi, mà là tam thúc của Tương Nghi.”

“Lão tam? Lão tam làm sao vậy.” Lão Ôn không hiểu Nhâm thị nói lời này là sao, chỉ hỏi thăm.

“Triệu đại phu bây giờ có rãnh không? Nếu có hãy theo bọn cháu đến đó một chuyến, chúng ta vừa đi vừa nói.” Nhâm thị mỉm cười mời.

“Ừ, được rồi, bây giờ ta cũng rãnh, hai người chờ một chút, ta chuẩn bị rồi đi.” Lão Ôn nói xong, lập tức xoay người chuẩn bị hòm thuốc, sau đó theo hai mẹ con đến tam phòng bên kia.

“Triệu đại phu, cháu tin y thuật của ngài, nếu có một người muốn giả bệnh, chỉ có chút một chút vết thương lại làm như bị trọng thương, ngài hẳn nhận ra?” Đi trên đường, Nhâm thị cười nói với lão Ôn.

Lão Ôn gật đầu: “Chút chuyện ấy ta biết.” Chỉ dựa vào vấn đề này, lão Ôn đã biết Nhâm thị muốn làm gì, mà chuyện Triệu lão tam ngày đó tranh cãi với nhị phòng, ông cũng từ trong miệng Triệu lão nhị nói ra biết chút ít, cho nên đã chuẩn bị tâm lí.

“Được rồi, tuy rằng cháu không tinh thông y thuật, nhưng từ nhỏ đã xem qua sách thuốc, trên đó có viết một loại cỏ, ở nơi nào cũng có, nhưng nếu biết cách dùng, có thể làm cho người uống phải chịu sự đau đớn tột cùng, nhưng không độc hại người, phương thuốc đó, chẳng biết Triệu đại phu có thể phối cho cháu không?” Nhâm thị khẽ hé đôi môi đỏ mộng, nhàn nhạt cười.

Lão Ôn kinh ngạc nhìn Nhâm thị sau hỏi một câu: “Chẳng biết nó có ích lợi gì với cháu?”

“Triệu đại phu xem nhiều sách thuốc, hẳn có thể phối ra dược mà cháu muốn, dù sao cũng vô hại, vả lại cháu cũng không dùng nó để hại người, có gì không thể?” Nhâm thị cười.

Triệu Tương Nghi trong lòng cười thầm, sở học mà kiếp trước nàng học cũng phải học chút trung y nên phương thuốc mà Nhâm thị nói, nàng cũng nhớ cách phối. Về phần hiệu quả sau khi dùng, tuy rằng nàng không có tự mình thử qua, nhưng nghĩ cũng biết, hẳn không thoải mái cho lắm, cái loại đau bụng tê tâm liệt phế đó, so với lúc phụ nữ sinh con cũng không có chênh lệch đi?

Bên này, Triệu lão tam phải giả bộ bị trọng thương, nên không xuống ruộng làm việc, Lục thị cũng ở trong phòng nhàn nhã hưởng thụ, không ngờ đến Nhâm thị bất ngờ ra đòn cảnh cáo.

Hai người ngồi cắn hạt dưa, Triệu lão tam vì nóng nên đem băng vải trên tay tháo ra hết, chờ Nhâm thị đến bên ngoài, lịch sự gõ cửa, thì hai người mới hoảng dọn dẹp, qua một lúc, mới để cho Lục thị chạy ra mở cửa.

Ngượng ngùng cười: “A, đại tẩu, không phải tẩu đang ở trên trấn sao, sao lại về rồi?”

Nhâm thị nhàn nhạt đáp: “À, chẳng qua là nghe nhị thúc truyền tin đến, nói nhị muội mang thai xảy ra chuyện, bọn at mới quay lại thăm. Vừa nãy ta nghe nhị thúc nói Tam thúc bị đánh rất nặng, cha mẹ cũng lo lắng, nên ta vì để cha mẹ an lòng, đặc biệt dẫn đại phu đến xem vết thương của tam thúc.”

“A? Không, không cần, không phải, ý muội là không cần phải phiền phức như thế… Thương, vết thương đã bôi dược, băng bó rồi, không có chuyện gì… Ôi, cha mẹ nhất định trách muội lòng dạ độc ác, thật ra là muội giận trượng phu lại làm chuyện như vậy, có thể hại hài tử bị xảy mất nha!” Thần sắc Lục thị hốt hoảng.

Triệu Tương Nghi hơi híp mắt, cũng nhìn thấy mưu mô trong đó, nghĩ đến lúc Triệu lão nhị đến, bởi vì tức giận nên không phát hiện ra.

Nhâm thị làm một người ngoài cuộc xem diễn, cũng hiểu rõ âm mưu bên trong, có điều không có lập tức vạch trần Lục thị, chỉ cười nói: “Không phiền phức, đối với ta mà nói chỉ là một chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến. Chúng ta đề u là người trong nhà, nên giúp đỡ lẫn nhau, tam đệ muội đừng lo lắng, tiền thuốc men a, một lát nữa ta sẽ trả, các ngươi không cần trẻ tiền đâu.”

Thân hình Lục thị hơi nghiêng ngả, nhìn thấy Lão Ôn ở phía sau lưng Nhâm thị, da đầu không khỏi căng thẳng.

“Tam đệ muội hay đối đãi với khách đường xa như thế à?” Thấy Lục thị vẫn ngăn người ngoài cửa không cho vào, Nhâm thị không khỏi hạ giọng trầm xuống.

Lục thị không dám động vào Nhâm thị, như quả bóng xì hơi, mời người vào nhà.

Hay!

Vừa bước vào cửa tam phòng, Triệu Tương Nghi thầm khen Nhâm thị! Cuối cùng cũng có người có thể trị một đám cực phẩm xấu xa này.

Mọi người vừa vào đã đến giường Triệu lão tam nằm, thấy bên trong giường rất nhiều hạt dưa, hẳn là hai người này vừa nãy ăn đây.

Theo lý thuyết, trong phòng người trọng thương nằm phải nồng đậm vị thuốc đông y, nhưng căn phòng này ngoài hạt dưa ra cũng không còn mùi nào hết.

Triệu Tương Nghi kéo góc áo Nhâm thị, nghiêm túc hỏi: “Mẫu thân, sao trong phòng không có mùi thuốc đông y thế? Lẽ nào nhà tam thúc nghèo đến nỗi không mua được thuốc?”

Lục thị nghe vậy, liền dựa theo lời Triệu Tương Nghi vội vàng nói: “Than ôi! Số ta thật là khổ mà, trượng phu thì bị thương thành vậy, ta cũng không thể mua thuốc cho uống…Ngay cả dược đắp trên vết thương, đều là hái trên núi hết.’

“Không có tiền bốc thuốc?” Nhâm thị có chút dở khóc dở cười, “Vậy có tiền mau hạt dưa ăn à?”

Một câu nói này làm Lục thị không thể nói thêm một câu nào nữa.

Trên giường Triệu lão tam ôm đầu, rên rỉ.

“Triệu đại phu, vậy làm phiền ngài, xin ngài hãy khám cho tam thúc, xem có nghiêm trọng không.” Nhâm thị quay lại nhìn lão Ôn, hai chữ ‘nghiêm trọng’, Nhâm thị nhấn thật mạnh.

“Không, không cần!” Triệu lão tam giơ tay chặn lại.

Nhâm thị nhíu mày: “Tam thúc xem thường không cho đại tẩu ta chút mặt mũi phải không?”

“Không phải, không phải, ta…” Triệu lão tam quanh co không biết nói sao, cuối cùng nói không nên lời. Lục thị ở một bên lo lắng không thôi, thái độ cự tuyệt như vậy càng khả nghi hơn.

Triệu Tương Nghi cười thầm, ai bảo các người bày ra khổ nhục kế làm chi?

Nếu thật sự trọng thương, lúc bọn họ dẫn đại phu đến, còn xem bệnh và bốc thuốc miễn phí, hai người họ hẳn không cự tuyệt! Nhưng bây giờ lại ấp a ấp úng, nhất định là trong lòng có quỷ mới vậy!

“Tam thúc Tam thẩm, hai người làm sao thế? không phải để cho Ôn gia gia xem một chút thôi sao, có gì không tốt?? Còn có Tam thẩm, hôm qua đánh cũng đánh, mắng cũng đã mắng, lẽ nào thẩm không định cho tam thúc cơ hội trị thương?” Triệu Tương Nghi cố ý nói như vậy, bề ngoài thì nói là giúp đỡ Triệu lão tam, kì thực là để xem họ có cho lão Ôn khám không.

Lục thị cúi đầu nhìn chân mình, dù sao Triệu lão tam bị thương cũng là thật, để đại phu nhìn cũng không sao, đến lúc đó nói nhẹ, nói nặng không phải cũng chỉ là một câu nói ư, dù sao vết thương cũng là thật. Nếu như lần này cự tuyệt, sẽ làm họ hoài nghi, đến lúc đó chân tướng bị vạch trần, mới càng khổ thêm.

Không cự tuyệt nữa bèn đồng ý: “Vậy xem một chút đi, cũng làm ta yên lòng chút.”

Triệu lão tam vừa nghe, vội nháy mắt với thê tử, Lục thị làm như không nhìn thấy, xem Triệu lão tam là không khí. Thầm mắng hắn trong lòng vài câu, không hiểu chuyện, ngày nào cũng gây chuyện, để ta giúp đỡ phá giải hết. Hừ!

Lão Ôn được cho phép, bước đến bắt mạch cho Triệu lão tam

Triệu lão tam vẫn rên rỉ, còn cố ý nháy mắt với lão Ôn, ý nhờ lão Ôn thủ hạ lưu tình, chớ đem chân tướng nói ra…

“Ôn gia gia, tam thúc cháu rốt cuộc sao rồi?” Triệu Tương Nghi lúc này rãnh rỗi ngồi trên ghế chờ đợi, nhìn có chút hả hê hỏi một câu.

Lục thị liếc Triệu Tương Nghi một cái, lúc quay đầu lại, liền chống ánh mắt lạnh như băng của Nhâm thị, không khỏi sợ hãi, cũng không dám … nữa nhìn Triệu Tương Nghi nữa, cũng không dám đối mặt với Nhâm thị.

“Ừ…” Lão Ôn buông cổ tay Triệu lão tam ra, hơi trầm tư một lát sau, mở miệng nói với Triệu lão tam, “Ta phải nhìn vết thương trên người nữa.”

“Không thể à!” Triệu lão tam phản ứng kịch liệt, bởi vì vết thương trên người đều là giả, toàn bộ đều dùng băng vải che lại hết, dù sao người ngoài cũng nhìn không ra, nếu bây giờ bị lão Ôn nhìn thấy, chẳng phải xong rồi sao…

“Đúng đúng đúng!” Lục thị lập tức nói, “Không thể nha! Đại tẩu và Tương Nghi đều ở đây, một người là chị dâu, một người là khuê nữ chưa lấy chồng, sao có thể được!”

“Đành vậy, ta muốn nhìn vết thương trên chân ngươi, có thể đem chăn vén lên không?” Lão Ôn tiện đà nói.

“Không không, cũng không được!” Triệu lão tam kiên quyết đè chăn lại nói, “Vết thương trên người ta, ta rõ nhất, cũng không cần xem.”

Nhìn thần sắc và cử chỉ của hai vợ chồng, nguyên nhân bên trong bọn họ cũng biết.

Nhâm thị nắm chặc hai tay, thầm nghĩ rồi cười nói tiếp: “Triệu đại phu, nếu tam thúc không cho, thì quên đi.”

Lão Ôn nghe vậy, gật đầu đứng dậy, Triệu lão tam và Lục thị nghe xong thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà tiếp theo sau đó, Nhâm thị lại chuyển chủ đề: “Có điều, người khoẻ mới tốt, tam thúc ngươi không để cho đại phu xem thì cũng không sao, nhưng mà không thể không uống thuốc. Như vậy đi, đại tẩu ta sẽ nhờ Triệu đại phu bốc vài thang thuốc điều dưỡng cho, tam thúc nhớ kỹ mà dùng nha.”

“Đa tạ đại tẩu đã quan tâm, ta nhất định sẽ sửa đổi không tái phạm nữa, mong tẩu có thể ở trước mặt cha mẹ nói tốt vài câu.” Triệu lão tam mừng rỡ, trong mắt mơ hồ lộ ra tia thích ý.

“Ta sẽ cố gắng, mà tam thúc đừng có cảm ơn ta trước.” Nhâm thị lấp lửng vài câu, sau đó quay sang nói với lão Ôn, “Triệu đại phu, xin bốc thuốc cho, cụ thể là phương thuốc nào, ngài cũng đã biết rồi đấy.”

Lão Ôn gật đầu: “Ta biết rồi, hơn nữa thuốc này a, thật đúng là chuyên trị bệnh này của lão tam, bảo quản cho tốt sau này còn giúp được cho hắn nữa.”

“Được rồi, cháu nghe Ôn gia gia nói, thuốc này để nóng uống mới tốt, hai người đừng trì hoãn nữa. Để xác định tam thúc có uống hay không, cháu và mẫu thân sẽ ở lại nhìn tam thúc uống xong mới đi.” Trong lúc lão Ôn hốt thuốc, Triệu Tương Nghi cười nói.

Vừa lúc trong hòm thuốc của Lão Ôn có một vài vị thuốc đông y, ông viết phương thuốc ra trên giấy, rồi lấy một thang thuốc ra đưa cho Lục thị: “Trước dùng thang thuốc này, lấy ba chén nước ngao thành một chén, rất nhanh thôi.”

Lục thị kinh ngạc, có điều tình huống lúc này so với bị vạch trần vẫn tốt hơn. Hơn nữa lão Ôn bốc thuốc nhất định là dùng để là đại bổ điều tức, chịu kh1o chút cũng không sao.

Triệu lão tam thấy vợ ra ngoài nấu thuốc, trong phòng chỉ còn hắn đối mặt với ba người, hận không thể đem cả người giấu vào trong chăn.

“Tam thúc, có câu ‘thuốc có thể uống bậy, nhưng lời thì không được nói bậy’, những lời này không riêng gì tam đệ muội, cũng có tam thúc trong đó nữa đấy, nhớ kỹ, biết không?” Nhâm thị cũng ngồi bên cạnh Triệu Tương Nghi, nhìn Triệu lão tam nói một câu.

Triệu lão tam rầu rĩ đáp ứng.

Không bao lâu sau, Lục thị bưng chén thuốc nóng đi vào.

Triệu Tương Nghi cúi đầu mỉm cười, bây giờ phải để Triệu lão tam cảm thụ vị đắng của thuốc mới được.

“Nhanh như vậy đã nấu xong rồi ư?” Khoé miệng nhâm thị nhếch lên, “Đệ muội a, Triệu đại phu nói thuốc này có chút đắng, người bị thương có thể chịu không nổi, không bằng đệ muội nếm thử một chút xem có đắng quá không, nếu đắng quá, có thể nhờ Triệu đại phu cho thêm chút cam thảo.”

Thấy Lục thị kinh ngạc đứng bất động tại chỗ, nhâm thị cười: “Đệ muội làm gì vậy? Chẳng lẽ nghĩ đây là thuốc độc sao? Ta và chịu đại phu nào có lá gan đó. Yên tâm đi, đây chỉ là thuốc bồi bổ thông thường, đệ muội nếm một chút cũng không có sao.”

Lục thị có chút chần chờ, nhìn Lão Ôn, thấy thần sắc lão Ôn vẫn bình tĩnh như trước, không có bất thường gì, mới an lòng, nhắm mắt nếm thử chén thuốc.

“A, cũng không tính là đắng, có thể uống.” Nếm thử qua, Lục thị bưng chén thuốc đi tới trước giường Triệu lão tam, “Nào, uống đi.”

Nhưng Triệu lão tam vẫn bày ra bộ dáng bất đắc dĩ, Lục thị thấy thế, không khỏi cúi người nhỏ giọng n1oi với hắn: “Ngươi muốn lộ ra để cho cha mẹ đánh chết à, còn không thì uống chén thuốc nàu, ngươi chọn đi!”

Triệu lão tam bực bội nhìn vợ mình, lòng tràn đầy oán hận, tất cả đều là chủ ý của nàng ta hết, bây giờ hắn phải chịu tội đây.

Không có biện pháp, cuối cùng ở ngay trước mặt mọi người hắn cầm chén thuốc lên uống.

“Được rồi, những thang thuốc còn lại cứ từ từ uống.” Nhâm thị hài lòng đứng lên, khoé miệng mỉm cười, thầm nghĩ chờ sau khi uống chén thuốc này xong, những thang thuốc kia hắn sẽ không dám đụng đến nữa.

Triệu Tương Nghi ngồi ở ghế trên chờ xem kịch vui, lúc này nàng vô cùng hiếu kỳ, chén thuốc này phải bao lâu mới phát huy công dụng đây.

“Được rồi, Tương Nghi, chúng ta đi thôi. Tam thúc, tam đệ muội, các ngươi cứ dưỡng thương cho khoẻ, nhớ kỹ đừng có làm bậy nữa đấy.” Nhâm thị nắm tay Triệu Tương Nghi, lão Ôn cũng bắt đầu thu dọn hòm thuốc.

“Mẫu thân?” Triệu Tương Nghi đi theo sát Nhâm thị mấy bước, nàng rất muốn hỏi Nhâm thị, chẳng lẽ không muốn nhìn bộ dáng Triệu lão tam chịu khổ ư.

“Không có việc gì, không bao lâu nữa, bọn họ sẽ chủ động tới tìm chúng ta.” Nhâm thị nhỏ giọng nói, sau đó nắm tay Triệu Tương Nghi ra ngoài.

“Ai! Đi thong thả không tiễn a!” Lục thị cũng ra ngoài tiễn bọn họ ra cửa, lớn tiếng tạm biệt.

Chờ đi xa, sau khi tạm biệt lão Ôn, Nhâm thị dừng bước, ở trước mặt Triệu Tương Nghi ngồi xổm xuống, vuốt tóc nàng: “Tương Nghi, con thấy mẫu thân lợi hại, nhưng mẫu thân muốn nói sở dĩ mẫu thân làm vậy, là bởi vì mẫu thân từng trải qua chuyện giống vậy, mẫu thân mong Tương Nghi sau này đừng dùng những thủ đoạn này, mà hãy an ổn sống hạnh phúc.”

“Ừ.” Cổ họng Triệu Tương Nghi như nghẹn lại, không thể nói rõ một câu.

Chờ mẹ con các nàng vừa về tới nhà, chưa đến một chun trà, Triệu Tương Liên đã khóc thét chạy đến cửa.

Nói là Triệu lão tam và Lục thị trúng độc, lúc này đau bụng, hẳn không thể cứu được.

Nhưng làm Nhị lão và những người khác kinh sợ

Mọi người lập tức chuyển ánh mắt đến trên người Nhâm thị, Nhâm thị lại đặc biệt bình tĩnh giải thích: “Đúng là chuyện hai người họ uống thuốc đó là liên quan đến con, nhưng mọi người yên tâm, thuốc này không có độc, chỉ là làm người uống đau bụng không ngừng mà thôi. Tam thúc đẩy ngã Nhị đệ muội, suýt nữa làm hại Nhị đệ muội sinh non, loại đau đớn tê tâm liệt phế này, ai cũng không thể chịu đựng được. Vì thế, con muốn cho họ nếm thử, cái loại thống khổ này.”

“Thì ra là thế.”

Mọi người nghe Nhâm thị giải thích, liền bình thường trở lại.

“Ngươi về nói với cha mẹ ngươi rằng, bảo bọn họ nhịn đau đến đây tạ lỗi với nhị thẩm ngươi đi.” Nhâm thị truyền lời lại cho Triệu Tương Liên.

Triệu Tương Liên không nói gì hết, chỉ cắn môi chạy về.

Khi đêm tới, Triệu lão tam và Lục thị rên rỉ chạy đến, bây giờ trời đã vào thu, hàn khí nhiều, nhưng trên trán hai người từng lớp từng lớp mồ hôi to như hạt đậu.

Sắc mặt tái nhợt đắc giống như bột mì, nhìn thấy hai người như thế cũng hả giận.

“Đại tẩu! Chúng ta đến tột cùng đâu đắc tội với tẩu…Sao tẩu lại hại bọn ta…” Lục thị mới vừa vào cửa, vô lực quay sang Nhâm thị mắng.

Triệu lão tam uống nhiều hơn, vì đau đớn nên nằm rạp trên đất.

“Đừng lo lắng, ta còn không có lá gan đầu độc các ngươi.” Nhâm thị liếc Lục thị, “Thế nào, lão tam không nói cho ngươi bei61t câu ‘thuốc có thể uống bậy, nhưng lời thì không thể nói lung tung’ sao? Ta chỉ là muốn trừng phạt nhỏ với các ngươi thôi.”

“Đại tẩu… Đau chết mất… Có thể cho thuốc giải không… Ta biết sai rồi, thực sự thực sự.” Triệu lão tam đau đến lăn lộn trên mặt đất.

Triệu Tương Nghi đã từng nhìn, nghĩ muốn trêu đùa một chút, Triệu lão tam lúc này giống như một phụ nữ có thai chờ sinh, nếu như ca ca ở đây thì tốt quá, sau khi nhìn thấy, áp lực với cuộc thi cũng giảm.

“Thuốc này tuy không độc, nhưng cũng khó giải. Chờ nó đem những thứ không sạch sẽ trong người ngươi bài trừ hết, dược tính mới hết.” Nhâm thị quyết đoán nói, Triệu lão tam không khỏi nghĩ bụng của mình càng thêm đau!

“Tam đệ muội chỉ uống một chút, hẳn là đau thêm một canh giờ nữa sẽ hết, xem như là trừng phạt cho tội nói dối của tam đệ muội.” Nhâm thị ngồi xuống từ từ nói, “Về phần tam thúc, uống một chén, dược tính tự nhiên là mạnh hơn một ít, chỉ sợ phải mất hai, ba ngày mới hết, chậm rãi hưởng thụ đi, dù sao tam thúc cũng đâu có làm việc, vừa lúc nằm nghỉ một lát, bồi dưỡng.”

“Cha, nương!” Triệu lão tam vừa nghe, tuyệt vọng kêu, chỉ chích ôm bụng nằm trên mặt đất đau đến tê tâm liệt phế, “Hai người nhìn đại tẩu đi! Sao lại có người độc ác đến thế! Nàng ta muốn hại chết con!”

“Câm miệng!” Triệu lão gai tử ngồi xuống tặng cho Triệu lão tam một cái tát, “Không đánh chết ngươi là tốt rồi, chút khổ ấy ấy ngươi còn chịu không được à? Ngươi suy nghĩ một chút xem, vợ lão nhị cũng đau như thế, so với cái đau này của ngươi có đáng là gì.”

“Các ngươi mau quỳ xuống dập đều với nhị tẩu các ngươi đi.” Nhâm thị quát khẽ.

Lý thị nằm ở trên giường, nhìn thấy bộ dáng vợ chồng bọn họ đau đớn không chịu được, tức giận cũng tiêu thất nhiều, thấy thế không khỏi vô lực khoát tay một cái nói: “Coi như có quỳ xuống dập đầu, nhìn bộ dạng quỳ còn không nổi kia có thể làm được gì, dù sao phạt cũng đã phạt, biết lỗi là được.”

“Nhị tẩu! Nhị tẩu người cứu mạng! Tẩu xưa nay hiền lành dễ nói chuyện, nhanh cứu bọn đệ, bọn đệ biết sai rồi.” Triệu lão tam đau đến nước mắt cũng chảy ra.

Lục thị cũng giống vậy, tuy nói thời gian chịu đau so với Triệu lão tam không có dài, nhưng cảm giác đau đớn này lại nhiều hơn Triệu lão tam một ít, nàng ta vừa khóc, vừa cắn chặt hàm răng, bộ dáng e ngại rồi lại oán hận nhìn Nhâm thị.

“Con nhớ ca ca có dạy con một câu nói.” Triệu Tương Nghi bỗng nhiên cất cao giọng “Cái này gọi là ‘Ác giả ác báo’!”

Chọn tập
Bình luận
× sticky